Thẩm Sương rối rắm suy nghĩ suốt một đường, nên nói với nàng như thế nào mà không khiến nàng thương tâm. Ai ngờ Giang Chiểu lại thoải mái hào phóng thừa nhận, “Cũng không phải đồn đãi, chuyện từ hôn giữa muội cùng Thái Tử không hề giả.”

Thẩm Sương khiếp sợ nhìn nàng.

Giang Chiểu lại nhấp môi cười, vẻ mặt vô tâm vô phế.

Thẩm Sương không ngờ mình là lo lắng suông, “Tỷ không phải đùa với muội đâu. Nghe nói sau khi muội rời đi, Lâm cô nương đó còn tiến cung tìm Hoàng Hậu nương nương...”

Giang Chiểu rút tay ra khỏi tay Thẩm Sương, đặt chén trà xuống bàn, áp hai bàn tay vào má, trong phòng ấm áp khiến nàng có chút mơ màng buồn ngủ, “Đã lui hôn rồi, vị trí Thái Tử Phi dù sao cũng phải có người ngồi, Lâm gia là thân thích của Hoàng Hậu nương nương, xem ra rất thích hợp.”

Trong nháy mắt, Thẩm Sương hóa thành tượng đất.

Từ Trúc Uyển đi ra, Thẩm Sương vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Theo nàng thấy, lời đồn đãi cũng chưa hẳn là chính xác, nói cái gì Giang cô nương vì truy Thái Tử mà đến, nhìn thái độ biểu muội hiện giờ, làm gì giống người muốn cứu vãn hôn sự?

Thật uổng công nàng nghĩ một đống lời an ủi, kết quả không có chỗ dùng.

Thẩm Sương không thể hiểu được Giang Chiểu.

Nếu là nàng, có mối hôn sự tốt như vậy, sao có thể cho người khác tiện nghi. Ban đầu, Thẩm Sương sốt ruột cho Giang Chiểu, khi trở về phòng rồi, liền có chút chua xót.

Chua xót cho bản thân nàng.

Thái độ Giang Chiểu thật làm nàng theo không kịp.

Tiền tài cũng được, địa vị cũng được, với nàng là hy vọng xa vời, nhưng trong mắt Giang Chiểu lại chẳng là gì.

Thẩm Sương đột nhiên nhớ tới lời Chu di nương nói, “Tương lai nếu con có cơ hội gả đến Giang Lăng, là phúc của con.”

Giang Lăng, dưới chân thiên tử, tấc đất tấc vàng.

Có ai không hướng tới!?

……

Thẩm Sương rời đi, Giang Chiểu mới nằm xuống nghỉ ngơi một lát.

Đến khi mở mắt, liền thấy lư đồng trước mặt, huân hương khói nhẹ lượn lờ, sắc trời đã qua hoàng hôn.

Tố Vân đã thu thập thỏa đáng tất cả đồ vật hôm nay Giang Chiểu mua về, duy nhất để lại tráp gỗ đã khai khóa, liền ôm lại hỏi Giang Chiểu, “Tiểu thư, người muốn mở ra sao?”

Giang Chiểu nói, “Ừm.”

Giang Chiểu đứng dậy bước vào buồng trong, ngồi ở trước bàn trang điểm, Tố Vân khoác thêm áo cho nàng, lại đi ra ngoài lấy thêm một trản đèn dầu đặt bên cạnh tay nàng.

Ngọn đèn sáng quắc rọi lên trên tráp gỗ, Giang Chiểu nhẹ nhàng mở ra, đồ vật cất giữ lâu năm bị đóng một lớp bụi dày, Giang Chiểu lấy ống tay áo nhẹ nhàng chắn chắn trước mũi.

Nàng nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt chính là vô số thư từ ố vàng như nến.

Giang Chiểu cầm một bức lên. Trên phong thư có chữ viết lờ mờ, nhìn kỹ mới thấy dòng chữ nhỏ ghi lại thời gian. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Giang Chiểu ngẩn người.

Không ngờ tráp gỗ Thẩm Yên Nhiễm cất giấu mười mấy năm, lại là một hộp đầy thư tín chưa gửi đi.

Thẩm Yên Nhiễm chết, Giang Chiểu chưa bao giờ hỏi qua bất luận người nào, chỉ biết nàng cùng phụ thân vong mạng vì bạo động sau ôn dịch trong thành.

Còn chết như thế nào, nàng không biết.

Cũng không muốn biết.

Hiện giờ, những gì tàn lưu lại trong ký ức của nàng vẫn là bóng dáng Thẩm Yên Nhiễm quyết tuyệt rời đi.

Giang Chiểu ngây ngốc không nhúc nhích.

“Tiểu thư, nhị phu nhân đã đi mười năm rồi.” Tố Vân nhẹ giọng khuyên nhủ, dẫu cho trong lòng đau khổ, nhưng mười năm trôi qua, cũng đã mờ nhạt không ít.

Năm đó, nhị phu nhân có thể bỏ lại tiểu thư cùng nhị thiếu gia đi chịu chết, ngọn nguồn trong đó, e rằng chỉ có chính đương sự biết rõ, hiện giờ những thư tín này, nhị phu nhân bí ẩn cất giấu như vậy, có thể đối với bà chính là vật quý trọng.

Nếu tiểu thư đọc, nói không chừng có thể tiêu tan oán giận.

Giang Chiểu an tĩnh ngồi đó, không biết có nghe lọt tai lời Tố Vân hay không, sau một lúc lâu bấc đèn phát ra một tiếng vang nhỏ, Giang Chiểu mới hoàn hồn.

Chung quy vẫn là hủy đi.

Phong thư vàng như nến, bức thư bên trong cũng vàng như nến, nhưng nét chữ lại rất rõ ràng.

Cùng quân vừa quen biết, ngỡ như gặp cố nhân.

Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối,

—— quãng đời còn lại làm bạn, nguyện cùng quân lâu dài.

Thân mình Giang Chiểu hơi hơi ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế, trên tay như bị rút hết sức lực, cầm một tờ giấy mỏng cũng không chắc.

Những hàng chữ bộc lộ chờ đợi cùng khát khao, Giang Chiểu rất quen thuộc.

Cũng từng thật sâu thể hội qua.

Cảm giác hít thở không thông kéo dài, làm Giang Chiểu nhất thời khó có thể thích ứng. Nàng không muốn xem nữa, bảo Tố Vân đóng lại.

……

Ngày thứ hai, khi đi thỉnh an Thẩm lão phu nhân, bà liền hỏi nàng, trong tráp là vật gì, Giang Chiểu nói là thư tín cũ kĩ, Thẩm lão phu nhân nghe xong, thần sắc cũng sửng sốt giống như Giang Chiểu lúc đó.

Lát sau, bà bình tĩnh hỏi, “Mở ra xem rồi?”

Giang Chiểu đáp, “Dạ Chưa.”

“Không xem cũng được.” Thẩm lão phu nhân thở dài một hơi, đồ vật người mệnh khổ lưu lại, nhìn chỉ rơi thêm nước mắt thôi.

Thẩm lão phu nhân quay đầu bảo ma ma pha trà, lại sai nha hoàn chuẩn bị chút điểm tâm, Giang Chiểu nhìn trận thế này, liền biết hôm nay ngoại tổ mẫu là có chuyện muốn nói, không tính toán cho nàng lui.

Quả nhiên, sau khi Thẩm lão phu nhân lệnh tất cả mọi người trong phòng ra ngoài hết, mới nói, “Hoàng Hậu nương nương truyền tin đến đây.”

Giang Chiểu ngước mắt, bất quá liền lập tức rũ xuống.

Hoàng Hậu nương nương ở thời điểm này truyền tin tới, còn có thể vì chuyện gì!?

Mười phần là về hôn sự giữa nàng cùng Trần Ôn.

Thẩm lão phu nhân nhìn nàng trìu mến, “Hoàng Hậu nương nương là người sáng suốt, cũng đối với con rất tốt, chuyện đến nước này, Hoàng Hậu là ủng hộ con.”

Giang Chiểu không lên tiếng cũng không ngẩng đầu.

Nàng biết Hoàng Hậu nương nương yêu thích nàng, cũng biết nương nương muốn nàng tiến cung, nhưng hôm nay e rằng nàng phải làm nương nương thất vọng rồi.

“Nương nương truyền tin tới, hỏi con muốn như thế nào.”

Giang Chiểu có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn Thẩm lão phu nhân, vốn tưởng Hoàng Hậu nương nương sẽ khuyên bảo nàng, ngược lại ngoài dự đoán, người lại để tâm ý nguyện của nàng.

Thẩm lão phu nhân cũng không vội, chậm rãi chờ Giang Chiểu hồi đáp.

Không bao lâu, liền nghe Giang Chiểu nói từng chữ cực kỳ rõ ràng, “Cháu gái không tham quyền thế, không cầu phú quý, cuộc đời này duy nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương li.”

(nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương li: chỉ mong có được trái tim một người, đến bạc đầu cũng không chia lìa.)

Nắng sớm từ cửa sổ chiếu vào, nhìn gương mặt thanh nhã, lãnh diễm của Giang Chiểu ẩn trong ánh sáng, Thẩm lão phu nhân bất giác thất thần, nhất thời xung quanh chỉ có tiếng sôi ục ục trong ấm trà.

Thật lâu sau, đôi mắt bà dần dần nhìn về nơi xa xôi nào đó, nói một câu, “Thấy con không giống mẫu thân con, ta đây an tâm rồi.”

Thẩm lão phu nhân liền thuật lại ý của Hoàng Hậu nương nương cho Giang Chiểu, “Nương nương mở lời rằng, nếu con không có ý quay lại, người sẽ tìm lương nhân khác cho con.”

……

Tuyết vừa dừng được hai ngày, hôm nay lại rơi tiếp.

Giang Chiểu từ phòng Thẩm lão phu nhân bước ra, đưa mắt liếc nhìn phía chân trời đằng xa, giữa tầng mây mù u ám hơi hơi hé chút sắc xanh đã lâu không thấy.

Trời đông giá rét tháng chạp qua đi, mùa xuân lại đến, vạn vật sẽ hồi sinh.

Tố Vân đứng khoanh tay ở hành lang nhỏ, quay đầu liền thấy Giang Chiểu cong cong khóe miệng, nhàn nhạt mỉm cười, Tố Vân cũng cười theo, “Tiểu thư, có chuyện gì mà người cao hứng như vậy?”

Giang Chiểu không đáp.

Hai người trên đường trở về lại gặp Thẩm đại gia, Giang Chiểu chào hỏi một tiếng đại cữu, Thẩm đại gia cười nói, “Thật đúng lúc, ta đỡ phải đi Trúc Uyển.”

Dứt lời, ông liền đưa thiệp mời trong tay cho Giang Chiểu, “Ban nãy, Nghiêm thị vệ đưa cho ta, nói rằng vương phủ có mời gánh hát đến, biểu diễn chính là tiết mục biến diện được hoan nghênh nhất ở Phù Dung thành hiện giờ, vừa lúc con cũng mới tới Phù Dung thành, đi xem một chút cũng tốt.”

Nghiêm thị vệ chính là Nghiêm Thanh.

Hôm qua, có nghe Trần Ôn nhắc qua việc này, Giang Chiểu chỉ cảm thấy tức ngực khó thở, không nghĩ tới hắn thật sự thỉnh gánh hát đến.

Giang Chiểu tiếp nhận tấm thiệp.

Vừa lúc nàng cũng có thứ đưa cho hắn.

Nghiêm Thanh trở về vương phủ phục mệnh.

Trần Ôn thấy hắn tiến vào, lên tiếng hỏi trước, “Nhận?”

Nghiêm Thanh gật đầu, “Giang cô nương đã nhận.”

Sắc mặt Trần Ôn nhìn không ra dị thường.

Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, hắn mặc sam bào màu xanh lơ, trên ống tay áo thêu trúc diệp chìm.

Đầu xuân năm ngoái, hắn ngồi trong phòng đọc sách, bất chợt thấy bóng người trước mặt rất lâu không nhúc nhích, ngước mắt nhìn lại, thấy nàng nhìn chằm chằm cổ tay áo hắn không dời mắt, liền hỏi nàng, “Làm sao vậy?”

Nàng nửa cúi đầu, hai tai ửng đỏ, nhỏ giọng nói, “Thanh trúc rất đẹp, trông rất thanh cao.”

Nàng thích thanh trúc.

Ngoại trừ biết nàng tên Giang Chiểu ra, đây là điều duy nhất Trần Ôn hiểu biết đối với nàng.

Thay trang phục xong, Trần Ôn liền ngồi trong phòng an tĩnh chờ đợi.

Giờ Tỵ vừa đến, Nghiêm Thanh tiến vào bẩm báo Giang cô nương đã tới, Trần Ôn mới đứng dậy cầm hộp gỗ trên án kỉ đi ra ngoài, là dây lụa cột tóc màu hồng nhạt hắn mua ngày ấy.

Nàng chắc sẽ thích.

Hắn nhớ Chu Thuận từng nói, đồ vật hắn tặng nàng, nàng đều vô cùng thích.

Sắc trời hôm nay cũng không tươi sáng, mây mù nặng nề nồng đậm vẫn chưa tan, ánh sáng đèn dầu mờ mờ ven hành lang vẫn còn chưa tắt.

Lần này ra cửa, vẫn là Thẩm gia nhị công tử cùng tam cô nương tương bồi Giang Chiểu. Sân khấu được dựng ở hậu hoa viên vương phủ, phía trước đặt mấy bồn than bạc lớn nên cũng không lạnh. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Ngồi xuống không lâu, xung quanh Giang Chiểu đột nhiên an tĩnh lại, quay đầu nhìn lên, liền thấy Trần Ôn đứng phía sau nàng.

Trong nháy mắt, chỉ còn mình Giang Chiểu ngồi đó.

Nàngđứng dậy định hành lễ, lại bị một bàn tay nâng khuỷu tay, nhẹ nhàng đỡ lên, “Ngồi đi.”

Giang Chiểu lui ra phía sau hai bước ngồi xuống, Trần Ôn cũng ngồi ở vị trí bên cạnh nàng, giữa hai người cách một tay vịn gỗ, trước mắt là sân khấu.

Không biết là bởi vì mình mới vừa xem hôm qua, hoặc là hiện giờ người xem diễn quá ít, không khí quá yên ắng, mà Giang Chiểu cảm thấy tiết mục trình diễn không còn xuất sắc nữa.

Nhất thời nàng thấy mất hứng thú, không muốn lại ngây ngốc ở đây.

Khi nàng nghiêng người đối mặt với Trần Ôn, bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn hộp gỗ trên tay nàng.

Nàng cũng có thứ đưa cho hắn.

Trần Ôn không dấu vết nhét lại hộp gỗ vào trong tay áo, kiên nhẫn chờ nàng mở miệng trước.

Giang Chiểu nói, “Thần nữ có vài món đồ phải muốn đưa cho điện hạ.”

Trần Ôn liền ngồi thẳng thân mình, hơi hơi cúi đầu, ôn nhu hỏi, “Là gì?”

Giang Chiểu nhẹ nhàng đặt hộp gỗ ở trên bàn, mở ra, bên trong là một hầu bao màu lục đậm thêu hoàng cúc.

Hầu bao này vốn luôn bên người nàng.

Sau khi rời khỏi Giang Lăng, Giang Chiểu mới lấy xuống.

Đồ vật bên trong giá trị liên thành.

Trong suốt mười năm, Trần Ôn đưa cho nàng hai mươi viên đá quý, có hồng bảo thạch, có ngọc bích, lớn nhỏ khác nhau không đồng nhất, nhưng mỗi một viên Giang Chiểu nhận được đều nhớ rõ hắn tặng nàng khi nào.

Ngày ấy, nàng có thể khẳng khái đưa cho Thẩm Sương kim xoa nạm đá quý, Tố Vân nói không sai, thứ này nàng có quá nhiều, nhiều đến chết lặng, nhiều đến không hề hiếm lạ.

Giang Chiểu bày ra trước mặt Trần Ôn, lấy ra từng viên, đặt xuống.

“Đây là lễ vật cập kê khi thần nữ mười lăm tuổi, điện hạ phái Chu tổng quản đưa cho thần nữ.”

“Đây là lễ gặp mặt thần nữ lần đầu đến Đông Cung, điện hạ phái Chu tổng quản đưa tới.”

“Đây là quà sinh thần 16 tuổi, điện hạ phái Chu tổng quản đưa qua”

“.......”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play