Một khối tuyết đọng ở đầu cành thanh tùng rơi xuống, nện trúng đôi ủng màu đen, vang lên âm thanh “lạch xạch” rầu rĩ nặng nề. Chủ nhân đôi chân lại không hề nhúc nhích, phảng phất giống như bị khảm chặt trên nền tuyết, cả thân mình lẫn sắc mặt đều cứng đờ.
Nghiêm Thanh ngồi xổm xuống giúp Trần Ôn phủi lớp tuyết rơi trên ủng, một chút cũng không dám nhìn sắc mặt chủ tử.
Thiên môn vạn hộ đồng đồng nhật Tổng bả tân đào hoán cựu phù.
—— Hay. Hay lắm!
Trần Ôn đứng trong chốc lát, sắc mặt hơi khó coi. Lúc này một trận gió từ đâu bất chợt thổi tới, quét ngang mặt hắn như dao nhỏ cắt qua, cả da lẫn thịt đều đau xót, băng hàn trực tiếp xộc vào trong lòng, khiến hắn phải há mồm hít một ngụm trường khí.
Vì muốn xin lỗi nàng.
Vì muốn nàng hả giận.
Hắn từ vương phủ chạy đến Thẩm gia, lại từ Thẩm gia chạy đến Đổng gia, xe ngựa vòng non nửa cái Phù Dung thành, gần tới trước mặt nàng rồi, lại nghe nàng nói một câu như thế.
Một trận chua xót nghẹn ứ trong cổ họng hắn dần dần chuyển hoá thành tức giận.
Trần Ôn xoay người, đế ủng vén lên một tầng tuyết trắng theo mỗi bước chân, xe ngựa lục tục đi theo phía sau hắn, bảo trì khoảng cách mười bước. Đi được một đoạn khá xa, thẳng đến khi cơn tức giận chậm rãi bình tĩnh xuống, Trần Ôn mới ngừng lại, vén mành lên xe ngựa.
……
Giang Chiểu đi theo Giang Yên trở về Đổng gia. Hai người mãi trò chuyện say sưa đến nỗi quên cả thời gian. Đến tận lúc đồng hồ cát chảy hết, Giang Yên vẫn không hề có ý tứ thả người. Bây giờ là hoàng hôn, nàng dứt khoát phái người đến Thẩm gia, truyền lời cho Thẩm lão phu nhân, xin cho Giang Chiểu ở Đổng gia chơi thêm mấy ngày.
Giang Chiểu cũng không ý kiến.
Dù sao ở đâu cũng đều giống nhau.
Giang Yên hiện tại có một tiểu công tử vừa hơn một tuổi. Đến tối, Giang Chiểu mới nhìn thấy người, một cục bông nho nhỏ được Đổng lão phu nhân ôm vào, nói là cho tiểu di xem mặt một lát.
Cậu nhóc dáng vẻ tuấn tú, rất giống Giang Yên, thật làm người yêu thích.
Giang Chiểu vốn định ôm cháu cưng nựng một lát, Đổng lão phu nhân lại nói, “Tiểu nương tử hôm nay vừa đến, đã bị đại tỷ ngươi lôi kéo dong dài cả một ngày, thân mình nhất định cũng mệt mỏi, chờ ngày mai nghỉ ngơi khỏe rồi, còn lo vật nhỏ dính người này không quấn lấy ngươi sao!”
Đổng lão phu nhân nói xong liền ôm tiểu oa nhi ra khỏi phòng, không quấy rầy nữa. Chẳng bao lâu, lại sai người mang đến hai thố canh, nói là ban đêm lạnh uống một ngụm canh nóng, thân mình cả đêm sẽ luôn ấm áp.
Giang Chiểu cuối cùng đã hiểu lời ngoại tổ mẫu nói, Đổng gia lão phu nhân thương yêu nhi tức là như thế nào.
“Cuộc sống bây giờ của tỷ như thế này, thật không uổng công lúc trước muốn chết muốn sống nháo loạn một hồi.” Giang Chiểu nói xong, liền bị Giang Yên nhào tới nhéo nhéo eo, “Dám chê cười đại tỷ ngươi, phải không?”
Đùa giỡn một trận, hai người liền an tĩnh lại, Giang Yên cũng thừa nhận, “Nếu là không tốt, há có thể hao hết tâm tư mà đòi gả đến đây.”
Một bên là tể tướng phủ, một bên chỉ là y quan bình thường.
Dòng dõi kém xa như trời với đất.
Thế nhân đều nói hai người môn không đăng hộ không đối, khó có thể tương dung, nhưng nàng cùng Đổng Cánh lại là ngoại lệ.
Nàng tin cả đời này, trừ hắn ra, không ai có thể làm nàng hạnh phúc.
Mà hắn cũng tin cả đời này, nhất định có thể cho nàng hạnh phúc.
Náo loạn đến đòi chết đòi sống một hồi, hai người cũng coi như là trải qua trắc trở, đạt như ý nguyện.
Đổng lão phu nhân đối xử với nàng như thân sinh khuê nữ, sinh con ra, cũng không để nàng bận tâm, lần nào ôm đến trước mặt nàng, đứa nhỏ cũng một thân thơm tho, sạch sẽ, không để nàng lo lắng chút nào.
“Tỷ cho rằng muội giống tỷ. Sau này, có Hoàng Hậu nương nương yêu thương muội, sẽ không chịu nửa điểm ủy khuất đau khổ. Thường nói, gả chồng không chỉ là gả cho phu quân, mà là gả cho toàn bộ gia tộc. Luận khởi gia tộc, dưới bầu trời này, ai có thể so được với hoàng gia. Thật uổng cho muội đã lãng phí tình cảm nhiều năm, kết quả lại là có duyên không phận. Thịt vịt đã đến miệng rồi, còn có thể bay được.” - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Giang Yên cũng không biết chi tiết chuyện từ hôn, chỉ than thở nuối tiếc. Nàng một đường nói hăng hái, quay đầu sang lại thấy Giang Chiểu đang bưng chén canh, uống từng ngụm.
Giang Yên cũng không tức giận, thái độ xoay chuyển chóng vánh, “Muội thật sự buông xuống được là tốt rồi. Hay là, muội đến làm chị em bạn dâu với tỷ đi, tiểu thúc (em chồng) của tỷ nhân phẩm không tồi, bộ dạng cũng rất tốt......”
Lúc này, màn đêm vừa buông xuống, hai người đốt đèn dựa ở trên giường nói chuyện. Bên ngoài, Đổng Cánh từ hiệu thuốc ôm đống y thư trở về, bảo Đổng tiểu thiếu gia Đổng Lăng cùng hỗ trợ. Hai người bất chợt đi đến ngạch cửa, nghe xong lời này, liền nhanh chóng chạy trốn.
Ánh đèn dưới mái hiên chiếu vào mặt Đổng Lăng, rõ ràng thấy được một mảng ửng đỏ. Động tác chân của Đổng Lăng ngược lại không hoảng không loạn, xoay người đi vào đặt y thư xuống bàn rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Giang gia tứ cô nương, hôm nay hắn đã gặp qua. Đồng thời, hắn cũng nghe thấy lời Lâm đại gia nói.
Cô nương tốt đẹp như vậy, há hắn có thể mơ ước.
Hôm nay, sau khi bình ổn xong mọi chuyện, Thụy Vương gặp riêng hắn.
“Giang cô nương tuy cùng hoàng huynh lui hôn, nhưng vẫn là cô nương tể tướng phủ, thân phận tôn quý còn được mẫu hậu sủng ái vô cùng. Lẽ ra, bổn vương vốn nên làm hết lễ nghĩa chủ nhà, chiêu đãi nàng tử tế. Thế nhưng, hiện giờ nàng đã đến Đổng gia ngươi, ngươi không được qua loa chậm trễ.”
Đổng Lăng không ngu ngốc, hắn minh bạch ý tứ của Thụy Vương.
Đổng gia làm gì đến phiên hắn làm chủ, thế nhưng Thụy Vương lại cố tình tìm hắn, đó là vì nhắc nhở hắn, đừng có chủ ý không nên nào.
Thụy Vương sở dĩ lo lắng chính là câu nói vừa rồi của Đổng đại phu nhân.
Đổng gia đại phu nhân là thân tỷ tỷ với Giang cô nương. Hai tỷ muội sau này nếu có thể tiến vào một nhà, hai người liền có bầu có bạn. Mà hiện giờ, Đổng gia còn chưa định hôn cũng chỉ còn mỗi Đổng Lăng hắn.
……
Sáng hôm sau, người Đổng gia lục tục đi hiệu thuốc, Giang Yên liền bồi Giang Chiểu dạo hoa viên.
Hoa viên Đổng gia mùa đông vừa tới mới thay tịch mai.
Giang Yên nói, “Khắp sân toàn mùi dược liệu cũng chỉ có tịch mai này làm đôi mắt đỡ nhàm chán.”
Một mùi hương toả ra từ tây viên Đổng gia. Vào mùa đông, bên trong luôn đốt địa long để hong khô dược liệu. Hai người có thể ngửi được mùi thảo dược bay nồng từ xa.
Giang Yên nói xong liền nghĩ tới, “Ôi…tỷ quên mất muội cũng là người thích mùi hương này.”
Giang Chiểu cười cười không đáp, hai người đi vào từ sân phía tây, đi ra sân phía đông, vừa đến tiền viện liền thấy vài thân ảnh vào cửa.
Đổng Lăng dẫn đầu, Thụy Vương phía sau, theo đó là Ninh Đình An. Đúng lúc đụng phải hai người, lại không thể trốn, chỉ đành dừng bước chân, hành lễ vời Thụy Vương.
“Miễn lễ.” Thụy Vương trực tiếp đi tới trước mặt Giang Chiểu nói, “Gặp được Giang cô nương ở đây thật tốt quá! Vừa vặn bổn vương có việc muốn cùng Giang cô nương thương nghị.” Thụy Vương cũng không kêu nàng là tẩu tử nữa, sửa miệng sửa đến dứt khoát lưu loát.
Giang Chiểu ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vài phần ngạc nhiên, khó hiểu.
Không rõ Thụy Vương có chuyện gì cần thương nghị với nàng.
Thụy Vương bước vào tiền sảnh trước một bước, bản thân ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị.
Giang Chiểu ngay sau đó cũng theo đi vào.
Thái độ Thụy Vương rất khách khí, bảo Đổng Lăng đưa một quyển ký lục tư liệu về bệnh dịch cho Giang Chiểu, “Giang cô nương nhìn thử xem. Xem có thể nhìn ra cái gì không?”
Giang Chiểu tiếp nhận, tại chỗ lật xem một lúc, mày hơi chau lại, “Vương gia bảo thần nữ xem chính là tuổi tác của người bệnh chăng?”
Những người nhiễm chứng phong hàn, đều là đại lão có tuổi.
Thụy Vương nói, “Không sai. Hôm nay tới đây, chính là muốn thỉnh giáo Giang cô nương, xem có biện pháp nào hoàn toàn chặt đứt chứng bệnh này không. Tuyết tai qua đi, người nhiễm bệnh chỉ tăng không giảm, bổn vương khi còn nhỏ từng nghe Giang cô nương đề qua, nàng am hiểu nhất chính là trị phong hàn, nên liền đến cửa thỉnh giáo.”
‘Khi còn nhỏ’ chính là lúc Giang Chiểu mười hai tuổi tiến cung. Năm ấy, Thái Tử nhiễm phong hàn, Giang Chiểu liền tự tiến cử với Hoàng Hậu, nói nàng có thể chữa trị cho Thái Tử, am hiểu nhất là trị phong hàn.
Lúc đó, Thụy Vương cũng có mặt, nghe những lời nàng nói bấy giờ, y chỉ cho rằng tiểu cô nương đối với hoàng huynh tình cảm quá sâu. Vì thế, y mới nhớ kỹ sự việc này. Lại không ngờ rằng đoạn ký ức ngắn ngủi đó mấy năm sau, bị y lấy làm cái cớ.
Thụy Vương dứt lời nhưng Giang Chiểu lại không đáp ứng. Sau khi đưa lại ký lục cho Đổng Lăng, nàng đứng dậy nhún người hành lễ với Thụy Vương, nói, “E rằng thần nữ khiến Vương gia thất vọng rồi. Khi còn nhỏ, bất quá chỉ là thần nữ cậy mạnh khuếch đại khẩu, nào hiểu trị bệnh cứu người.”
Thụy Vương cũng không thất vọng, dù sao cũng đâu có thật sự bảo nàng cứu, đang muốn mở miệng tương mời, lại bị Ninh Đình An đoạt trước, “Vương gia, Giang cô nương bất quá chỉ là cô nương khuê phòng, không nên xuất đầu lộ diện.”
Trong phòng đột nhiên liền an tĩnh xuống.
Ninh Đình An rũ mắt không nhìn Thụy Vương, nhưng đôi mắt Thụy Vương lại dính ở trên người hắn, như muốn khoét ra hai cái lỗ.
Vừa ra khỏi Đổng gia, Thụy Vương liền đứng ở đình giai, chờ Ninh Đình An cho mình một lời giải thích.
Y vắt hết óc mới suy nghĩ ra chủ ý tốt như thế. Vậy mà Ninh Đình An cái tên chó má này chỉ nói một câu không nên xuất đầu lộ diện làm mọi nỗ lực của y tan như bọt nước.
“Vương gia còn nhớ rõ Giang nhị gia cùng nhị phu nhân qua đời như thế nào không?” Ninh Đình An lại không sốt ruột, hỏi Thụy Vương một câu.
Thụy Vương nhìn hắn, ý bảo hắn tiếp tục nói.
“Đối với thế nhân mà nói, Giang nhị gia và Giang nhị phu nhân là anh hùng, nhưng đối với Giang cô nương cùng Giang nhị thiếu gia mà nói, những gì họ sở thừa chính là nỗi đau mất đi cha mẹ. Mười năm làm cô nhi, Vương gia tinh tế ngẫm lại xem, đứng ở lập trường của Giang cô nương, còn nguyện ý đi cứu vớt thế nhân ư?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Ninh Đình An không quan tâm Thụy Vương có sắc mặt gì, tiếp tục nói, “Vương gia nếu thật sự muốn lấy lòng Giang cô nương, thuộc hạ cho rằng ngài hoàn toàn có thể quang minh chính đại, cần gì lấy cớ này cớ nọ mà chi!?”
Thụy Vương nhìn hắn một lúc lâu, mới động bước chân bước xuống đình giai. “Ngươi nói rất đúng.”
Chờ lên xe ngựa, Thụy Vương mới lại nhìn chằm chằm Ninh Đình An, đột nhiên nói, “Ngươi xem ra rất hiểu nàng. Bổn vương chợt nhớ ra, Giang cô nương là biểu muội của ngươi.”
Ninh Đình An đáp, “Đúng vậy.”
Thụy Vương cười cười, cúi người ghé vào tai hắn, nói, “Những lời hôm qua bổn vương nói với Đổng Lăng, ngươi hiểu rõ chứ?”
Ninh Đình An mặt không đổi sắc, “Thuộc hạ hiểu rõ.”
“Vậy thì tốt.” Thụy Vương nói xong ngồi thẳng dậy, vuốt vuốt ống tay áo, như đã có chủ ý gì đó, “Hồi phủ, lấy đàn tỳ bà.”
Y đi tặng lễ, quang minh chính đại tặng.
Thụy Vương hấp tấp trở lại vương phủ, bảo Ninh Đình An ôm cây tỳ bà theo. Vốn đang đi vô thanh vô tức, cố tình Ninh Đình An vừa tới viện Trần Ôn, dưới lòng bàn chân bất chợt bị trượt, mông nện ở trên mặt đất “bịch” một cái.
Không may động tĩnh không lớn này lại làm người trong phòng kinh ngạc.
Thụy Vương kém một chút đem Ninh Đình An đi hầm canh.
“Đi đâu?” Trần Ôn đứng ở cửa hỏi Thụy Vương, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Ninh Đình An đang khẩn trương ôm chặt đàn tỳ bà.
Thụy Vương đến tột cùng vẫn không nói thật, “Đệ đi phố đông có chút việc.”
Trần Ôn không hỏi lại, Thụy Vương đi rồi Nghiêm Thanh mới tiến vào cùng Trần Ôn báo, “Phương hướng không đúng.” Hướng phố đông là ở bên trái, Thụy Vương lại rẽ sang bên phải.
Đến trưa, Nghiêm Thanh lại tiến vào nói, “Vương gia đi Đổng gia, tặng một cây đàn tỳ bà cho Giang cô nương.”
Nghiêm Thanh cũng không nghĩ tới việc này càng ngày càng khó làm. Giang Lăng bên kia, điện hạ lệnh cho Chu Thuận nghĩ mọi cách áp chế lời đồn, không nghĩ tới Lâm đại gia lại trước mặt mọi người phát tán tin tức từ hôn đi ra ngoài.
Vương gia là dạng người gì, điện hạ há có thể không biết.
Là người cực kỳ yêu thích mỹ nhân.
Giang cô nương vừa đến Phù Dung thành, Vương gia từng nháo ra một trận mất mặt. Hiện giờ thấy tẩu tử đã không còn là tẩu tử, liền nửa điểm cố kỵ cũng không có, hăng hái nhiệt tình đề cử bản thân.
Tỳ bà vừa đến, trong viện Đổng gia dư âm còn văng vẳng bên tai.