Gã sai vặt nơm nớp lo sợ, cẩn thận nhặt đá quý và lệnh bài lên, nhắm mắt liều chết đặt lại bàn, bên trên còn dính chút nước tuyết và bụi đất.
Nghiêm Thanh không dám hé răng, yên lặng đứng ở một bên.
Lư đỉnh kim nghê đốt huân hương tỏa ra khói nhẹ lượn lờ như mây, trong phòng yên lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
“Đồ vật của cô đều là nàng đưa qua?” Trần Ôn đột nhiên hỏi Nghiêm Thanh, thanh âm trầm thấp đến đáng sợ.
Nghiêm Thanh sửng sốt.
Nhất thời không phản ứng lại.
Trong mắt Trần Ôn có vài tia không kiên nhẫn, thần sắc viết rõ không nghĩ lặp lại lần thứ hai.
Nghiêm Thanh nhìn thoáng qua tráp đồ vật, liền lĩnh ngộ nàng trong miệng điện hạ là ai.
Giang cô nương.
Giang cô nương đã đưa cho điện hạ thứ gì?
—— rất nhiều nha!!!
Ánh mắt Nghiêm Thanh đầu tiên liếc qua cổ tay áo Trần Ôn, tầm mắt định trụ, muốn nói nhưng không dám.
Trần Ôn theo ánh mắt hắn, nhìn cổ tay áo của mình, con ngươi nháy mắt khựng lại, ngẩng đầu không quá xác định hỏi Nghiêm Thanh, “Xiêm y này là nàng làm?”
Nghiêm Thanh ngập ngừng một chút, đại để cũng không nghĩ tới điện hạ lại một chút cũng không nhớ, “Mùa xuân năm ngoái, đi săn ở Ngũ Đài Sơn, cổ tay áo điện hạ bị rách một vết dài, tú phòng vốn muốn vứt bỏ, Giang cô nương nói bỏ thì quá đáng tiếc, liền cầm xiêm y điện hạ đi, khi đưa về lại, hai bên cổ tay áo liền thêu thanh trúc, không thấy một chút dấu vết bị xé rách, còn tăng thêm một phần mỹ cảm.”
Ánh sáng ngọn đèn dầu chiếu lên khuôn mặt Trần Ôn, thần sắc rõ ràng cứng đờ. Tầm mắt hắn lại lần nữa rơi xuống cổ tay áo.
Hắn nhớ rõ xiêm y này được tu bổ qua.
Lại không biết là Giang Chiểu làm.
Chu Thuận có lẽ đã nhắc qua với hắn, nhưng hắn không có chút ấn tượng nào.
Hoặc là nói hắn căn bản là không nghe vào.
Giang Chiểu đưa hắn rất nhiều thứ.
Chu Thuận cơ hồ mỗi ngày đều nhắc tới tên nàng.
“Giang cô nương hầm canh.”
“Giang cô nương làm điểm tâm.”
“Giang cô nương......”
Hắn nghe nhiều, thành thói quen, như gió qua tai, không lưu nửa điểm dấu vết.
Trần Ôn liền lại nghĩ tới ngày ấy nàng nhìn chằm chằm cổ tay áo hắn hồi lâu. Khi hắn hỏi, nàng lại không có tranh công, chỉ nói một câu, “Thanh trúc rất đẹp, rất thanh cao.”
Yết hầu Trần Ôn bất giác lăn lộn, thanh âm khàn khàn hỏi, “Còn gì nữa?”
Nghiêm Thanh lại dời mắt qua hầu bao bên hông hắn.
Trần Ôn đã hiểu, không hỏi lại Nghiêm Thanh, duỗi tay kéo xuống, đặt ở tầm mắt tinh tế nhìn một phen, nguyệt bạch gấm vóc bên trên thêu tơ vàng, hoa văn là mấy đóa tường vân, lật qua mặt sau, liền thấy gần dưới đáy thêu một chữ “Chiếu”.
Trần Ôn nhíu mi.
Chiếu, là tự của hắn.
Vị trí tự cũng không khó tìm, chỉ cần liếc sơ qua liền có thể nhìn thấy.
Hầu bao này hắn dùng đã hơn nửa năm, thế mà bây giờ mới phát hiện còn có cái tự.
Nếu là tú phòng cục, nhất định sẽ không thêu tên tự của hắn, hầu bao này cũng là Giang Chiểu đưa qua.
Trần Ôn bực bội một hồi, không hề xem ánh mắt Nghiêm Thanh nữa, mà móc khăn lụa tùy thân từ tay áo ra.
—— vị trí mép khăn cũng có một chữ “Chiếu”.
Trần Ôn rũ tay, lập tức khăn lụa không tiếng động mà rơi trên mặt đất, thoáng chốc cảm giác yết hầu như nghẹn lại, nơi nào đó trong đáy lòng chưa bao giờ động quá, hơi hơi trướng trướng, mang theo một xúc cảm xa lạ trúc trắc.
Không cần nghĩ tiếp, Trần Ôn cũng biết trừ những thứ này, tất cả liên quan đến ăn mặc, đi ở, không hề thiếu bóng dáng nàng.
Đầu tháng cuối tháng dược thiện, điểm tâm, nước canh…nhiều đếm không xuể.
Nàng cho hắn.
—— hắn trả không được.
Mà hắn cho nàng, chỉ cần một chiếc hộp nhỏ là có thể chứa.
Ngọn lửa trong mắt Trần Ôn dần dần lạnh xuống, thân mình nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, không nói nửa lời.
Trước đây, Nghiêm Thanh cũng từng thấy qua Trần Ôn ngồi độc một mình như vậy.
Hôm nay lại từ thân ảnh này nhìn ra vài phần cô đơn.
Nghiêm Thanh đứng trước mặt hắn, đột nhiên hối hận không lôi Chu Thuận tới, nếu có Chu Thuận ở đây, mình đã thoát được một kiếp.
Nghiêm Thanh chỉ có thể lấy hết can đảm mở miệng, “Thuộc hạ cho rằng, điện hạ nói từ hôn, Giang cô nương hẳn tin là thật.” Tuy điện hạ không thật sự tính toán từ hôn, nhưng ngày ấy chính miệng điện hạ nói với Giang cô nương lui hôn ước. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Đừng nói Giang cô nương,
Ngay cả hắn cũng tin là thật.
Huống chi, sau đó còn có những lời đồn đãi đó.
“Thuộc hạ nghe nói sau khi Giang cô nương từ Vạn Thọ Quan trở về liền nhốt mình trong phòng một ngày ai cũng không gặp. Hôm sau ra ngoài liền không chút do dự tới Phù Dung thành.” Từng bị giáo huấn một lần, Nghiêm Thanh xem những việc này đều trở thành chính sự, làm tận chức tận trách.
Trong phòng lại an tĩnh hồi lâu. Lát sau, Trần Ôn xoa xoa giữa mày.
“Đi tra xem đồn đãi kia xuất phát từ đâu.” Không có thư từ hôn, đồn đãi sao lại truyền rộng khắp như vậy.
Lòng dạ Trần Ôn thoáng an ổn hơn một chút.
Chậm rãi bình tĩnh nghĩ lại.
Giang Chiểu thích hắn.
—— ít nhất đã từng thích hắn.
Hắn đã biết từ lâu. Thậm chí, tự tin đến nỗi chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày Giang Chiểu sẽ đến gặp hắn cầu thư từ hôn.
Tuy nhiên, hôm nay nàng lại tới.
Vô cùng bình tĩnh mà thanh toán hết thảy với hắn.
Mặc dù hiện giờ thật không thích. Thế nhưng, từ thích đến không thích, nhất định phải có lý do.
Nếu thật là bởi vì hắn lỡ lời nói từ hôn, hắn chỉ cần giải thích rõ ràng với nàng là được…
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới từ hôn, cũng vẫn luôn xem nàng là Thái Tử Phi.
Nghĩ như vậy, tích tụ trong ngực Trần Ôn chậm rãi tản ra, phiền muộn cùng chua xót không biết từ đâu xuất hiện vừa nãy cũng hoàn toàn tiêu tán.
Nghiêm Thanh lĩnh mệnh lui ra. Sau khi rời khỏi phòng liền truyền tin về Giang Lăng cho Chu Thuận.
Nếu điện hạ không tính quay về trước năm mới, một mình Chu Thuận ngây ngốc tại Đông Cung có gì ý nghĩa.
……
Ninh Đình An đưa Giang Chiểu về đến Thẩm gia, cũng theo vào trong.
Thẩm lão phu nhân đang nghiêm khắc trách cứ Thẩm Sương cùng Thẩm Tụng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Ba người đi, sao chỉ có hai người về, để lại mình biểu muội ngươi ở vương phủ? Cho dù là cùng Thái Tử có hôn ước, trước khi thành thân hai người lại ở cùng một chỗ, việc này truyền ra ngoài, thanh danh biểu muội ngươi có thể dễ nghe sao?
“Lớn như vậy rồi, sao không biết suy nghĩ vậy hả?”
Thẩm lão phu nhân tức giận không nhẹ, cơn giận vẫn chưa tan thì nghe được động tĩnh bên ngoài, vừa ngước mắt liền thấy Giang Chiểu. Tảng đá trong lòng mới rốt cuộc buông xuống.
Ninh Đình An cùng tiến vào thỉnh an Thẩm lão phu nhân. Sắc mặt bà hoà nhã trở lại, vừa vẫy tay gọi Giang Chiểu, vừa khen Ninh Đình An, “Cũng may còn có con hiểu chuyện, đem người trở về, không lỗ mãng như hai tiểu quỷ kia.”
Ninh Đình An nói, “Biểu ca cùng biểu muội về trước là chủ ý của con. Cũng đã lâu con không có đến thăm ngoại tổ mẫu, mới thừa dịp hộ tống biểu muội đi một chuyến.”
Ninh Đình An nói một câu liền xóa sạch tội trạng hai người bên kia.
Thẩm lão phu nhân lại liếc một cái , “Con còn bao che cho chúng.”
Ninh Đình An cũng không cãi lại, hỏi thăm thân thể Thẩm lão phu nhân vài câu xong, cũng không ở lâu.
Trước khi đi, nói với Giang Chiểu, “Mẫu thân nghe nói biểu muội tới Phù Dung thành, đã cùng ta nhắc vài lần, đợi biểu muội ngày nào thuận tiện, có thể đến Ninh gia làm khách hay không, để người bớt nhớ mong.”
Giang Chiểu chưa nói kịp đáp, Thẩm lão phu nhân đã nói trước, “Hôm nay Giang gia đại cô nương vừa gửi tin đến đây, e rằng đến Ninh gia con phải dời lại sau rồi. Con trở về nói một tiếng với nương con, đừng sốt ruột, đợi thư thả mấy ngày đã.”
Ninh Đình An cúi người, “Vâng, đều nghe ngoại tổ mẫu an bài. Biểu muội, muội khi nào muốn tới, chỉ cần báo trước ta một tiếng, ta sẽ tới đón.”
Ninh Đình An đi rồi, Thẩm lão phu nhân cũng bảo Thẩm Sương cùng Thẩm Tụng lui ra. Trong phòng không còn ai, mới hỏi Giang Chiểu, “Hôm nay đã nói rõ rồi chứ?”
Giang Chiểu gật gật đầu.
Thẩm lão phu nhân nhìn Giang Chiểu một lúc, thấy sắc mặt nàng thoải mái, tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì tốt.” Thẩm lão phu nhân cười cười, “Ta quả thật xương cốt đã già rồi. Mấy năm qua không có tổ chức yến tiệc nào. Nhân lúc có con ở đây, sắp tới ta tổ chức buổi tiệc mừng thọ, thuận tiện nhìn xem có người nào thích hợp hay không. Tính tuổi mụ thì năm nay con đã mười tám rồi.”
Giang Chiểu cúi đầu sắc mặt phiếm đỏ ửng.
“Giang đại tỷ của con gả cho một y quan, ta cảm thấy khá tốt. Con cũng hiểu chút y thuật, tương lai nếu là tìm người biết y thuật cũng có chung câu chuyện để nói. Ta thấy tiểu đệ đệ hắn cũng không tồi. Gia thế tuy thấp một chút, nhưng lão phu nhân bên đó là người rộng lượng với nhi tức, ngày tháng tương lai khẳng định trôi qua rất tốt.”
Thẩm lão phu nhân nói xong, lại nhắc đến Ninh Đình An, “Ninh biểu ca của con là đứa ta coi trọng nhất. Cung cách làm việc đáng tin cậy, tính tình cũng ôn hòa, là người đáng chọn. Ngặt nỗi, hắn hiện giờ là thuộc hạ của Thụy Vương, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, dầu gì cũng là thân thích một nhà với người kia. Tương lai nếu ra vào chạm mặt, quả thật không hay cho lắm!”
Giang Chiểu tựa đầu lên vai Thẩm lão phu nhân, nhẹ mỉm cười an tĩnh nghe bà nói.
Thẩm lão phu nhân quay đầu sủng ái nhìn nàng, khinh thanh tế ngữ hỏi nàng, “Con nghĩ như thế nào?”
“Đều nghe ngoại tổ mẫu.”
Thẩm lão phu nhân tức giận chọc vào trán nàng, “Ngươi đó, không sợ ta bán ngươi đi à!?”
Giang Chiểu phụt cười một tiếng, “Dù có bị bán, vậy cũng là ngoại tổ mẫu chọn lựa kỹ càng, con có gì phải lo.”
Tổ tôn hai người mở lòng trò chuyện một hồi, Thẩm lão phu nhân mới nói, “Việc này không vội, coi trọng ai còn phải hỏi ý Giang tổ mẫu của con nữa. Con về nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai còn phải đi thăm Giang đại tỷ con.”
……
Ngày thứ hai, Giang Chiểu ra cửa sớm.
Chân trước vừa rời Thẩm gia, sau lưng Trần Ôn liền tới. Sau tuyết tai, người nhiễm phong hàn rất nhiều. Hắn vịn cớ này mà đến. Đã từng có tiền lệ lần trước, Thẩm đại gia cũng không lấy làm lạ, tận tâm làm hết phận sự, bẩm báo sự tình dân chúng nhiễm bệnh rõ ràng xong, ngẩng đầu mới phát hiện ánh mắt Thái Tử điện hạ nhìn ngoài cửa, cũng không biết nghe lọt tai bao nhiêu.
Hôm nay, Thẩm đại gia không dám lại tự ý chủ trương. Thẩm lão phu nhân đã lên tiếng, “Sau này phàm là việc liên quan đến biểu cô nương Thẩm gia, ngươi không được nhúng tay.”
Thẩm đại gia không nói,
Trần Ôn lại chủ động hỏi.
“Giang cô nương có ở trong không?”
Thẩm đại gia trong lòng lộp bộp, nhưng vẫn ăn ngay nói thật, “Biểu cô nương sáng sớm đã đi ra ngoài, hạ quan chưa kịp hỏi đi đâu.”
Ánh mắt Trần Ôn nhìn sang, Thẩm đại gia tức khắc cong eo như tôm, đầu cũng không dám nâng.
Sau một lúc lâu, Trần Ôn mới dịch khai ánh mắt, không hỏi nhiều một câu, đặt chén trà đứng dậy liền rời khỏi Thẩm gia.
Nghiêm Thanh đi theo phía sau, không dám thở mạnh.
Thẩm gia này sợ là đang đề phòng điện hạ, cái gì mà chưa kịp hỏi, muốn hỏi thăm, còn có thể không biết.
Hai người đang muốn lên ngựa, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân lộn xộn, quay đầu liền nhìn thấy một cô nương từ cửa Thẩm gia đuổi theo.
Nghiêm Thanh nhận ra nàng.
Hôm qua cùng Giang cô nương tới vương phủ.
Thẩm Sương tới gần, cũng không dám nhìn mặt Trần Ôn, nhún người hành lễ xong, liền cả gan hỏi một tiếng, “Thái Tử điện hạ là đang tìm biểu muội sao!?”
Nghiêm Thanh ngăn trở trước mặt nàng, “Thẩm cô nương có việc gì à?”
Thẩm Sương cắn chặt răng nói, “Biểu muội hôm nay đi thăm Giang đại cô nương.”
Thẩm Sương xem như dùng hết can đảm cuộc đời chạy tới đây.
Giang Chiểu không vội nhưng nàng sốt ruột. Y quan cái gì, Ninh gia cái gì, biểu muội gả qua thì kêu gả thấp, gả cho Thái Tử lại bảo trèo cao.
Ai hơn ai kém vừa xem hiểu ngay.