Tếng tỳ bà ở Đổng gia, là Giang Chiểu tấu.

Thụy Vương sai người mang tỳ bà vào trong, nói: “Hôm nay tùy tiện đến. Thật thất lễ. Ngày ấy vô tình nghe được tiếng tỳ bà của Giang cô nương tấu ở Thẩm gia, liền nhớ mãi không thôi.”

Giang Chiểu còn chưa kịp từ chối, tỳ bà đã nằm gọn trong tay nàng. Vừa ôm đàn liền cảm thấy hứng thú, không muốn buông tay. Đầu ngón út nhẹ nhàng chạm phải dây đàn, vang lên một tiếng buồn trầm, không hiểu sao tâm trạng lại thấy vui vẻ.

Giang Chiểu cảm tạ Thụy Vương.

Giang Yên liền bảo nàng tấu một khúc. Vì vậy, lúc này mới có dư âm văng vẳng trong viện Đổng gia.

Vốn cũng không có gì, trời vừa tối, Đổng lão phu nhân lại ôm tiểu oa nhi đến, ai ngờ hài tử kia nghịch ngợm, loay hoay một hồi lại lật ngược tỳ bà lên, lúc này mới phát hiện dưới đáy lộ ra một chữ.

Giang Chiểu quá quen thuộc chữ này.

——  “Chiếu”

Suốt mười năm qua, Giang Chiểu đếm không xuể mình viết chữ này bao nhiêu lần.

Không được một ngàn thì cũng hơn hơn trăm.

Giang Chiểu còn từng không biết xấu hổ khoe với các tỷ tỷ Giang gia, duyên phận này đại để là trời định, nên ngay cả tên hai người đều giống nhau.

Chiểu cùng Chiếu.

Còn không phải là giống sao!?

Giang Yên cũng nhớ rõ chữ này, nhất thời ngây người nhìn Giang Chiểu, không nghĩ ra tỳ bà này là Thụy Vương tặng, sao lại khắc chữ Chiếu!?

Giang Chiểu lại gọi Tố Vân tới, bảo nàng lên xe ngựa đến vương phủ ngay trong đêm, “Đem đàn tỳ bà này trả cho Thái Tử điện hạ.”

Thật vất vả mới trả hết, không có lý nào nàng lại nhận thêm cái gì nữa.

Giang Chiểu phi thường quen thuộc cung cách thế này. Khi còn ở Giang Lăng, Thái Tử tặng lễ luôn qua tay Chu Thuận, nói chuyện thì luôn qua miệng Hoàng Hậu nương nương.

Chu Thuận nói nhiều nhất chính là: đây là Thái Tử điện hạ đưa cho Giang cô nương.

Hoàng Hậu nương nương nói nhiều nhất chính là: Thái Tử không giỏi ăn nói, nhưng trong lòng luôn nhớ thương ngươi.

Khi đó, nàng cảm thấy đặc biệt dễ nghe, lần nào trong lòng cũng nổi lên một tầng gợn sóng.

Hôm nay, Thụy Vương bất quá là sắm vai Chu Thuận thứ hai, Hoàng Hậu nương nương thứ hai.

Mà tâm nàng đã như nước lặng.

Rốt cuộc khơi không dậy nổi một tia gợn sóng.

……

Một ngọn đèn leo lắt trong đêm tuyết, Trần Ôn vẫn như thường lệ ngồi đọc sách ở trên trường kỷ. Sau khi từ Đổng gia trở về, sách trong tay chưa từng đổi, đến cả số trang cũng y như cũ.

Bên ngoài, khi thị vệ đến bẩm báo, nha hoàn tứ cô nương Giang gia đến, ôm theo đàn tỳ bà, muốn đưa cho Thái Tử điện hạ, Nghiêm Thanh còn thực sự kinh ngạc, tiếp nhận tỳ bà trố mắt nhìn Trần Ôn. Trần Ôn nhấc mắt liếc một cái, không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

“Đưa lại cho Vương gia.”

Khi Nghiêm Thanh hoàn trả tỳ bà xong trở về, phía sau liền mọc thêm cái đuôi Thụy Vương. Thụy Vương vừa bước vào, liền đặt mông ngồi cạnh Trần Ôn, ghé mắt nhìn hắn, nói: “Đệ khắc chữ Chiếu dưới đáy đàn tỳ bà, tẩu tử nhìn thấy được nên mới đem trả lại huynh à!!?”

Trần Ôn không để ý đến hắn.

Thụy Vương từ nhỏ là dạng người gì, Trần Ôn còn hiểu biết hơn so với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu. Mấy ngày nay, y nhảy nhót lung tung, làm ra nhiều ít động tĩnh, hôm nay rốt cuộc vẫn là ngồi không yên.

Thấy Trần Ôn không có phản ứng, đôi tay Thụy Vương chống đầu gối, ngón tay nhịp lên nhịp xuống liên tục. Y bội phục hoàng huynh còn có thể ngồi yên được, Thái Tử Phi cứng hơn sắt kia tưởng không gì xê dịch được, một cô nương từ nhỏ chạy tò tò theo đuôi hắn, yêu hắn đến tận xương, thế mà lại có thể bức cho nhân gia chủ động đề ra từ hôn.

“Hoàng huynh cũng biết, tẩu tử từ chối mẫu hậu.” Thụy Vương chung quy vẫn không nhịn được, liền nhắc nhở Trần Ôn.

Thẩm lão phu nhân ngày ấy thay Hoàng Hậu hỏi thái độ của Giang Chiểu, Giang Chiểu nói, “Không tham quyền thế, không cầu phú quý, nguyện vọng duy nhất là gặp được một người thật tâm với mình, bạc đầu không chia lìa.”

Thẩm lão phu nhân truyền lại không sót một chữ cho Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu nghe xong liền biết cục diện này không dễ cứu.

Từ Giang Lăng, lập tức truyền tin cho Thụy Vương.

“Tứ cô nương nếu là coi trọng nhân gia, ngươi liền đi Thẩm gia một chuyến, giao thư từ hôn cho Thẩm lão phu nhân, lập tức phong Giang tứ cô nương là Nhàn Nhạc công chúa.”

Với thủ đoạn lôi đình nói một không hai của mẫu hậu, e rằng hiện giờ thánh chỉ có lẽ đang trên đường đến.

Hoàng Hậu không nói thẳng muốn giao cho Trần Ôn, mà là giao cho y.

Đó là còn để lại một con đường sống.

Giang cô nương có thể coi trọng ai? Thụy Vương đã sớm gom hết “nhân gia” ở Phù Dung thành suy xét một lượt. Trong số đó, Đổng gia Đổng Lăng cùng Ninh Đình An là có khả năng nhất. Thẩm lão phu nhân nếu muốn mai mối cho Giang cô nương, hai nhà này nhất định là tuyển chọn hàng đầu.

Xoắn xuýt suốt mấy ngày, mãi đến hôm nay y mới ra tay. Trước tiên, bóp chết Đổng Lăng và Ninh Đình An từ trong trứng nước, hủy diệt ý niệm họ chưa kịp sinh ra. Cô nương tể tướng phủ, người được chọn làm Thái Tử Phi vững chắc như sắt, cho dù cùng hoàng huynh lui hôn, một ngày y còn thở, thì Đổng gia và Ninh gia đừng hòng đến lượt.

Thụy Vương là người trắng trợn táo bạo, nghĩ gì làm đó, không kiêng dè ai.

Ngược lại, Ninh Đình An lại thâm tàng bất lộ.

Y là Vương gia, há có thể thua một tên sư gia.

Ngọn đèn trước mặt Trần Ôn, tựa hồ ảm đạm chút, đôi mắt chăm chú vào sách, nhưng một chữ cũng nhìn không rõ.

—— cũ không đi mới sẽ không tới.

—— nguyện người đến một lòng.

Cảm giác tức ngực quen thuộc đột nhiên lại tái phát. Cuối cùng, Trần Ôn đặt sách xuống bàn. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Một đêm không ngủ. Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Ôn thật vất vả mới chợp mắt được một lúc, ai dè Nghiêm Thanh lại đẩy cửa tiến vào.

Đứng trước mặt Trần Ôn ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Lần trước, Trần Ôn sai Nghiêm Thanh điều tra tin tức đã có kết quả.

Thật ra cũng không khó đoán, lúc ấy điện hạ nói từ hôn, trong phòng trừ bỏ Giang cô nương cùng người của điện hạ, cũng chỉ dư lại Lâm cô nương.

Đồn đãi từ hôn có thể lan nhanh như vậy.

Hoàn toàn do người Lâm cô nương ở sau lưng quạt gió thêm củi.

Tuy nhiên, điều khiến Nghiêm Thanh khó mở miệng cũng không phải chuyện này, mà là một vấn đề khác, “Ở Vạn Thọ Quan, Giang cô nương từng một mình leo tuyết sơn.” Nghiêm Thanh căng da đầu trình bày rõ ràng đầu đuôi sự tình.

Ngày ấy, điện hạ thu được sổ con bẩm báo tuyết tai từ dưới chân núi, liền đi từ biệt Nguyên Thanh đại sư. Khi trở về, nghe một ma ma ấp úng nói, Giang Hoán, Giang nhị thiếu gia phát sốt.

Trước khi điện hạ xuống núi, từng đến tặng thuốc cho Giang Hoán.

Nhưng Giang cô nương không nhận.

Tuy nhiên, ma ma kia cũng không nói thật mọi chuyện.

Bà ta không báo ban ngày Giang cô nương từng đến tìm điện hạ.

Cũng không thuật lại những lời khó nghe từ trong miệng đám hạ nhân các bà.

Sau lại biết Giang Chiểu thật sự một mình leo tuyết sơn, cả đêm đều không có trở về, liền biết đã gây chuyện rắc rối, mới báo tin cho Trần Ôn.

Lâm gia cô nương là chất nữ nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu, là biểu muội Thái Tử. Vì vậy, cũng có người đứng về phe nàng. Ngày ấy, ma ma đó chọn chung hàng với Lâm gia, vốn tưởng rằng sau khi từ hôn, Lâm gia cô nương sẽ leo lên đầu cành, lại không ngờ rằng bị Hoàng Hậu trực tiếp chặt đứt con đường này, tiếp theo lại thấy Chu Thuận bắt đầu điều tra sự việc ở Vạn Thọ Quan, ma ma tự biết tránh không khỏi liền lập công chuộc tội, khai báo tất cả tội trạng bản thân phạm phải cùng một đống chuyện liên quan đến Lâm cô nương.

Sự tình bấy giờ mới được sáng tỏ.

Là Lâm cô nương giật cây trâm trên tóc Giang Chiểu xuống trước, không phải là Giang Chiểu cố ý nháo sự.

Là Lâm cô nương đoạt đi thang thuốc hạ sốt, cũng là nha hoàn tùy thân của Lâm cô nương nói với Giang Chiểu, nếu muốn lấy thuốc, tự bản thân đi hái.

—— Không gian tĩnh lặng, không một tiếng động.

Trong phòng trầm tĩnh đến đáng sợ.

Nghiêm Thanh ngẩng đầu nhìn Trần Ôn, thấy sắc mặt hắn lãnh ngạnh, trong con ngươi nháy mắt nổi lên một tầng đỏ tươi.

Bên ngoài sắc trời hỗn độn.

Trong phòng ánh sáng tối tăm.

Trần Ôn sững sờ tại chỗ, yết hầu không tự giác lăn lộn một hồi.

Đêm đó, hắn đi gặp nàng,

Nàng thật lâu mới mở cửa.

Khi ra tới lại ăn mặc chỉnh tề, đôi tay hợp lại ở trong tay áo, trên người khô mát, sạch sẽ, không có một chút dấu vết nào là dính nước tuyết.

Nàng đứng trước mặt hắn, cách mấy bước bình tĩnh nói, “Đa tạ điện hạ quan tâm, Giang Hoán đã không còn gì lo ngại nữa.”

Hắn không hỏi nàng vì sao không lo ngại nữa.

Chỉ chú ý thái độ nàng bất đồng.

Còn cho là nàng vẫn bực bội vì chuyện cây trâm.

Trần Ôn há miệng thở dốc, vị trí ở ngực nhói một hồi, lại nhói thêm hồi thứ hai, như một mảnh gai nhọn len lỏi ghim vào, đau đến mức trái tim như chết lặng.

Trần Ôn đứng dậy vọt vào băng thiên tuyết địa.

Gió tuyết ập vào mặt hắn, lạnh lẽo  càn quét khắp thân thể, Trần Ôn lại không có nửa điểm cảm giác.

……

Phong tuyết thiên lý, trước cửa Đổng gia hiện giờ nạn dân tụ tập đông đảo, tiếng đám đông ầm ĩ không dứt.

Trần Ôn từ phía sau đám người vượt lên trước, gió thổi lướt qua tai vù vù.

“Đã bị lui hôn, còn vội vàng chạy tới Phù Dung thành, Giang gia này sợ là không cam lòng đi.”

“Thái Tử Phi tương lai, nhất quốc chi mẫu tương lai, là ai cũng không cam tâm......”

“Nàng ta cũng đủ xui xẻo, ai không đi chọc, lại cứ đi chọc người Lâm gia. Hôn sự này bị lui, còn không biết có thể tìm được nhà nào tử tế hay không. A, chẳng lẽ giống tỷ tỷ nàng ta, cũng gả vào cửa Đổng gia à!?.......”

Trần Ôn trước giờ chỉ biết qua lời thuộc hạ bẩm báo, chưa từng chính tai nghe.

Hiện giờ, từng câu từng chữ chui vào tai hắn, Trần Ôn mới biết khó nghe đến cỡ nào.

Thân mình Trần Ôn cương cứng đứng trên nền tuyết, hít sâu mấy hơi.

Đại công tử Đổng gia, Đổng Cánh liếc mắt thoáng thấy có nhân ảnh quen thuộc đứng ở trước cửa, mới vừa nghiêng đầu nhìn kĩ, liền thấy một bóng người vọt vào.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play