Giang Chiểu không tiến cung. Ngược lại tới Phù Dung thành.
Bấc đèn cháy gần hết, ánh lửa lay động mấy lần, Trần Ôn khép lại quyển sổ, lẳng lặng ngồi trên giường.
Hiện tại đã hoàn toàn tin, Giang Chiểu không phải vì theo hắn đến, mà là vì tránh né hắn nên đến.
Trần Ôn nhớ lại ngày Giang Chiểu mới tới Giang thành, thái độ hắn đối với nàng, còn nói nhiều đạo lý với nàng, quyết tâm muốn đưa nàng về Giang Lăng, ánh mắt không khỏi khẽ run, giữa mày nhăn lại.
Nhân sinh của hắn vô cùng trôi chảy.
Dẫu từng gặp khó khăn, nhưng chưa từng làm sai chuyện gì.
Giờ đây là hắn phụ bạc nàng.
Nàng luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu không phải bị bức nóng nảy, thái độ làm sao có thể đối với hắn như vậy.
Nàng tới Phù Dung thành, nói vậy lời đồn kia hẳn là nàng cũng biết.
Trần Ôn đứng dậy, chỗ bị nước trà làm bỏng trên mu bàn tay, hiện tại đỏ bừng, lúc dừng suy nghĩ mới cảm thấy một trận nóng rát như bị thiêu đốt.
Trần Ôn không gọi người tiến vào, hắn tự mình đi tìm thuốc mỡ bôi lên.
Bên cạnh lọ thuốc mỡ màu xanh nhạt, có một hộp gỗ nhỏ, là dây lụa cột tóc hắn mua vào ngày tới Phù Dung thành.
Ngày ấy, hắn thấy dây cột tóc theo gió bay bay, bất giác nhớ tới mùa xuân năm ngoái, nàng dựa người vào lan hiên trong đình hóng gió ở Đông Cung, ngửa đầu nhìn cung nữ trong viện xa xa, thấp giọng nói:
“Tịch tịch hoa thì bế viện môn,
Mỹ nhân tương tịch lập quỳnh hiên.”
Dịch nghĩa:
Hoa nở lặng lẽ, cửa viện đóng im ỉm,
Người đẹp sánh vai nhau, đứng bên hiên ngọc
Lúc ấy, hắn đi ngang qua, vô tình nghe thấy liền nhìn sang.
Chỉ thấy tóc nàng bay bay, đuôi tóc buộc bằng dây lụa màu thiển phấn, gió phất qua mặt nàng, vườn xuân tươi sắc, cũng không bì nổi dải lụa quyến rũ rực rỡ thả xuôi hai bên hông nàng.
Đó là một hồi gợn sóng hiếm hoi dâng lên trong lòng hắn.
Cái này hắn mua, chuẩn bị tặng cho nàng.
Trần Ôn từ nhỏ thông tuệ, độc lập. Mặc dù sống một mình nhưng có thể tự mình giải quyết tất cả mọi việc. Đa số thời gian trong ngày đều tập trung vào đọc sách, học cách trị quốc, không thích lãng phí thời gian đàm luận nhi nữ tình trường.
Hắn đã có Thái Tử Phi, hơi đâu bận lòng vào chuyện này chi nữa!!
Thế nhưng, đêm nay lại là lần đầu mất ngủ vì một nữ nhân.
Giống như một người bôn ba mười mấy năm, bỗng nhiên dừng chân, bắt đầu chú ý cảnh sắc quanh mình, từng chút hồi tưởng lại những thứ hắn đã từng và chưa từng để ở trong lòng.
Nguyên bản cho rằng rất mơ hồ, rất đạm bạc, gần như đã quên từ lâu, nhưng một khi tĩnh tâm hồi tưởng lại, mới phát hiện chẳng những không quên, ngược lại càng ngày càng rõ ràng.
Trần Ôn nhíu mày, nhắm mắt một lát.
……
Lúc chân trời vừa hiện lên màu sáng xanh lơ, Trần Ôn ngồi dậy cầm lấy giấy bút.
“Phù Dung thành gặp tai hoạ vô cùng nghiêm trọng, nhi thần không thể không lại lần nữa thỉnh mệnh với phụ hoàng và mẫu hậu. Đất Thục không thể sánh bằng Hoa Bắc, đại tuyết cũng không thường thấy, bất luận là quan viên nào, năng lực ứng đối cũng đều có điểm hạn chế, so với Hoa Bắc quả thật kém khá xa. Triều đình cứu tế vật tư cố nhiên không thể thiếu, nhưng thiên tai trước mặt, không tránh khỏi khiến nhân tâm hoảng loạn. Nhi thần cho rằng, trấn an dân tâm rất quan trọng.”
Trần Ôn vòng vo một đống lớn, cuối cùng mới biểu lộ ý định, “Nhi thần muốn tiếp tục ở lại Phù Dung thành cứu tế, năm sau mới trở về Giang Lăng phục mệnh.”
Trần Ôn viết xong liền gọi Nghiêm Thanh tiến vào.
Vết thương trên trán hắn đã băng bó cẩn thận, một lớp vải bố trắng phau quấn từ trán ra sau ót, vô cùng dễ thấy. Trần Ôn liếc mắt nhìn hắn, không có nửa điểm thương hại, “Tin nhanh chóng đem gửi đi, cô sẽ tiếp tục ở lại Phù Dung thành cứu tế.” - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Nghiêm Thanh sửng sốt.
Trong cung tố chức yến hội năm mới, làm sao có thể thiếu vắng Thái Tử.
Trần Ôn không nhìn hắn, khi đưa thư qua, đạm nhiên hỏi một câu, “Biết sai chỗ nào rồi chứ?”
Nghiêm Thanh rũ mắt, đứng nghiêm chỉnh, đoan chính.
Thái Tử không vô duyên vô cớ giáo huấn người, cũng sẽ không vô duyên vô cớ trách phạt ai, Nghiêm Thanh đêm qua ăn một chén trà, liền biết nhất định mình đã phạm sai lầm gì rồi.
Suy tư cả đêm, Nghiêm Thanh đại khái đã nghĩ ra.
Chính sự hắn chưa bao giờ mắc sai lầm.
Nhưng chính sự là như thế nào, hắn không phân rõ.
Giống như tất cả mọi người, hắn cho rằng câu nói kia của điện hạ là thật.
Ai ngờ, điện hạ chỉ nói miệng, chứ trong tâm hoàn toàn không muốn từ hôn.
Trên đường đi có rất nhiều cơ hội, Nghiêm Thanh nếu có lòng đi tra, nhất định có thể tra ra ngọn nguồn, nhưng hắn không có. Lỗi lầm của hắn chính là đánh giá sai vị trí Giang cô nương ở trong lòng điện hạ.
Nghiêm Thanh lưu loát quỳ xuống, chắp tay nói, “Thỉnh điện hạ giáng tội.”
Trần Ôn cũng không có ý phạt hắn, “Đã biết thì tốt. Truyền tin bảo Chu Thuận nghĩ cách áp chế lời đồn xuống đi.”
Trần Ôn lại đưa cho Nghiêm Thanh thêm một phong thư, trong đó hắn hồi âm Hoàng Hậu: “Đồn đãi không phải là thật. Chuyện từ hôn, đợi xuân sang năm, nhi thần hồi kinh lại thương nghị.”
……
Hoàng cung Giang Lăng.
Huỳnh cô chính tai nghe được khẩu dụ Hoàng Hậu truyền cho Thái Tử, đợi người thông truyền đi rồi, bà liền quay đầu lại khuyên bảo, “Nương nương, mấy năm nay nô tì thấy trong lòng điện hạ chưa chắc không có Giang cô nương. Nếu điện hạ thật sự có ý với biểu cô nương, nương nương sao không uyển chuyển khuyên nhủ điện hạ, đợi Giang cô nương gả vào Đông Cung rồi, lại thay điện hạ nạp biểu cô nương.”
Hoàng Hậu lại không tán đồng, tức giận nói, “Hắn nếu thật có ý với biểu cô nương, mấy năm nay biểu cô nương cũng sẽ không bị ngăn ở ngoài cửa Đông Cung.”
Huỳnh cô ngược lại không nghĩ tới vấn đề này.
Bà nghĩ nghĩ một lát, quả thật có thể ra vào Đông Cung Thái Tử, tựa hồ chỉ có mỗi Giang cô nương.
“Nương nương thật sự hạ thư từ hôn sao?” Điện hạ đã vô tâm vô ý với Lâm gia, từ hôn cũng chỉ là lời đồn, không thể coi là thật.
Hoàng Hậu trầm mặc một trận, quay sang nói với Huỳnh cô, “Nha đầu kia chọn đi Phù Dung thành, nhất định là trong lòng có khúc mắc. Bổn cung sẽ cho Giang gia công đạo. Ngươi đi truyền tin cho Thẩm lão phu nhân, ngầm hỏi ý tứ nha đầu kia một chút. Nếu nàng không muốn quay đầu lại, bổn cung liền chuẩn bị tốt thư từ hôn. Nếu nàng tìm lương nhân khác, tương lai coi trọng người nào, bổn cung chắc chắn sẽ đưa thư từ hôn tận tay nàng. Còn nếu vẫn còn có ý với Thái Tử, bổn cung sẽ thay nàng làm chủ, tuyệt sẽ không khinh tha Thái Tử.”
Hoàng Hậu lại nhớ tới Thẩm Yên Nhiễm.
Năm đó, trước khi Yên Nhiễm xông vào vây thành, đã đích thân chạy đến trước mặt bà, chính là vì Giang Chiểu cùng Giang Hoán, cầu bà hỗ trợ chiếu cố hài tử, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ mong tương lai chớ để cho hai tỷ đệ bị khi dễ là được.
Sau đó, Hoàng Hậu mới biết, đó là nàng để lại di ngôn, ra đi liền không dự định trở về.
Mấy năm nay, Hoàng Hậu một nửa đau lòng, một nửa áy náy. Bà đem áy náy và tiếc nuối đối với Giang gia nhị phu nhân Thẩm Yên Nhiễm, tất cả đều bồi thường trên người hai tỷ đệ.
Khi còn nhỏ, Giang Chiểu từng bị khi dễ, Hoàng Hậu có thể không màng thân phận, đích thân đi tìm phụ mẫu đối phương, phủng tỷ đệ Giang Chiểu ở trong lòng bàn tay che chở. Kết quả ai ngờ rằng người ta lại bị chính nhi tử mình khi dễ.
Bà có thể không tức giận sao??
Sau khi chuyện xảy ra, mấy ngày mấy đêm bà không khép được mắt. Ngày đó, tuyên triệu biểu cô nương Lâm gia tiến cung, những gì nên nói, bà đều nói rõ với nàng, vị trí Thái Tử Phi chỉ có thể là Giang gia, nếu muốn làm trắc phi, thì chờ đến Thái Tử sau ba mươi tuổi đi.
Biểu cô nương Lâm gia lập tức rơi nước mắt tại chỗ.
Chờ đến năm Thái Tử ba mươi tuổi, phải mất chín năm, đến lúc đó nàng liền thành gái lỡ thì, làm sao có thể đi vào Đông Cung.
Ngay sau đó, Hoàng Hậu liền nói, “Tuổi tác ngươi cũng không nhỏ, há có thể chờ được nữa.”
Thái độ đã quá rõ ràng. Hoàng Hậu không chấp nhận nàng.
Biểu cô nương Lâm gia không thể tiếp tục ở lại, bên Giang gia không thể lui hôn. Huỳnh cô bị lời của Hoàng Hậu làm cho kinh ngạc nhảy dựng, “Nương nương, nếu trong lòng Thái Tử điện hạ thực sự có Giang cô nương, vậy nên làm như thế nào?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Nên làm như thế nào? Với bản lĩnh của hắn, thứ mình muốn, làm gì không thể đoạt đến tay? Hắn đây là trôi qua ngày tháng quá trôi chảy, thoải mái, không biết như thế nào là quý trọng. Hắn là nhi tử bổn cung sinh hạ, nếu có chỗ không hiểu, vậy để bổn cung dạy cho hắn hiểu.” Hoàng Hậu buông chén trà trong tay, nếu tính tình bà như lúc còn trẻ, e rằng lời nhắn còn có thể khó nghe hơn.
Không lột hắn một lớp da, há có thể hả giận!!
……
Hôm qua, sau khi Trần Ôn đi rồi, Giang Chiểu về lại nhã toạ nghe diễn tiếp cho đến khi kết thúc.
Thẩm Tụng thấy Thẩm Sương đã trở lại, nhưng không thấy Giang Chiểu. Quá sốt ruột, hắn đứng dậy định ra ngoài tìm, vừa vén rèm lên, liền nhìn thấy Giang Chiểu đứng ở hành lang, sắc mặt tựa hồ không tốt lắm.
“Biểu muội, mau vào đây, Tam muội muội đã trở lại, đang diễn đến đoạn hay nhất đấy.” Thẩm Tụng vén rèm giúp nàng, còn nói thêm, “Diễn lâu này, trừ tiết mục biến diện ra, còn có thứ khác tuyệt hơn, biểu muội ngồi xem trước đi, ta đi mua một phần tới.”
Thẩm Tụng đi rồi, chỉ còn lại Giang Chiểu và Thẩm Sương.
Thẩm Sương lúc này vẫn chưa hồi phục tâm tình.
Hôn sự giữa Giang gia cùng hoàng gia, trên dưới Thẩm gia đều rõ ràng, là tứ di cùng Hoàng Hậu đính hôn cho hai đứa trẻ từ trong bụng mẹ, lại được hoàng thượng hạ chỉ ngự tứ, hôn sự này như ván đã đóng thuyền, sao có thể nói hủy liền hủy.
Biểu muội tuy nhỏ hơn nàng một tháng, nhưng đều là mười bảy.
Nếu thật bị lui hôn, cũng coi như là đồng bệnh tương liên.
Nhưng đây lại là hai chuyện khác nhau. Nếu hôn sự tốt như vậy thật thất bại, chẳng phải là quá đáng tiếc ư!? Dù sao chính là Thái Tử Phi, tương lai là Hoàng Hậu nương nương, phúc khí vô hạn, hưởng không hết vinh hoa phú quý.
Thẩm Sương uất hận thay cho Giang Chiểu, tiếc nuối thay cho Giang Chiểu, nề hà hiện giờ đang ở diễn lâu, nàng không tiện nói chuyện này, cũng không tiện đề cập lời Lưu cô nương trước mặt biểu muội.
Thẩm Sương cứ thế dày vò xem diễn.
Ngược lại Giang Chiểu nhẹ nhàng hơn nhiều, còn có tâm trạng hùa theo những vị khách trong lâu vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
“Như thế nào?” Vừa ra khỏi diễn lâu, Thẩm Tụng liền hỏi Giang Chiểu.
Giang Chiểu vẫn chưa hết hứng thú, “Đẹp, hay, hấp dẫn. Lần sau biểu ca đưa muội ra ngoài nữa đi. Muội còn chưa xem đã mắt đâu.”
Thẩm Sương nhìn tươi cười trên mặt Giang Chiểu, trong lòng không khỏi rối rắm một trận.
—— Haiz…biểu muội thật vô tư quá đi!!
Chờ xe ngựa về tới Thẩm gia, Thẩm Tụng sai người khuân đồ vào, Giang Chiểu liền nhờ Thẩm Sương cũng hỗ trợ một chút, giúp nàng ôm hộp trang sức về Trúc Uyển.
Giang Chiểu biết Thẩm Sương có chuyện muốn nói với mình.
Có thể nhịn đến tận bây giờ, thật là không dễ.
Sau khi vào phòng, Tố Vân đi pha trà, Thẩm Sương và Giang Chiểu ngồi cạnh đống lửa hơ ấm thân mình, Bấy giờ, Thẩm Sương mới mở miệng, “Biểu muội, hôm nay ta nghe được một ít chuyện.”
Giang Chiểu nhấp một ngụm trà, quay đầu nhìn nàng, sắc mặt thoải mái, không thấy nửa điểm u uất.
Thẩm Sương thấy vậy có chút không đành lòng.
“Biểu muội, muội nói thật cho ta biết, lần này muội tới Phù Dung thành, chính là vì Thái Tử mà đến...” Thẩm Sương nói chưa hết câu đã nắm lấy tay nàng, nhịn cả ngày, nôn nóng trong lòng lúc này mới hiển lộ ra, “Lời đồn ở Giang Lăng đã truyền tới Phù Dung thành, mọi người sớm hay muộn đều sẽ biết.”