Phía dưới lầu, hí khúc đang hát tới đoạn cao trào.

Là đào hát nổi tiếng Phù Dung thành diễn tấu 

—— Sắc mặt nàng liên tục biến đổi, âm thanh chiêng trống ầm ĩ muốn điếc tai.

Trên hành lang lại có hai người yên lặng đứng cạnh nhau.

Trần Ôn quét mắt qua mặt nàng, gắt gao nhìn chằm chằm.

Bên ngoài trời đổ tuyết dày, phòng trong ánh sáng ám trầm, hành lang diễn lâu treo đầy đèn lồng, vầng sáng mờ nhạt chiếu xuống khuôn mặt thanh lãnh của Giang Chiểu.

Làn da trắng mịn, ngũ quan tinh xảo, có một loại cảm giác kinh diễm đến mê hoặc.

Tuy nhiên, Trần Ôn lại cảm thấy vô cùng xa lạ.

Đặc biệt là cặp song đồng hắc bạch phân minh.

Trước đây, chúng luôn sáng rỡ, hiện giờ lại ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn.

Có lẽ cảm thấy quá mức an tĩnh, cũng có thể là vừa rồi quá ồn ào, cho rằng hắn không nghe rõ, Giang Chiểu lại bỏ thêm một câu, nhẹ nhàng nói, “Thần nữ bây giờ rất tốt, không phiền điện hạ lo lắng.”

Ngữ khí bình đạm, sợi không kiên nhẫn trong mắt cũng rút đi, như mặt hồ bình lặng, không một tia gợn sóng.

Trần Ôn không nhúc nhích, con ngươi đen nhánh nhìn sâu vào đáy mắt nàng.

—— lạnh lùng nhàn nhạt.

Trần Ôn lần đầu nhìn không thấu một người.

Thần sắc nguyên bản bình tĩnh đạm nhiên nhìn một lúc, sau đó thân ảnh đĩnh bạt hơi lui, dịch khai ánh mắt khỏi mặt nàng, lạnh giọng nói, “Tùy nàng.”

Tiếng bước chân nặng nề đạp lên hành lang trên gác mái, một chuỗi đèn lồng dài treo ven lối đi phảng phất như rung động theo.

Ra khỏi diễn lâu, một cơn gió lạnh ập tới, cuốn theo bông tuyết táp vào mặt Trần Ôn. Hắn híp híp mắt, từng bước một hướng đến xe ngựa, tuyết đọng trên đường bám vào đế giày, bắn lên trắng xoá. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Trần Ôn đột nhiên nhớ tới cây trâm bị nàng vứt bỏ ở khách điếm.

Không phải nàng quên mang,

Mà là không nghĩ muốn.

Sắc trời u ám, mây mù kéo tới dày đặc, Trần Ôn có chút tức giận trong ngực.

Giang Chiểu ngoan ngoãn hiểu chuyện, đây là ấn tượng duy nhất về nàng những năm gần đây trong nhận thức của Trần Ôn, cũng chính vì điểm này, Đông Cung mới mặc kệ nàng ra vào tự nhiên.

Trần Ôn đã quen với sự tồn tại của nàng.

Giống như cổ u lan thanh hương trên người nàng.

Ngửi thời gian dài, cũng cảm thấy dễ ngửi.

Trần Ôn đương nhiên cho rằng nàng sẽ tuân theo hắn cả đời, sẽ vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế.

Ở trong lòng hắn, Giang Chiểu hẳn là ngoan ngoãn như tiểu miêu, nói vài câu liền sẽ đỏ mặt.

—— hiện giờ, nàng có bản lĩnh rồi, lại ngại hắn quản quá nhiều.

Nếu đã như thế, liền tùy nàng vậy.

Đến khi đi tới bên cạnh xe ngựa, cổ tức giận trong ngực Trần Ôn đã tiêu tán. Thần sắc trở lại vẻ đạm mạc quạnh quẽ như thường, toàn thân lại toả ra khí lạnh, làm Nghiêm Thanh đối diện nhất thời không dám tới gần.

“Điện hạ, Hoàng.......” Nghiêm Thanh cố gắng mở miệng, Hoàng Hậu nương nương truyền tin từ Giang Lăng.

“Lui ra.” Còn chưa có nói xong, đã bị Trần Ôn ngắt lời.

Ngay sau đó, hắn lên xe ngựa, buông màn, Nghiêm Thanh cũng không dám nói thêm nửa chữ.

Trở lại Thụy Vương phủ, thời điểm Thụy Vương giúp hắn thu xếp hành trình, lại xác nhận thêm một lần, “Hoàng huynh ngày mai thật sự phải đi à?”

Trần Ôn đáp, “Ừm.”

“Sư gia mới từ Thẩm gia trở về, nghe ý tứ của Thẩm lão phu nhân, trước năm mới, hoàng tẩu sẽ không dự định hồi Giang Lăng.”

Trần Ôn liếc mắt nhìn hắn, “Cô một mình về.”

Hôm nay, hắn đi diễn lâu tìm Giang Chiểu, vốn cũng là vì việc này, muốn khuyên bảo nàng cùng hồi Giang Lăng với mình, ai ngờ còn chưa nói ra đã bị nàng ghét bỏ, ngại hắn quản quá nhiều.

Sắc mặt Trần Ôn cực kỳ kém, hắn trở về phòng đóng cửa lại.

Đêm xuống, Trần Ôn ngồi trong phòng xem xét tình hình thiên tai qua sổ con, Nghiêm Thanh gõ cửa tiến vào phụng trà, nhìn thoáng qua mặt hắn, thấy đã không còn dấu hiệu lạnh thấu xương như ban ngày nữa, mới lấy hết dũng khí một lần nữa nhắc tới, “Điện hạ, Hoàng Hậu nương nương truyền tin.”

Trần Ôn vươn tay không hề ngẩng đầu, Nghiêm Thanh liền nhẹ nhàng đặt một quyển sổ vào tay hắn, Trần Ôn tiếp nhận mở ra nhìn trong giây lát liền nhíu mày, ngẩng đầu hỏi Nghiêm Thanh, “Ý gì?”

Nghiêm Thanh gục đầu xuống, lại lui về sau hai bước chắp tay thi lễ nói, “Hoàng Hậu nương nương truyền chính là lời nhắn.”

Trần Ôn ngồi thẳng thân mình nhìn hắn, không rõ là lời nhắn gì lại khiến thái độ Nghiêm Thanh đề phòng như vậy, “Nói.”

“Hoàng Hậu nương nương truyền tin hỏi, khi nào điện hạ giao thư từ hôn cho Giang gia.” Nghiêm Thanh nói xong, liếc mắt nhìn Trần Ôn một cái, thấy thần sắc hắn cứng đờ, cũng không dám nhìn nữa, liều chết nói tiếp, “Nương nương nói Giang gia nhiều thế hệ trung lương, cô nương Giang gia càng là tài mạo xuất chúng, phẩm hạnh đoan trang, Thái Tử là trữ quân tương lai, hẳn biết đạo lý nhất ngôn cửu đỉnh. Điện hạ đã nói lời vô tình với Giang gia tứ cô nương, nên sớm chút hạ thư từ hôn, để Giang cô nương được tự do, nương nương cũng tiện bề làm chủ, nhận tứ cô nương làm nghĩa nữ, ban cho phong hào công chúa…Còn chuyện điện hạ thích Lâm cô nương, Hoàng Hậu nương nương nói không thích hợp, thỉnh điện hạ chọn người khác làm Thái Tử Phi.”

Người mang lời nhắn của Hoàng Hậu từ Phượng Dương điện đến, cố học thuộc làu lời nói của Hoàng Hậu nương nương, sợ sót một chữ sẽ bị toi mệnh. Hiện giờ, những lời Nghiêm Thanh nói cho Trần Ôn, chính là nguyên văn Hoàng Hậu nương nương nói.

Nghiêm Thanh dứt lời.

Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.

Hoàng Hậu nương nương có thể gửi thư từ, nhưng lại cố ý truyền khẩu dụ, khiến thuộc hạ Trần Ôn chính miệng thông báo. Ai không biết, Hoàng Hậu nương nương đây là tức giận, cố ý làm bẽ mặt Thái Tử.

Trần Ôn sau một lúc lâu mới cử động thân mình.

Chung trà Nghiêm Thanh mới vừa châm đặt ngay trong tầm tay hắn.

Trần Ôn duỗi tay sờ soạng, có lẽ là vì thất thần, không sờ đến đế chung, “Loảng xoảng” một tiếng đổ xuống mặt đất.

Nước trà nóng hổi văng trúng mu bàn tay Trần Ôn, qua một lát, hắn mới cảm giác được cơn bỏng rát.

Nghiêm Thanh vội vàng đứng dậy, kiểm tra mu bàn tay hắn, Trần Ôn lại nhấc tay tránh đi, hỏi, “Là chuyện khi nào?”

Trần Ôn thanh âm rất nhẹ, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Thanh, sắc lạnh như dao, làm người không rét mà run.

Nghiêm Thanh là người tập võ.

Người tập võ thì không sợ sinh tử.

Cho dù sắc mặt Trần Ôn rất dọa người, Nghiêm Thanh nhiều lắm chỉ lại lui ra sau hai bước, cúi đầu đặt một tay lên ngực, “Ngày ấy ở Vạn Thọ Quan, Giang cô nương cùng Lâm cô nương xảy ra tranh chấp, điện hạ chính miệng......” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Cô hỏi ngươi đồn đãi là từ khi nào?” Trần Ôn đè thấp thanh âm, nắm chặt tay, cực lực khống chế cảm xúc chính mình.

Nghiêm Thanh lại lôi ra một chồng thư bên trong tay áo từ kinh thành truyền đến, ngẩng đầu bước dịch tới, trình lên cho Trần Ôn, “Đại khái là ngày điện hạ tới Giang thành, những thứ này đều là tin tức lúc ấy Chu Thuận ở Giang Lăng truyền đến.”

Tin tức Chu Thuận vừa gửi đến, Nghiêm Thanh liền trình ngay cho Trần Ôn. Trần Ôn lại để sang một bên không xem, nói, trừ sổ con báo cáo tình hình tuyết tai ra, những tin tức, thư tín còn lại đều để sau.

Thiên tai trước mặt, mạng người cấp thiết, vạn sự đều không sánh được.

Một lần trì hoãn, Chu Thuận

ở Giang Lăng liên tiếp đưa tới tin tức, đều chui vào tay áo Nghiêm Thanh.

Trần Ôn nhận lấy, mở từng phong từng phong ra xem.

Nghiêm Thanh đứng ở trước mặt hắn, trong phòng vô cùng an tĩnh, chỉ nghe được âm thanh lật giấy xột xoạt.

Qua một lúc lâu, thanh âm kia rốt cuộc ngừng lại.

Ngay sau đó là một tiếng mắng giận trầm thấp, “Cút!”

Thái Tử Trần Ôn từ nhỏ đến lớn được giáo huấn lễ nghi hun đúc, luôn lấy lễ đối nhân, dù có sinh khí, Nghiêm Thanh cũng chưa bao giờ thấy hắn nói qua lời thô tục.

Vậy nên, Nghiêm Thanh liền biết, việc này không phải là nhỏ.

—— hắn vẫn đứng lì không đi.

Trần Ôn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo thẳng tắp dừng ở trên người hắn.

“Thuộc hạ còn có một chuyện muốn bẩm báo.” 

Hôm nay, sau khi Nghiêm Thanh thu được khẩu dụ của Hoàng Hậu, đã tìm hiểu cẩn thận ngọn nguồn sự tình, hắn không dám lại giấu giếm, “Sau khi lời đồn từ hôn phát tán, Giang lão phu nhân bảo Giang cô nương lựa chọn, cuối cùng Giang cô nương chọn tới Phù Dung thành.”

Giang cô nương không phải vì điện hạ mà đến, cũng không muốn vãn hồi hôn sự.

Đạo lý này không cần Nghiêm Thanh nói, giờ phút này Trần Ôn cũng biết.

Chung trà duy nhất trên bàn nghênh diện bay tới, Nghiêm Thanh không trốn, thẳng tắp nện trúng thái dương hắn.

Nghiêm Thanh ôm gương mặt đầy máu lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Trước bàn, đèn đang cháy đỏ, Trần Ôn ngồi tại chỗ, lần nữa mở ra quyển sách Hoàng Hậu đưa đến, bên trong tất cả đều là hình vẽ.

Trần Ôn rất quen thuộc.

Hai bên vách đại điện Đông Cung đều treo những bức họa này, nhân vật trong tranh đều là những liệt sĩ vì Trần quốc lập biết bao công lao hãn mã.

Tuy Trần quốc kiến quốc chỉ mới trăm năm, nhưng trải qua nhiều đời quân chủ đếm không xuể. Những quân chủ bổn triều trước đó, số năm tại vị chưa bao giờ vượt quá mười năm.

Ngày Thái Tử bắt đầu tham dự triều chính, Hoàng Thượng từng nói qua với hắn, “Người xưa nói, minh quân sở dĩ lập công thành danh giả, đơn giản là thiên thời, nhân tâm, năng lực, thế vị. Thiên hạ xã tắc là do vạn dân chung sức đồng lòng, mấy năm nay Trần quốc sở dĩ có thể không ngã trước ngoại địch, là vì dân chúng ủng hộ, quân thần một lòng.”

Thần tử có thể anh dũng vì nước bỏ mình, quân chủ không thể làm thần tử rét lạnh tâm.

Sau đó, trong đại điện Thái Tử liền treo tranh họa những tướng sĩ hy sinh vì Trần quốc.

Nhiều năm qua đi, thêm không ít người mới.

Giang gia Giang tướng quân cùng phu nhân ông cũng ở trong số đó.

Phu thê Giang tướng quân lúc trước cứu không chỉ là phụ hoàng hắn, mà còn có thiên hạ thương sinh, vô số bá tánh dân chúng.

Về công, phu thê Giang tướng quân cứu chính là toàn bộ Trần quốc. Về tư, phu thê họ cứu chính là phụ hoàng hắn.

Về công về tư, hắn làm Thái Tử, đương nhiên phải kính trọng họ.

Giang Chiểu là nữ nhi của họ, cũng là vị hôn thê của Trần Ôn hắn.

Hắn không nghĩ tới từ hôn.

Nhưng từ hôn xác thật là từ trong miệng hắn phun ra.

Hắn là Thái Tử, lời nói việc làm, đều suy nghĩ kỹ rồi mới thực hiện.

Cổ nhân nói, “sự dĩ mật thành, ngôn dĩ lậu bại.”

(sự dĩ mật thành, ngôn dĩ lậu bại: ý chỉ một việc thành hay bại, một phần là do khả năng giữ bí mật của người trong cuộc.

Khi sự việc chưa được xác định rõ ràng, tốt nhất không nói những lời khẳng định để tránh những ảnh hưởng xấu, thậm chí nghiêm trọng đến mức khó lường.)

Ngày ấy, là hắn thất ngôn.

Hắn từ hôn, không vì cái gì khác,

Đơn thuần chỉ vì ngày ấy hắn bị ồn ào đến phiền lòng.

Sổ con bẩm báo tuyết tai vừa đến trên tay, hắn không có lòng dạ đi để ý chuyện ầm ĩ giữa nữ nhân với nhau.

Thậm chí, ngay cả các nàng nói gì, hắn cũng không có tâm trạng mà nghe.

Chỉ cảm thấy bên tai vô cùng huyên náo.

Một cây trâm, nàng nếu muốn, hắn đưa cho nàng một sọt cũng có thể.

Hà tất cùng người cãi cọ!?

Mùa hạ, Đông Cung chỉ cần có một tiếng ve kêu, đều có người trèo lên cây bắt sạch sẽ, nàng nếu muốn đi theo hắn, hẳn là biết hắn thích an tĩnh.

Ngày đó, hắn xuất khẩu đề ra từ hôn.

Bổn ý chỉ muốn dọa nàng một phen, muốn nàng an tĩnh một chút.

Vẫn chưa nghĩ tới thật sự muốn từ hôn.

Giang Chiểu thích Thái Tử, Đông Cung người người đều biết.

Bản thân Trần Ôn cũng rõ ràng.

Trừ bỏ mỗi tháng cố định làm dược thiện cùng điểm tâm cho hắn, túi thơm, khăn lụa…hắn dùng không ít đều là Giang Chiểu đưa qua.

Trần Ôn trong lòng đại khái cũng hiểu rõ.

Hắn thừa nhận thời điểm nói những lời này, xác thật là có chút ỷ vào Giang Chiểu thích hắn. Ai ngờ, nàng lại cho là thật.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play