Trên sân khấu, đào kép vẫn vững vàng biểu diễn, ngẫu nhiên có vài tiếng não bạt chát chúa phát ra, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng đến người dưới đài nói chuyện, Giang Chiểu nói tiếp:

(Chập Cheng hay còn gọi là chũm chọe hoặc thanh la nạo bạt được biết đến như một bộ gõ tạo ra âm thanh hoạt náo, gây chú ý ở những nơi đông đúc, sự kiện nhiều người để thu hút mọi người chú ý và tập trung.)

“Đây là khi thần nữ đưa dược thiện tới cho điện hạ, ngài ban thưởng cho thần nữ.”

“Đây là khi thần nữ đưa điện hạ điểm tâm, điện hạ ban thưởng cho thần nữ.”

“Đây là khi thần nữ đưa hầu bao cho điện hạ, điện hạ ban thưởng cho thần nữ.”

“......”

Lai lịch từng viên đá quý đều nói rất rõ ràng, hai mươi viên chỉnh chỉnh tề tề, theo thứ tự xếp hàng trước mặt Trần Ôn.

Tròng mắt Trần Ôn yên định trên những viên đá, tinh tế nghe nàng trần thuật, chính hắn cũng không nhớ rõ mình thế nhưng đưa cho nàng nhiều như vậy.

Chu Thuận nói các cô nương đều thích đá quý, hắn liền cho nàng.

Nàng không thích?

Giang Chiểu ngẩng đầu, nhìn Trần Ôn đối diện ninh chặt ánh mắt, hạ giọng nói, “Thần nữ tuy là nữ tử, nhưng cũng hiểu được đạo lý vô công bất thụ lộc. Chút công lao nhỏ nhặt như thế, thần nữ quả thật đảm đương không nổi lễ trọng bậc này. Hôm nay, thần nữ đem trả lại điện hạ, nếu điện hạ cảm thấy một hai phải thưởng cho thần nữ cái gì, thần nữ liền tự mình cầu một phong thư từ hôn, được không?”

Thần sắc Giang Chiểu bình tĩnh, thanh âm nhu hòa, nghe không ra nửa điểm ướt át, lưu luyến.

Vô cùng trực tiếp dứt khoát.

Ánh mắt Trần Ôn lúc này mới chậm rãi di chuyển từ những viên đá quý tới trên mặt nàng.

Ngoài hiên, sương mù dày đặc như khói, tuyết đổ che trời, ánh sáng mờ nhạt, hắn chưa bao giờ nhìn thấy đôi con ngươi màu hổ phách xa lạ phảng phất như hòa vào mây khói mông lung như thế.

Một tiếng chiêng trống gõ xuống kết thúc vở diễn, đầu ngón tay Trần Ôn  run lên.

“Thật sự muốn như thế?” Thanh âm hắn trầm thấp, lưỡng đạo ánh mắt chăm chú dán trên người nàng.

Giang Chiểu hơi hơi hành lễ, giọng điệu rõ ràng vững vàng, “Những lời thần nữ nói đều xuất phát từ phế phủ.”

Trần Ôn không nhúc nhích, trên sân khấu rõ ràng tiếng hát thưa đi, xung quanh cũng không nhiều người, nhưng hắn lại cảm thấy ồn ào thật sự.

Hắn không thích xem hát.

Hôm nay là vì nàng mới dựng sân khấu.

Về lời đồn từ hôn, đêm qua hắn đã nghĩ kỹ.

Hắn sẽ tạ lỗi với nàng, hắn thật lòng không phải muốn từ hôn.

Chờ sau khi trở lại Giang Lăng, hắn liền bẩm báo phụ hoàng mẫu hậu, đầu xuân năm sau sẽ thú nàng tiến Đông Cung, làm Thái Tử Phi của hắn.

—— lại không dự đoán được nàng sẽ sinh biến.

Miệng Trần Ôn có chút khô khốc.

Năm ngón tay nắm lấy tay vịn, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên rõ ràng có thể thấy được.

Chung trà đặt trong gió, đã sớm lạnh.

—— xuất phát từ phế phủ.

Nàng là thật sự muốn từ hôn.

Một nữ nhân yêu hắn đến khắc cốt ghi tâm, hôm nay nói muốn cùng hắn từ hôn. Trần Ôn có chút khó tiếp thu. Sự tức giận trong lồng ngực ngày hôm qua bỗng chốc lại trào lên, so với hôm qua tựa hồ càng sâu hơn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thẳng đến khi nước trà lạnh chảy vào yết hầu, Trần Ôn mới hơi hòa hoãn lại, đạm nhiên buông chén trà xuống, lại thấy Giang Chiểu lấy ra một lệnh bài từ trong lòng ngực, nhẹ nhàng đặt trước mặt hắn, “Đây là lệnh bài điện hạ ban cho thần nữ, thần nữ cũng xin hoàn trả điện hạ.” - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Là lệnh bài ra vào Đông Cung.

Lúc trước Trần Ôn cho nàng, cũng là bởi vì Hoàng Hậu cố ý đề nghị một câu, Trần Ôn mới gỡ xuống từ trên người Nghiêm Thanh, giao cho Giang Chiểu.

Việc này Giang Chiểu cũng nhớ rõ.

Từng món đồ hắn đưa cho nàng, nàng đều nhớ rõ. Những thứ khác nàng đều có thể trả lại, chỉ duy nhất cây trâm ngày ấy hắn đưa, nàng trả không được.

Bởi nàng đã bỏ lại ở khách điếm.

Giang Chiểu hơi có chút áy náy nói, “Đồ vật điện hạ ban cho thần nữ, thần nữ hôm nay đều đặt ở chỗ này, duy độc chỉ có cây trâm điện hạ đưa cho thần nữ ở Giang Thành, đã bị thần nữ đánh rơi tại khách điếm, điện hạ nếu không ngại, thần nữ sẽ chiếu theo giá cả mà bồi thường cho ngài.”

Gân xanh trên trán Trần Ôn nhảy dựng.

—— bồi thường cho hắn.

Nàng nhất định phải tính toán từng cái từng việc với hắn sao!?

E rằng hôm nay nàng đã có chuẩn bị mà đến.

Nháy mắt, lửa giận trong lòng Trần Ôn lên đến đỉnh điểm, nhưng nhiều năm dưỡng thành hàm dưỡng cùng đạm nhiên, chung quy hắn vẫn có thể ổn định cảm xúc.

“Không cần.”

Trần Ôn bực bội nói.

Giang Chiểu thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như thế, đồ vật xem như đã tính xong.

Chỉ còn lại một câu.

Giang Chiểu cuối cùng vẫn muốn nói.

Nàng lui ra phía sau hai bước, chính thức khụy gối hành lễ, “Thần nữ còn nợ điện hạ một tiếng xin lỗi.” Thanh âm kia tựa nhiễm băng tuyết, lạnh lùng không cảm xúc, thái độ đạm nhiên bình tĩnh hơn cả Trần Ôn.

Xin lỗi vì nàng quấn lấy hắn những mười năm.

Xin lỗi vì nàng đã tự tiện yêu hắn mười năm, bất chấp hắn có đồng ý hay không.

Xin lỗi, vì hắn đã chịu đựng nàng mười năm.

Trần Ôn nhìn chằm chằm nàng, con ngươi thâm thúy đã nhiễm đỏ, lại nghe nàng nói tiếp, “Mấy năm nay là thần nữ vô tri, chậm trễ điện hạ. Điện hạ yên tâm, đã từ hôn, thần nữ tuyệt sẽ không lại lấy Hoàng Hậu nương nương tới khó xử điện hạ, càng sẽ không lại dây dưa cùng điện hạ.”

Giang Chiểu nói xong, cũng không liếc nhìn Trần Ôn một cái, lui ra phía sau hai bước nữa, nhún người xoay lưng đi thẳng ra đại môn vương phủ.

Bóng người biến mất, gió lạnh còn lưu giữ một mạt u hương.

Trần Ôn bê lên chén trà ực một cái

nhưng trong chén lại không có nước.

Ngay cả một ngụm trà lạnh cũng uống không được.

Trần Ôn chậm rãi đứng dậy, thân mình có chút cứng đờ, lực độ nắm chặt nắm tay còn chưa rút đi, hơi run rẩy.

—— hôn sự đã lui.

Thái Tử Phi được đính hôn từ trong bụng mẹ đã không còn.

Hôn sự trời sập cũng không đổi đã thất bại.

Trần Ôn đột nhiên cười một tiếng.

Trên sân khấu, đào hát đang xướng nhiệt tình, liền thấy dưới đài mấy tiếng “Loảng xoảng” có gì đó ném lên trời. Dù gì cũng đều là người kính chức chuyên nghiệp, đào hát vẫn xướng như cũ, hết thảy đều ngay ngắn trật tự.

Trần Ôn đi dưới hành lang, hộp gỗ trong lòng bàn tay, gần như bị bóp nát.

……

Giang Chiểu bước ra cổng, gió lạnh đập vào mặt, quét qua hàng mi dài run lên, tươi cười bên khóe môi như mừng đón cuộc sống mới, đuôi mắt phiếm ửng đỏ.

Là niềm vui thoát khỏi một kiếp.

Những người quen biết đều cho rằng, nàng không có khả năng rời xa hắn, chính nàng cũng cho rằng như thế.

Nhưng đường tương lai thật sự quá dài, ai có thể bảo đảm!?

Người ngươi cho rằng không thể rời xa, nhưng một khi tới thời điểm, ngươi cũng có thể dứt khoát cùng hắn từ biệt, không hề lưu luyến.

Trước khi ra khỏi vương phủ, Giang Chiểu hồi tưởng lại lần cuối…

Mùa hè năm đó, Trần Ôn tới Giang gia, nàng vì muốn nhìn lén hắn, từng dẫm lên vai Tố Vân leo lên tường viện, xa xa liếc nhìn một cái lại khiến nàng cười suốt một buổi tối.

Mười bốn tuổi, nàng mang một đôi giày thêu được khảm châu hoa, Trần Ôn lơ đễnh khen một tiếng đẹp, từ đó giày thêu nàng mang đều có màu sắc giống nhau, hình thức giống nhau.

Mười lăm tuổi cập kê là lần đầu nàng vào Đông Cung, nàng nhìn chằm chằm bóng dáng hắn ước chừng một canh giờ, trong ánh mắt tất cả đều là ý cười.

Dẫu thích, cũng sẽ có ngày kết thúc.

Dẫu tốt đẹp, cũng có thể trở thành quá vãng mây khói.

Một cơn gió lặng lẽ thổi qua.

—— Trần Ôn

Ta không thích ngài nữa.

Giang Chiểu ngửa mặt nhìn sắc trời âm trầm, quyết tuyệt đi về phía trước.

Khúc ngoặt cuối hành lang dài, có một gốc hồng mai đứng ngạo nghễ giữa trời đông tuyết trắng, thật mỹ diễm, Giang Chiểu từ xa lại gần, mới phát hiện nơi đó có người.

Ninh Đình An đứng dựa gần hồng mai, đôi tay hợp lại giấu trong tay áo, hơi hơi mỉm cười với nàng.

Dưới chân, một tầng hồng mai tàn cánh rơi rụng, Ninh Đình An cất bước hướng tới Giang Chiểu, cũng không hỏi nhiều, chỉ nhẹ giọng nói, “Nhị ca cùng Tam muội muội đã đi trước, ta đưa muội về.”

Ai cũng biết hôm nay là Thái Tử cố ý dựng sân khấu, thỉnh Giang Chiểu đến vương phủ xem hát. Thẩm Tụng và Thẩm Sương cũng có ánh mắt, từ sân khấu lui ra ở lại không bao lâu, liền về trước.

Vốn muốn tạo cơ hội cho Thái Tử, nghe hí khúc xong đưa Giang Chiểu trở về.

Ai mà ngờ được sẽ là kết quả này.

“Đa tạ biểu ca.” Giang Chiểu cảm kích nói, đôi mắt thanh triệt sáng trong, hoàn toàn khác biệt với lần đầu tiên Ninh Đình An gặp nàng khi trưởng thành.

Ra cửa vương phủ, Ninh Đình An đỡ nàng lên xe ngựa, lúc giúp nàng buông mành, ôn thanh nói, “Mọi việc đều có hai mặt, có tốt có xấu, thế gian vạn sự toàn không lường được, huống chi là nhân tâm, biểu muội chỉ cần đi theo bản tâm, nhất định là không sai.”

Giang Chiểu cười cười, nhẹ nhàng gật gật đầu, “Ừm!”

...

Nghiêm Thanh nhìn thấy Giang Chiểu theo Ninh Đình An ra ngoài, nhíu mày, xoay người quay trở về sân khấu kịch.

Vở diễn còn đang xướng,

Phía dưới lại chẳng còn ai.

Nghiêm Thanh quay lại thư phòng. Ngày ngày sắc trời đều âm trầm mù sương, trong phòng không có đốt đèn, nếu không nhìn kỹ, thật đúng là nhìn không ra người ngồi bên trong.

Trần Ôn ngồi ngay ngắn trên trường kỷ, bóng tối bao phủ quanh người hắn, âm u mà yên lặng. Nghiêm Thanh ngẩng đầu liền bắt gặp một đôi mắt sâu lạnh nhạt nhìn không ra hỉ nộ.

Nghiêm Thanh liền biết buổi diễn hôm nay, chủ tử xem cũng không vui sướng.

Hắn hít sâu một hơi, thật cẩn thận tiến vào, thắp đèn trước. Khi ánh sáng soi khắp phòng, bấy giờ mới thấy trên bàn cạnh Trần Ôn đặt một tráp đá quý, còn có một lệnh bài Đông Cung.

Lệnh bài đó Nghiêm Thanh trước đây từng dùng nên nhận ra được.

Về sau, điện hạ bảo hắn đưa cho Giang cô nương.

Hiện giờ, đã hoàn lại.

E rằng không phải chỉ là không thoải mái, đơn giản như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play