Mọi người sống chết đều hướng tới Giang Lăng mà đi, Thẩm Sương thật không hiểu Giang Chiểu vì sao cứ phải lủi đến Phù Dung thành.

Theo nàng thấy, Thái Tử điện hạ cũng không phải vô tình đối với biểu muội. Hôm qua mời muội ấy đi xem diễn, hôm nay lại tới Thẩm gia tìm. Tuy nàng không biết ngọn nguồn tại sao có đồn đãi từ hôn, nhưng nàng có thể nhìn ra, điện hạ quả thật có tâm muốn vãn hồi.

Phù Dung thành này, nếu biểu muội tạm thời muốn ở cũng không có gì, nhưng chung quy vẫn nên hồi Giang Lăng. Thẩm Sương sớm nghĩ kỹ rồi, nếu là đầu xuân năm sau biểu muội hồi Giang Lăng, nàng sẽ nài nỉ xem có thể đưa mình theo cùng hay không.

Giang gia lão gia tử là tể tướng, vị hôn phu biểu muội lại là Thái Tử, vô luận thế nào, nàng đi Giang Lăng tìm một cửa hôn sự, cũng tốt hơn so ở Phù Dung thành.

Biểu muội tốt, nàng mới có thể tốt.

Nếu biểu muội gả cho Ninh biểu ca, hoặc là y quan, nàng đời này sợ là không trông cậy vào được rồi.

Vì vậy, hôm nay Thẩm Sương mới cả gan ngăn cản Thái Tử điện hạ.

Thẩm Sương nói xong rũ mắt uốn gối, cũng không dám nhiều thêm nửa chữ. Nghiêm Thanh sửng sốt một lát, mới quay đầu lại nhìn về phía Trần Ôn, thấy sắc mặt điện hạ bình thường. Hắn vén mành lên xe ngựa, liền xoay người sang nói với Thẩm Sương, “Đa tạ Thẩm cô nương.”

Trên nền tuyết nhanh chóng lưu lại dấu bánh xe ngựa. Khi ra khỏi đầu ngõ Thẩm gia, Nghiêm Thanh liền dọ hỏi Trần Ôn, đi phương hướng nào.

Trần Ôn không đáp.

Nghiêm Thanh liền đạp đất đợi mệnh một lúc lâu, mới nghe Trần Ôn cất giọng hỏi hắn, “Giang gia đại cô nương gả cho ai?”

Nghiêm Thanh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Điện hạ không biết không có gì là lạ.

Phàm những việc không liên quan đến lợi ích trên triều đình, không dính dáng đến quốc sự, Trần Ôn đều không hề quan tâm.

Đối với Giang cô nương cũng chưa từng hao tốn tâm tư.

Huống chi là những người khác ở Giang gia.

“Hồi điện hạ, là đại nhi tử Đổng Cánh, của lão thái y Đổng Sâm.” Nghiêm Thanh nói, “Giang gia đại cô nương hai năm trước gả đến Phù Dung thành, khi xuất giá, điện hạ từng phái thủ hạ đi Giang gia tùy lễ nạp thái.”

Nói như thế, Trần Ôn lại nhớ ra một ít.

Ngày ấy, Giang Chiểu đến Đông Cung, đưa cho hắn hai viên đường, “Điện hạ, chàng cũng hưởng chút không khí vui mừng đi.”

Hắn ngẩng đầu nhìn, thấy hai má nàng đỏ ửng, tựa như tia nắng bình minh ban sớm, hắn khó được chủ động mở miệng hỏi nàng, “Ai có chuyện vui?”

“Đại tỷ tỷ hôm qua thành thân.” Nàng hơi hơi rũ mắt, đáp lời.

Hắn vô tình nhìn sang liền thấy sợi tua rua lắc nhẹ trên tóc nàng, viên trân châu như tơ liễu buông xuống thái dương, bên tai lộ ra một phần da trắng nõn.

Đó là lần đầu tiên, hắn tinh tế đánh giá Thái Tử Phi tương lai của mình.

Bấy giờ, hắn mới biết mẫu hậu nói không sai.

Nàng xác thật rất xinh đẹp.

Dù vậy, điều đó cũng chưa từng lưu lại nửa điểm dấu vết trong lòng hắn, hiện giờ lại không biết tại sao có thể nhớ ra một màn này.

Mày Trần Ôn bất giác nhăn lại, không kiên nhẫn nói với Nghiêm Thanh, “Đổng gia.”

Hắn lúc này xem như lấy đủ thành ý đi tìm nàng.

……

Đổng gia cùng Thẩm gia giống nhau, nhiều thế hệ hành y, bất đồng chính là Đổng gia lão gia tử đã từng là thái y trong cung, tới tuổi liền từ quan trở về quê quán ở Phù Dung thành, tiếp tục làm việc cho Thụy Vương. Còn Thẩm gia trước nay vẫn luôn ở Phù Dung thành. Ngoại trừ gả Thẩm tứ cô nương vào Giang gia ra, thì chưa từng đặt chân đến Giang Lăng. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Một cái làm việc cho hoàng gia, một cái làm việc cho bá tánh, đều là hai thế gia đại y dược ở Phù Dung thành.

Sau tuyết tai, bệnh phong hàn lây trên diện rộng, Thái Tử tìm Thẩm gia xuất dược tư, Thụy Vương tìm Đổng gia xuất nhân lực. Hôm nay, khi Giang Chiểu đến hiệu thuốc Đổng gia, nhìn thấy sân trước đã xếp một hàng người khá dài, phàm là ai trong Đổng gia biết y thuật, đều có mặt.

Xe ngựa Giang Chiểu vừa đến, nha hoàn lập tức đi lên đón. Vừa bước qua cửa hậu viện, liền thấy ở phía đối diện, một phụ nhân mỹ mạo vén mành, ghé mắt nhìn sang Giang Chiểu, mặt mày tươi cười, niềm nở.

“Tứ muội muội cuối cùng cũng tới.” Phụ nhân kia chính là đại cô nương Giang Yên.

Giang Yên vội đi về phía trước hai bước, nắm lấy cổ tay Giang Chiểu, một mặt đánh giá nàng, một mặt đưa nàng vào phòng, nhìn nhìn hồi lâu, nhịn không được than một tiếng, “Giang gia tứ cô nương nhà ta thật sự là một đại mỹ nhân.”

Giang Chiểu bị nàng nhìn chằm chằm, sắc mặt phiếm hồng, ngượng ngùng gọi nàng một tiếng đại tỷ tỷ.

Giang Yên không biết y thuật. Đằng trước bận đến sứt đầu mẻ trán, còn nàng ngồi ở hậu viện cắn hạt dưa. Hạt dưa là Đổng lão phu nhân chuẩn bị cho nàng, để nàng dùng khi nhàn nhã, thảnh thơi.

Đổng lão phu nhân nói phu xướng phụ tùy, người ở bên người cảm tình mới nồng.

Thế nên, Đổng Cánh đi chỗ nào, Giang Yên phải theo tới chỗ đó.

Tiếp đón Giang Chiểu ngồi xuống xong, Giang Yên liền hỏi từ Giang gia đến Thẩm gia, cuối cùng vừa mới hỏi đến hôn sự với Thái Tử, bên ngoài đột nhiên ầm ĩ một trận, động tĩnh còn không nhỏ.

Mọi người đều sửng sốt, Giang Yên ngưng thần cẩn thận lắng nghe, thì nghe được thanh âm phu quân nhà mình, lập tức thần sắc căng thẳng nói với Giang Chiểu, “Muội ngồi một lát, tỷ đi ra ngoài nhìn xem rồi sẽ quay lại ngay.”

Tuy nhiên, Giang Chiểu cũng không ngồi mà đứng dậy, đi theo phía sau Giang Yên.

Quan binh đứng loanh quanh ở cửa tiền viện, bên ngoài một đống dược liệu đổ chắn ngay cửa, tiến cũng không được lui cũng không xong.

Dẫn đầu là đại gia Lâm Khải của nhị phòng Lâm gia ở Giang Lăng. 

Hắn ở Giang Lăng làm thuộc hạ dưới trướng Thái Tử vớt không đến một quan nửa chức, nên nửa năm trước liền tới Phù Dung thành, quy phục dưới trướng Thụy Vương, không ngờ lại mưu cầu được chức vụ giám thị vật tư.

Hôm nay, dược liệu Thẩm gia đến, Đổng gia đang cần dùng gấp, nhưng Lâm Khải cứ dây dưa, một hai phải nghiệm thu từng kiện một mới được.

Chờ hắn nghiệm thu xong, chỉ sợ cũng phải mất năm ba ngày.

Đổng gia khuyên can mãi, Lâm khải vẫn không thuận theo, đại thiếu gia Đổng gia là người nóng tính, chưa nói được hai câu liền xảy ra tranh chấp.

“Các ngươi đừng ở chỗ này lãng phí phí mồm mép với ta, có thời gian rỗi thì hỗ trợ một tay mở túi dược liệu, còn có thể tiết kiệm vài canh giờ. Ta là người giám thị, dược liệu quan trọng như vậy, há có thể qua loa!? Nếu lỡ xảy ra vấn đề, chính là nhân mệnh quan thiên, Đổng đại gia cũng nên biết, quy củ chính là quy củ, không thể chỉ vì ngươi khác biệt mà thay đổi?” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Lâm Khải khiêu khích nhìn Đổng Cánh.

Đổng Cánh không giỏi mồm mép, nhất thời vô lực phản bác. Giang Yên cũng sốt ruột theo, đang lúc khó giải quyết, liền nghe thấy Giang Chiểu phía sau mở miệng, “Quy củ là chết, người là sống. Thánh nhân có dạy, làm người nên luận thời thế mà hành sự. Lâm công tử cũng là kẻ đọc đủ thứ thi thư, hiểu được quy củ cố nhiên quan trọng, nhưng cũng phải biết thuận theo thời thế mà biến báo.”

Giang Chiểu thanh âm dịu dàng, ngữ tốc không nhanh không chậm.

Phía cửa có hai người vừa bước vào, đều nghe thấy không sót một chữ, liền theo tiếng nói quay đầu nhìn sang đám đông. Liếc mắt một cái thấy ngay Giang Chiểu một thân áo choàng nguyệt bạch đứng đó, thanh lệ thoát tục, như mỹ ngọc thuần tịnh.

Thụy Vương khựng người đứng bên này, “Ngươi nói xem, hoàng huynh của bổn vương rốt cuộc là thích dạng cô nương như thế nào!?”

Ninh Đình An đứng ở đằng sau không đáp.

Hai ngày trước, hắn nghe nói Thụy Vương vứt một cái hộp nhỏ, hôm qua lại không biết lên cơn gì mà tìm kiếm khắp vương phủ, một lần nữa nhặt lên.

Ngày ấy, sau khi trở về từ Thẩm gia, y liền đi Túy Hồng Lâu nghe tấu tì bà suốt mấy ngày. Nghe thì nghe, nhưng lại giở tính tình, bảo nhân gia thay đổi hết khúc này đến khúc khác, vẫn chê không dễ nghe như trước đây.

Lúc này, Thụy Vương cũng không phải muốn nghe Ninh Đình An trả lời. Y vén vạt áo, cất bước đi vào.

Lâm Khải vừa nhận ra Giang Chiểu, sắc mặt liền trở nên khó coi.

Lần trước, ở tiệc mừng thọ Lâm lão phu nhân, hắn từng gặp qua nàng, là một cô nương rất dịu dàng, ngoan ngoãn, thế nhưng hôm nay hắn mới biết hoá ra, nàng lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy.

Lâm Khải nguyên bản là tư sinh tử của Lâm nhị gia, sau này mới được đưa về nhận tổ quy tông, cả đời kiêu ngạo nhất chính là lúc mười bốn tuổi khảo thí cử nhân, bất quá hai mươi mấy năm qua đi, mãi vẫn chỉ là cử nhân.

Giang Chiểu vì sao mà đến Phù Dung thành, tất nhiên hắn biết rõ ràng nguyên nhân.

Lâm Khải khó chịu nhìn Giang Chiểu, “Từ lâu nghe nói Giang gia tứ cô nương không chỉ có y thuật lợi hại, mà còn biết viết chữ, ngâm thơ đối từ. Xem ra cô nương cho dù bị lui hôn, cũng không lo không tìm được người trong sạch gả đi.”

Chuyện từ hôn, vốn dĩ người biết đến cũng không nhiều. Thế nhưng, đứng ở chỗ này nói ra, xem như hoàn toàn tuyên cáo dân chúng.

Sân viện vốn đang ầm ĩ, nháy mắt lập tức an tĩnh lại.

Giang Yên bị lời này oanh tạc nhất thời phản ứng không kịp, kinh ngạc nhìn qua Giang Chiểu, thấy vẻ mặt nàng thản nhiên, liền biết ít nhiều là thật, cũng không thèm hỏi rõ cớ sự, quay đầu trừng mắt với Lâm Khải, “Cô nương Giang gia ta có như thế nào, tương lai gả cho ai, còn không tới phiên một tư sinh tử như ngươi tới đàm luận.”

Lâm Khải giống như bị nhéo ngay bảy tấc, đang muốn xì hơi, sau eo bỗng bị người nào đó đạp một cái. Hắn mất thăng bằng, chuệnh choạng chúi phía trước vài bước, quay đầu nhìn chằm chằm thủ phạm toan nổi cơn thịnh nộ, lại nhận ra là Thụy Vương, tức khắc yểu xìu.

“Vương gia.”

Tính tình Thụy Vương bất đồng với Trần Ôn. Khi y nổi nóng lên, sẽ bất chấp tất cả liền tự mình động thủ. Y chán ghét nhìn Lâm Khải một cái, Lâm Khải cũng không dám lại hé răng, che che hõm eo nhấc chân chạy ra cửa.

Thụy Vương lúc này mới quay sang Giang Chiểu. Giang Chiểu nhún người hành lễ với y xong liền theo Giang Yên vào phòng.

Bấy giờ, Giang Yên mới hỏi Giang Chiểu, “Chuyện sao lại thế này? Là thật hay giả?”

Giang Chiểu nói, “Thật sự là lui hôn.”

Giang Yên sững sờ. Không còn tâm trí ở tiệm thuốc nữa, nhanh chóng sai nha hoàn thu thập đồ vật, mang Giang Chiểu hồi Đổng gia.

Hai người rời đi bằng cửa sau.

Băng thoi đọng trên núi giả, đến buổi trưa liền bắt đầu rỉ nước. Trước khi lên xe ngựa, Giang Yên đột ngột khựng lại, hỏi Giang Chiểu, “Tỷ biết rõ tính cách của muội, tuyệt không phải người thích lộ diện, hôm nay những lời muội nói là cố ý kích Lâm đại nhân, đúng không?”

Đồn đãi một khi truyền đi, muốn vãn hồi cũng không còn kịp nữa.

Giang Chiểu đáp, “Muội làm sao biết hôm nay hắn sẽ tìm đến gây sự chứ!”

Giang Yên nghe thế, liền thôi, không nói thêm nữa. Tâm tình nàng không khác gì Thẩm Sương, bực mình vì Giang Chiểu vô tâm vô phế, cuối cùng vẫn chưa từ bỏ ý định dọ hỏi một câu, “Muội thật sự muốn từ bỏ sao!?”

Băng thoi rơi xuống vũng nước nông, phát ra âm thanh tí tách như đập vào tâm người. Ở khúc ngoặt sau gốc thanh tùng có hai bóng người vừa đến, nghe được câu hỏi, không tự giác mà dừng bước chân, ngừng hô hấp.

Giang Chiểu thấy thần sắc Giang Yên nghiêm túc, liền nổi ý trêu chọc nàng, nửa đùa nửa thật nói, 

“Thiên môn vạn hộ đồng đồng nhật Tổng bả tân đào hoán cựu phù.”

Dịch nghĩa: Vừng đông rạng sáng vừa đến với nghìn nhà vạn hộ. Ai nấy đều thay đào phù cũ, treo đào phù mới. (Đào phù:miếng gỗ đào, được viết chữ vẽ hình treo trước cửa nhằm trừ tà, xua đuổi ma quỷ.)

—— cũ không đi, mới sao mà tới!?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play