Hành khách xung quanh hoảng sợ, nhanh chóng tản ra.

“A.” Khương Tuyết Vi cũng khiếp sợ, ngồi xổm xuống nhẹ lay động thân thể anh, “Anh, anh ơi.”

Cô sờ trán anh, nóng quá, bị sốt rồi.

Tiêu Trạch Tễ một chút phản ứng cũng không có, không nhúc nhích mà nằm trên mặt đất, ђ๏àภ Շ๏àภ đã không có phong tháu ưu nhã thong dong như trước kia, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Khương Tuyết Vi gấp đến dậm chân, “Mau gọi 120, mau gọi xe cứu thương…”.

Không đúng, thời đại này đã có điện thoại chưa nhỉ? Gấp chết rồi.

Vô số người xung quanh đang vây xem lại nghị luận sôi nổi, nhưng không ai đứng ra hỗ trợ.

Khương Tuyết Vi nhất thời nóng vội, cái gì cũng không lo được, một nhấc liền đem người bế lên, là kiểu bế công chúa, lại nhanh chân chạy về hướng bệnh viện gần nhất.

Cô nhớ rõ cách đây không xa có một bệnh viện.

“Tránh ra, mau tránh ra, cấp cứu, tránh ra.” Thanh âm nôn nóng, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ xinh ôm một thiếu niên cao cao ở trong đám người chạy như bay, điều này khiến không ít người kinh ngạc.

Má ơi, đúng là chuyện là thế giới mà!.

Sức lực của cô bé kia thực kinh người!.

Bệnh viện, khắp nơi đều là mùi thuốc sát trùng, tràn ngập ở trong không khí.

Tiêu Trạch Tễ dần dần tỉnh lại, ánh nhìn đầu tiên khi mở mắt ra liền nhìn thấy một đôi mắt đen chứa đầy quan tâm, đây là ai? Đây là nơi nào?.

Khương Tuyết Vi dán lại gần, bóc khăn lông ướt ra, sờ sờ đầu anh, vẫn rất nóng. “Anh, anh tỉnh rồi? Thấy khá hơn không?”.

Tiêu Trạch Tễ ngây ngốc nhìn cô, cả người như bị xe tăng cán qua, vừa nhức mỏi lại khó nhịn, “Là Tiểu Vi à, đây là đâu?”.

Trần nhà màu trắng, vách tường màu trắng, ga giường trắng tinh, tầm mắt anh rơi xuống bình nước muối treo ở không trung, mày nhíu lại.

Bọ bệnh khiến các phản ứng của anh trở nên chậm chạp, mọi hành động cũng như tư duy cũng đều chậm hơn, thanh âm của anh cũng trở nên khàn khàn, đây có thể coi là thời điểm chật vật nhất trong đời anh.

Khương Tuyết Vi hơi hơi khom lưng, gỡ khăn lông ướt xuống, thật cẩn thận lau mặt cho anh, khăn lông mang theo chút lạnh lẽo. “Đây là bệnh viện, bác sĩ nói anh phát sốt lại bị cảm nắng, cảm thấy khá hơn chút nào không?”.

Tiêu Trạch Tễ chưa từng trải qua cảm giác ๒ảภ t♄âภ suy yếu như vậy, nhìn cô gái nhỏ xinh trước mắt, thần sắc có chút khác thường, “Là em cứu anh?”.

Khương Tuyết Vi cũng không dám kể công, “Không phải cứu, chỉ là đưa anh tới bệnh viện thôi.”

Lúc ấy nhiều người như vậy, nhưng chỉ có  một mình cô nhảy ra, điểm này Tiêu Trạch Tễ hiểu rất rõ. “Cảm ơn, Tiểu Vi.”

Khương Tuyết Vi tươi cười ngọt ngào, “Chuyện nhỏ thôi, không tốn sức gì, anh cho em ăn được nhiều món ngon như vậy, làm người phải biết báo đáp ân tình, phải có lương tâm, đúng không?”.

“Cắt tóc rồi? Rất đáng yêu, rất hợp với em.” Tiêu Trạch Tễ lúc này mới phát hiện cô đã thay đổi nhiều, bỏ đi cảm giác quê mùa, có khí chất của riêng mình.

Khương Tuyết Vi sờ sờ tóc ngắn, cười hì hì, “Em cũng thấy thế, anh, có nước bạc hà, anh uống ngụm đi.”

Cô tiến lên nhẹ nhàng nâng Tiêu Trạch Tễ dậy, động tác nhẹ nhàng, không làm Tiêu Trạch Tễ cảm thấy không khỏe. “Từ đâu ra?”.

Lúc anh còn chưa tỉnh dậy, Khương Tuyết Vi đã tìm hộ sĩ xin nước sôi để nguội, lúc này đã lạnh chút.

“Em dùng kẹo bạc hà hòa tan trong nước ấm, nước để một thời gian cũng mát lạnh, uống vào sẽ cảm thấy rất thoải mái.”

Yết hầu Tiêu Trạch Tễ như bị lửa đốt, cảm giác rất khó chịu, vưà uống xuống một ngụm nước bạc hà, một cổ mát lạnh liền lan tràn ở trong bụng, tiêu diệt cái nóng.

Anh đem một cốc nước bạc hà lớn đều uống hết, cả người cũng cảm thâý thoải mái hơn rất nhiều, “Không tồi, uống ngon lắm.”

Khương Tuyết Vi dìu anh nằm trở về, “Anh nghỉ ngơi đi, không cần lộn xộn, truyền xong bình nước này là khỏe hơn nhiều.”

Đều là đường glucose, bổ sung năng lượng.

“Đúng rồi, em giúp anh thông tri cho người nhà biết nhá?”.

Tiêu Trạch Tễ không cần nghĩ ngợi liền từ chối, “Không cần phiền toái như vậy, anh ở một mình cũng được.”

Chỉ trả lời bằng một câu bình đạm như vậy, nhưng không biết tại sao lại làm đáy lòng Khương Tuyết Vi nổi lên một tia ưu thương nhàn nhạt.

Thời điểm bị bệnh là lúc con người ta trở nên mềm yếu nhất, rất cần người nhà ở bên làm bạn.

Trước kia lúc cô bị bệnh, cha mẹ có vội cũng sẽ thay phiên trở về chăm cô.

Haiz, cũng không biết tình huống nhà anh ấy thế nào, sao lại không muốn báo cho người nhà chứ?.

Phỏng chừng, tình huống cũng khá là phức tạp, mọi nhà đều có việc khó riêng!.

Cô hiểu chuyện, cũng không có nói gì thêm, còn chủ động thay đổi đề tài, “Anh muốn ăn cái gì? Em đi mua cho.”

Cô tận tình như vậy làm Tiêu Trạch Tễ cảm thấy rất thân thuộc, “Anh không muốn ăn gì cả”.

Dáng vẻ anh tái nhợt, suy yếu, không chút tinh thần, làm Khương Tuyết Vi không nhịn được mà cảm thấy đau lòng. “Bao lâu rồi anh không ăn cơm?”.

Tiêu Trạch Tễ nghĩ nghĩ, “Chắc một ngày? Hai ngày?”.

Anh cũng không biết sao ๒ảภ t♄âภ có thể trụ đến tận bây giờ, lúc lên xe đã có chút không khoẻ, nhưng anh lại cảm thấy với sức lực tuổi trẻ thì có thể chịu được, không ngờ tới qua một đêm thì tình trạng lại trở nặng hơn.

Lúc trước luôn quen với việc ngồi ghế cứng, nhưng với tình trạng cơ thể thế này lại khiến anh như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, lần đầu tiên hối hận vì không đặt vé giường nằm, chỉ vì muốn trãi nghiệm nhiều hơn, thật là không đáng mà.

Khóe miệng Khương Tuyết Vi giật giật, anh gọi đấy là tự chăm sóc chính mình? Bị bệnh cũng phải cứng rắn chống đỡ như vậy.

“Anh à, anh đang  không coi trọng sức khỏe của ๒ảภ t♄âภ đó, đợi chút, em lập tức quay lại ngay.”

Chỉ chốc lát sau, Khương Tuyết Vi liền chạy về phòng bệnh,  còn mang theo chùm nho, cũng đã được rửa sạch.

“Ăn chút trái cây trước, đợi lát nữa về nhà cho em nấu cháo cho anh ăn, anh muốn ăn cháo thịt? Hay là cháo thịt thêm chút rau?”.

Bởi vì chạy quá nhanh, khuôn mặt nhỏ của cô cũng đỏ bừng, trêntrán đều là mồ hôi.

Tiêu Trạch Tễ ngơ ngẩn mà nhìn cô, lần đầu tiên anh nghiêm túc đánh giá cô, ở trong mắt cô không có sự a dua nịnh hót, cũng không có lấy lòng, chỉ có nhàn nhạt quan tâm.

Anh có chút không rõ, ཞõ ཞàŋɠ hai người chỉ là bèo nước gặp nhau, “Vì sao lại đối xử với anh  tốt như vậy?”.

Khương Tuyết Vi ngẩng khuôn mặt nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay của mình lên, tươi đẹp rực rỡ như Áռɦ ɷắŧ trời, cô mỉm cười, nói: “Bởi vì anh đã mời em ăn bánh hạt dẻ, chocolate, còn có rất nhiều đồ ăn khác, tuy rằng đối với anh, chỉ là tiện tay là việc tốt, nhưng với em mà nói, là ấm áp khó cầu.”

Điều quan trọng nhất là, anh là người đầu tiên cô tiếp xúc khi đến thế giới này, ở trên người anh, cô cảm nhận được sự thiện ý, có lẽ là cảm xúc giúp chim non tìm được sự che chở.

Ấm áp mà anh chỉ tiện tay tạo ra, đã giúp cô thoát khỏi sự bàng hoàng bất an có dũng khí bước từng bước đầu tiên.

Mặt trời chiều ngả về tây, người đi làm kéo thân thể mỏi mệt về nhà, xa xa nhìn thấy của nhà mình,  liền nhanh chân bước qua.

Bỗng nhiên, có vài người dừng lại, hít một hơi thật sâu, một mùi hương thơm đến kỳ lạ,  thơm  đến mức làm người ta nuốt nước miếng liên tục.

Khương Ái Quân mới vừa đi đến đầu hẻm, liền thấy một đám người vây quanh ở cửa nhà mình, trong lòng bỗng chốc căng thẳng, lại xảy ra chuyện nữa đây?.

Hàng xóm láng giềng vây quanh ở bên ngoài vừa thấy ông, liền cười chào hỏi, “Khương Ái Quân, nhà chú hôm nay làm món gì thế? Cho tôi ăn ké một bữa được không.”

“Tôi cũng mang đồ ăn qua, cùng nhau chia sẻ đi.”

“Cái gì…” Khương Ái Quân cũng ngửi thấy được mùi hương, hít hít cái mũi, đẩy ra đám người ra mà phi nhanh vào nhà.

Ông liếc mắt một cái nhìn thấy người nhà họ Khương cũng đang ngồi ở trong viện, động tác nhất trí mà nhìn về một phương hướng, “Mẹ, tối nay ăn món gì vậy? Khi nào ăn cơm?”.

Bà nội Khương tay cầm quạt hương bồ chỉ chỉ bàn đá, trên bàn đã bày sẵn đồ ăn, “Củ cải đỏ xào củ mài, thịt kho tàu khoai tây, rau cần xào thịt, canh rau xanh đậu hủ.”

Khương Ái Quân lấy làm lạ, “Thế còn làm món gì thêm thế?”.

Bà nội Khương cười tủm tỉm nói, “Là Tiểu Vi đang ở trong phòng bếp nấu cháo.”

Khương Ái Quân theo tầm mắt của bà nhìn qua đi, chỉ thấy cửa phòng em trai mở rộng ra, Khương Tuyết Vi ngồi trước một cái bếp lò không biết đang nấu cái gì.

Ông không khỏi kinh ngạc, “Nó còn biết nấu ăn?”.

Khương Ái Hoa canh giữ ở cửa, mòn mắt trông chờ, “Tiểu Vi, sắp xong chưa?”.

Khương Tuyết Vi đang làm rau trộn dưa, một bát nộm dưa leo, một bát rau trộn nấm kim châm, còn thường thường quấy niêu cháo, “Sắp, còn có năm phút.”

Nước miếng Khương Ái Hoa cũng chảy ròng rồi, “Có thể , cho chú một chén trước không?.”

Hắn chưa bao giờ biết ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ còn có tuyệt kỹ này đó, thật sự nhìn không ra.

Cơm ăn cùng đồ xào tuy rằng ngon, nhưng không phải rất tuyệt diệu khó lắm, hắn còn tưởng rằng đấy là tuyệt chiêu duy nhất của ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ.

Mấy ngày nay Khương Tuyết Vi cũng không xuống bếp, cùng lắm là làm phụ bếp giúp bà nội Khương thôi, không ai biết trình độ nấu ăn của cô lại cao siêu như vậy.

“Còn chưa ninh đủ lửa, cháu không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì chính là tinh phẩm, chú út, đừng đạp hư biển hiệu của cháu.”

Khương Ái Hoa vuốt bụng, nước dãi chảy ba thước, “Mùi hương này quá hấp dẫn, chú đói không nhịn nổi nữa.”

“Cơm ngon không sợ trễ.” Khương Tuyết Vi đáp bằng một câu như vậy, làm Khương Ái Hoa liên tục thở dài, luôn có nhiều lý do để ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ từ chối cho hắn ăn trước.

Canh chuẩn thời gian, Khương Tuyết Vi mờ nắp nồi niêu, mùi hương so với vừa nãy còn đậm vị hơn gấp mười lần, hương thơm như dời non lấp biển đánh úp lại, toàn bộ sân đều là mùi cháo hải sản, khiến cho tinh thần ლọ¡ ղɕườ¡ trong phút chốc liền trở nên ɕựɕ ƙỳ phấn chấn.

Là một nồi cháo sò khô tôm tươi, ngâm sò khô với nấm hương qua với nước ấm, sau đó bẻ đầu tôm, xào qua với dầu đến khi nước sốt có màu vàng, cắt nấm hương thành từng miếng nhỏ xào cùng tôm, đem gạo đã ngâm cho vào trong nồi niêu, lại bỏ sò khô, thêm nước sôi nấu cháo, tôm bóc vỏ bỏ ruột, giã nát, chờ cháo ninh nhừ, bỏ tôm, nấu đến tôm đổi màu, thêm tiêu xay cùng muối và gia vị, tắt lửa, bỏ rau thơm vào.

Khương Tuyết Vi nhanh nhẹn múc hai bát, “Được rồi, bát này cho chú, bát này cho bà nội.”

Nồi niêu không lớn, múc hai bát liền ít đi một phần ba, Khương Ái Hoa nhìn chằm chằm vào nồi cháo hải sản, như thấy được mỹ nữ tuyệt trần. “Chỉ được một bát? Còn nhiều như thế mình cháu ăn cũng không hết.”

“Ai bảo cháu ăn một mình?” Khương Tuyết Vi đem nắp nồi khép lại, lại rau trộn dưa cận thận bảo vào hộp, đem toàn bộ nhét vào một cái trong túi, lưu loát đi ra ngoài.

Người nhà họ Khương không thể tin được mà nhìn cô, cứ như vậy mà đi rồi? Không cho bọn họ ăn?.

Khương Tuyết Vi trực tiếp làm lơ bọn họ, không phải bọn họ đã sớm nên quen rồi sao?.

Cô đi đến chỗ bà nội, dừng một chút, “Bà nội, bà nhất định phải nếm thử tay nghề của cháu, cháu lần đầu tiên làm đấy.”

“Được.” bà nội Khương liên tục gật đầu, tâm tư đều bị một chén cháo hải sản câu đi rồi, ừm, chờ bà ăn hai miếng rồi lại nói.

Khương Ái Quốc ngăn cản cô, “Mày cầm đi đâu? Chia em trai em gái của mày nữa.”

Ông dùng giọng điệu như ra lệnh, giống như ai đang cầu ông vậy.

Ngày thường ông sẽ không đứng ra, nhưng lúc này cả hai đứa đều khóc, con trai còn đang lăn lộn kêu gào muốn ăn!.

Khương Tuyết Vi ý cười nhẹ nhìn ông, “Tôi không có cha mẹ, sao lại có em trai em gái? Đồng chí Khương Ái Quốc, muốn ăn không là không được, chủ tịch đã từng nói, tự mình động thủ, cơm no áo ấm.”

Ném xuống những lời này, cô liền nghênh ngang mà đi, lưu lại một sân toàn người chảy nước miếng.

Phía sau lại truyền đến thanh âm vui mừng, “A a a, rất ngon, Tiểu Vi, kỹ năng nấu ăn của cháu tuyệt thật.”

Khương Ái Hoa nếm miếng đầu tiên, vị giác như được kích thích đến bùng nổ, ngon đến mức hắn không biết nên dùng từ gì để hình dung.

Ăn ngon đến muốn khóc luôn rồi, ăn miếng nữa nào.

Khương Hướng Đông cọ lại đây, mặt dày cầu xin, “Chú út, cho cháu một miếng, chỉ một miếng thôi.”

Khương Ái Hoa coi như không nghe được, một tay che chở chén cháo, tăng tốc độ, ăn đến mặt mày hớn hở, say mê không thôi.

ლọ¡ ղɕườ¡ bị dáng vẻ này kích thích không nhẹ, là giả bộ đúng không?.

ლọ¡ ղɕườ¡ vây quanh bà nội Khương, ლọ¡ ղɕườ¡ đều nịnh hót lấy lòng bà, muốn chia nửa chén cháo hải sản.

Bà nội Khương ăn hai miếng, nhìn thấy mấy đứa cháu, lại nghĩa đến ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ, cắn chặt răng, “Chia không đủ, chờ lần sau đi.”

“Lần sau cũng không tới phiên chúng ta.” Khương Hướng Trung ở trên mặt đất lăn một  vòng, cả người đều là bùn đất, khóc lóc, đòi ăn.

Đừng nói Khương Hướng Trung 13 tuổi vì một miếng ăn mà khóc, ngay cả anh em Khương Ái Quân cũng thèm chảy nước miếng.

Thơm, quá thơm, chưa thấy món nào thơm như vậy.

Khương Ái Quốc nuốt nuốt nước miếng, “Mẹ, mẹ ăn ít đi một miếng, chia cho bọn nhỏ một ít, bọn nhỏ còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn.”

Khương Ái Hoa trong chén chỉ còn một miếng, nhưng lại luyến tiếc đem cháo toàn bộ ăn hết, “Xem anh nói gì kìa, mẹ lớn tuổi, thì không thể ăn đồ ngon? Bà đời này chỉ khi đến tuổi này mới biết được cái gì gọi là đồ ngon.”

Lời này chọc trúng tâm tư của bà nội Khương, vốn đang muốn chia cho đám cháu, nhưng quay đầu lại ngẫm lại, bọn họ còn trẻ, có rất nhiều cơ んộノ.

Mà bà, ăn một miếng lại ít đi một miếng.

Người nhà họ Khương trơ mắt nhìn bà nội Khương từng ngụm từng ngụm, ăn cháo với gương mặt đầy mặt hạnh phúc, dáng vẻ lại ɕựɕ ƙỳ hưởng thụ.

Không được, càng muốn ăn!.

Khương Ái Quân gọi ლọ¡ ղɕườ¡ vào bàn đá ăn cơm, nhìn ăn đồ ăn ßìทɦ Շɦườทջ trên bàn, nhịn không được mà thở dài.

“Ba mẹ, chúng ta ra ngoài ăn đi.” Khương Hướng Đông thật sự không chịu nổi cổ mùi hương này nữa, quyết định đi ra ngoài ăn thứ gì đó càng ngon hơn mới được!.

Không phải có tiền mua tiên cũng được sao? Mua! Mua thứ còn ngon hơn.

Vương Thu Yến hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, không làm ra tiền không biết củi gạo quý thế nào, đồ ăn bên ngoài rất đắt! Kiên quyết không đi!.

Bệnh viện, trong phòng bệnh có bốn cái giường, Tiêu Trạch Tễ nằm ở trên giường cạnh cửa sổ, thần sắc uể oải, môi trắng bệch, cả người lộ ra một cổ cô tịch.

“Anh, em tới rồi.” Khương Tuyết Vi nhẹ nhàng bước chân đi vào phòng bệnh “Nếm thử tay nghề của em đi.”

“Làm phiền rồi.” Tiêu Trạch Tễ quyết định nói với ๒ảภ t♄âภ, mặc kệ là cô làm đồ ăn có khó ăn hay không, nhất định cũng phải khen một tiếng, chỉ vì phần tâm ý này của cô cũng đã rất đáng khen rồi.

Nhưng mà, khi mùi hương cháo hải sản tỏa ra ở phòng bệnh, Tiêu Trạch Tễ liên không nhịn được mà nhấp nhấp miệng, thơm quá.

Cháo hải sản ăn với nộm dưa leo chua ngọt thanh đạm, rau trộn nấm kim châm mùi hơi cay, cho vào mồm hương vị liền tan ra, kích thích cảm giác ăn uống.

Cảm giác đầu tiên của Tiêu Trạch Tễ,  chính là kinh diễm!.

Anh nhìn cô bé cũng đang ăn cháo  ngồi ở đối diện, Áռɦ ɷắŧ có chút phức tạp, “Tiểu Vi, kỹ năng nấu ăn của em rất tốt, ђ๏àภ Շ๏àภ có thể mở tiệm cơm tự nuôi sống ๒ảภ t♄âภ.”

“Em lười lắm.” Khương Tuyết Vi biết nấu ăn, nhưng chỉ thích ăn!.

Trời nóng phải xuống bếp đổ mồ hôi, cơ thể toàn mùi chua thì còn cảm hứng ăn uống gì nữa. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tiêu Trạch Tễ ăn một bát cháo hải sản to, rau trộn dưa cũng đều bị anh quét sạch, dạ dày ấm áp, khí sắc cũng khá hơn nhiều.

“Cảm ơn em, Tiểu Vi, trời nóng như vậy em còn vì anh mà xuống bếp.”

“Chỉ một lần thôi, không có lần sau.” Khương Tuyết Vi cũng ăn rất nhiều, hai người đem hai phần ba nồi cháo hải sản còn lại đều xử lý sạch sẽ.

Tiêu Trạch Tễ ăn xong, dáng vẻ con chưa đã thèm mà sờ sờ bụng, một đôi mắt đen lóng lánh như chứa ánh sáng trong mong, “Anh có thể hy vọng vào ngày mai cũng có, được không?”.

Rút đi sự khiêm nhường cùng cao lãnh, anh cũng chỉ là một người ßìทɦ Շɦườทջ muốn thỏa mãn dục vọng ăn uống thôi!.

Khương Tuyết Vi:… Không ngờ tới anh là dạng người này!.

“Bác sĩ nói, sốt sẽ hạ nhanh thôi, nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mai có thể xuất viện.”

Cho nên, đừng hy vọng.

Tiêu Trạch Tễ nhẹ nhàng thở dài, trên khuôn mặt anh tuấn có một tia ưu thương nhàn nhạt, “Không ai đón anh xuất viện.”

Cũng không biết có phải anh giả vờ không, nhưng Khương Tuyết Vi vẫn mềm lòng, “Vậy em tới đón anh.”

Anh chàng đẹp trai trước mặt trong nháy mắt liền lộ ra tươi cười, nụ cười này vừa đẹp lại vừa ấm áp, làm nhiễu loạn tâm của cô, thôi, chỉ cần anh vui là được.

Ngày hôm sau, khi Khương Tuyết Vi đến nơi đã thuê của nhà chị Vu,  liền nhìn thấy Khương Ái Hoa đang cùng bọn người Lục Tiểu Thiên ngồi ở trong viện, xếp hàng từ xe ba bánh xuống rồi lại ngồi phân chia rau củ, mệt sẽ ngồi uống nước ăn chút đậu phộng nói chuyện phiếm, không khí thực không tồi.

Khương Ái Hoa là người phát hiện cô đến trước tiên, nhanh chóng nhường vị trí cho cô, “Tiểu Vi, cháu ngồi đi, chú đi lấy cơm sáng cho.”

Là một chén tào phớ, bỏ thêm tôm khô, cải bẹ, tảo tía, dầu vừng, sa tế, nước tương, trộn đều với nhau, hương vị tươi ngon.

Còn có bánh quẩy vàng rụm giòn tan, ăn cùng nhau sẽ càng ngon hơn.

Khương Tuyết Vi ăn từ từ, mi mắt cong cong, “Tới đủ rồi?”.

Lục Tiểu Thiên có chút kính sợ cô, chủ động giới thiệu, “Mấy người này đều là anh em của tôi, đây là Hầu Tử, Sơn Sương, Cẩu Đản, Li Tử, Tiểu Nê Thu.”

“Tôi tên Khương Tuyết Vi, ლọ¡ ղɕườ¡ có thể gọi là chị Vi.”

Khóe miệng ლọ¡ ղɕườ¡ hơi xệ xuống, em gái này mới bao nhiêu tuổi chứ!.

Tính tình Li Tử táo bạo nhất, “Nhóc con còn nhỏ hơn bọn tao nhiều tuổi, tự nhận chị Vi không thấy xấu hổ à?”.

Gã không muốn làm việc với một đứa trẻ, gã không muốn mất mặt.

Nhưng anh em khăng khăng muốn gã tới, gã không có cách nào khác liền đi luôn.

Khương Tuyết Vi sớm đoán được sẽ như vậy, ý nghĩ của ლọ¡ ղɕườ¡ vốn là không nhau, huống chi là loại người ra đời sớm như này, cô nhướng mày, “Chưa đọc sách đúng không?”.

“Cái gì?” Li Tử mờ mịt.

Khương Tuyết Vi biết những người này đều là mấy tên côn đồ, người ßìทɦ Շɦườทջ không áp chế được bọn họ.

“Có tài thì không cần chờ tuổi, vô dụng dù trăm tuổi vẫn vô dụng, có bản lĩnh mới là lão đại, điểm này các người thừa nhận không?”.

Cô còn nhỏ, nhưng lời lẻ lúc nói chuyện thì rất ཞõ ཞàŋɠ, kể cả Li Tử cùng không tìm được sơ suất trong lời nói của cô: “Ý nhóc nói là, nhóc muốn làm lão đại của bọn này? Nhóc có năng lực đấy sao? Hửm”.

ლọ¡ ղɕườ¡ cũng không nhìn ཞõ ཞàŋɠ, chỉ thấy hắn đã bị ném xuống mặt đất, Khương Tuyết Vi kéo hai chân Li Tử giơ lên, “Có phục không?”.

Con mẹ nó, quá bạo lực, ლọ¡ ղɕườ¡ bị dọa sợ.

Đầu Lí Tử chổng xuống đất, chóng mặt hoa mắt, đầu sưng một cục, vẫn còn mơ hồ.

Sao hắn lại lưu lạc đến tình trạng này chứ?.

Phải biết rằng, trong đám anh em hắn là người khỏe nhất!.

Lục Tiểu Thiên đổ mồ hôi lạnh, “Phục, cậu ta phục rồi.”

Khương Tuyết Vi kéo Li Tử chạy quanh sân, một người đàn ông vạm vỡ trong tay cô lại trở nên nhẹ nhàng giống như đồ chơi.

“Tự cậu ta phải nói.”

Li Tử chỉ cảm thấy đau lưng, đầu cũng đau, cố gắng nói ra một chữ, “Phục.”

Khương Tuyết Vi buông tay, chống nạnh, khí thế mười phần, “Không nghe lời, tôi đem mấy người đi cọ sân.”

ლọ¡ ղɕườ¡: … Chị, đều gọi cô một tiếng chị, chị chính là chị ruột của em!.

Chưa từng gặp qua cô gái nào đáng sợ như cô!.

Khương Tuyết Vi vung tay, hào sảng, “Đi, dẫn mấy người đi ăn.”

Một đám người vây quanh Khương Tuyết Vi ra khỏi nhà, hàng xóm thấy vậy liền ngây người, “Tiểu Vi, đây là?”.

Khương Tuyết Vi đem Khương Ái Hoa lôi ra, “Bạn của chú út, nói là mời bọn cháu đi ra ngoài ăn bữa cơm, bồi bổ cho chúng cháu.”

Khương Ái Hoa đã thói quen thế cô chắn mũi tên, vô cùng chủ động mà thừa nhận.

Hàng xóm cũng nổi lên lòng thương tiếc, “Đúng là nên bồi bổ, cháu quá gầy.”

Li Tử ở phía sau hạ giọng, “A Thiên, anh thật sự muốn làm việc với nó? Nó quá độc ác! Lại còn biết diễn trò!”.

“Gừ.” Lục Tiểu Thiên trừng mắt, im đi, vừa nãy bị đánh chưa đủ đau à?.

Quả nhiên, Khương Tuyết Vi liền quay đầu lại, con ngươi đen láy lập lòe sự hiếu kỳ, “Mấy người nói bậy gì sau lưng tôi đấy?”.

Lục Tiểu Thiên run run, liên tục xua tay, “Li Tử khen cô có sức lớn, thông minh lại có chí, đi theo chị Vi là lựa chọn chính xác nhất.”

Khương Tuyết Vi hoài nghi nhìn về phía Li Tử, “Phải không?”.

Li Tử sợ lại bị chổng đầu xuống mặt đất cọ xát nữa, không còn cách nào khác, nịnh nọt, “Phải phải, đương nhiên là phải rồi, chị Vi, từ nay về sau em là đàn em trung thành nhất của chị.”

Hắn cười lấy lòng, sợ cô “đùng” một cái không vui, cô nhào qua quật ngã hắn.

Trong lòng các người anh em còn lại âm thầm phỉ nhổ, còn tưởng rằng có thể gan dạ hơn chút, người anh em này chân chó như vậy, có phải là người của anh em chúng ta không vậy?.

“Ngoan.” Khương Tuyết Vi hơi mỉm cười.

“Phụt.” Khương Ái Hoa ở bên cạnh không nhịn được mà bật cười.

Khương Tuyết Vi nhướng mày, “Cười cái gì?”.

Khương Ái Hoa liếm liếm môi, “Nghĩ đến việc lại có thể ăn được mỹ thực cháu tự làm, liền không nhịn được mà muốn cười.”

Một chén cháo hải sản như hút đi linh hồn của hắn, làm hắn nhớ mãi không quên, nằm mơ cũng mơ đến.

Ai da, cái này mới là vua nịnh nọt! ლọ¡ ղɕườ¡ mặt ngoài không có biểu cảm gì, nhưng trong nội tâm cũng âm thầm khinh bỉ Khương Ái Hoa, vì lấy lòng ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ, mà thể diện của kẻ bề trên cũng bỏ qua.

Chỉ là, ლọ¡ ղɕườ¡ không nghĩ tới mình cũng bị vả mặt nhanh thế!.

Hương thơm mê người, ლọ¡ ղɕườ¡ nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm nồi trên bếp.

Lẩu Oden, đem củ cải, đậu hũ, nấm hương, đậu hủ khô, các loại thịt viên, viên cua, v.v, mấy nguyên liệu này xiên vào một cái que, đặt ở một nồi canh, đun lâu, mùi hươngcàng lúc càng nồng đậm.

Nước canh là thứ quan trọng nhất, Khương Tuyết Vi phải tốn rất nhiều thời gian để nghiên cứu, đến khi cô điều chế ra được khẩu vị vừa lòng nhất.

Chị Vu quan tâm vấn đề này nhất, vì chuyện này ảnh hưởng đến kế sinh nhai sau này của cô.

Khương Tuyết Vi cầm lấy một xiên ăn thử, rất vừa miệng, “Có thể ăn được rồi, một người năm xuyến, không cần tranh, ăn xong phát biểu cảm nghĩ.”

Một đám người tranh đoạt, lựa chọn que mà mình thích ăn, nhưng cũng không dám nhiều lấy, ლọ¡ ղɕườ¡ chỉ lấy năm xiên.

ლọ¡ ղɕườ¡ đã không chờ nổi nữa, khi bỏ vào miệng hương thơm liền lan tỏa khắp miệng, khiến ai cũng phải chậc lưỡi liếm môi khen ngon.

Li Tử khoa trương nhất , “Chị Vi, cái này ăn quá ngon, chị là tiểu tiên nữ xinh đẹp có đôi tay khéo léo, quá hoàn mỹ.”#𝖙y𝖙novel.com

Hắn điên cuồng vuốt mông ngựa, lời hay không cần tiền vẫn cứ tuôn ra ầm ầm, ђ๏àภ Շ๏àภ không còn vẻ táo bạo trước kia nữa.

Khóe miệng của những người anh em khác không khỏi xệ xuống, đúng là vua nịnh nọt! Vô sỉ! Đem những lời bọn họ muốn nói nói ra hết rồi, bọn họ phải làm sao bây giờ? Có phải anh em nữa không vậy?.

Li Tử ăn xong phần mình, ngóng mắt trông mong mà nhìn trong nồi, “Chị Vi, có thể lại làm thêm mấy xiên không?”.

ཞõ ཞàŋɠ là dáng người to cao, lại làm ra biểu cảm giống như bọn trẻ con đòi quà, Khương Tuyết Vi buồn cười, “Thấy anh ra sức khen ngợi như vậy, làm thêm cho anh  ba xiên vậy”.

Những người khác thấy thế,  liền ồn ào, “Chị Vi, chị xinh đẹp như đóa hoa, như  tiên nữ từ trong tranh bước ra, mắt sáng như ngàn vì sao.”

Một đám người vì ăn đều không cần mặt mũi, mặt mũi là thứ gì ăn được sao, ăn ngon hơn Oden không?.

Đi theo chị Vi có thịt ăn!.

“Chị Vi, em rất thích chị…” Cẩu Đản vắt óc tìm hết câu chữ, lập tức bị Khương Ái Hoa trừng mắt. “Nói cái gì đấy?”.

“Tôi muốn nói, thích chị…” Cẩu Đản cũng ý thức được mình nói sai lời rồi, nhanh chóng sửa lại, “Không đúng, là sùng bái cùng ngưỡng mộ chị giống như nước sông cuồn cuộn vĩnh viễn không cạn.”

Đù má, Cẩu Đản ăn nói vụng về hôm nay không ngờ cũng bùng nổ, lời này kinh động tới các anh em rồi, “Cẩu Đản, để lại cho tôi chút vốn từ đi, mấy người nói hết rồi, tôi còn biết nói cái gì?”.

Vì miếng ăn, anh em tương tàn.

Khương Ái Hoa không vui, mấy tên côn đồ tranh nhau lấy lòng ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ, dám qua mặt hắn sao, “Vi Vi là người nhà tôi!”.

Đây là trực tiếp lên tiếng tranh giành chủ quyền.

“Sao lại là người nhà cậu…” Lục Tiểu Thiên vùi đầu ăn, ngẩng đầu lên phát hiện mình nói sai rồi, “Đúng đúng, là người nhà cậu, chú út, cậu cũng rất ưu tú, nhưng vẫn kém chị Vi của bọn tôi.”

Một đám tên côn đồ điên cuồng mà tôn vinh Khương Tuyết Vi, trường hợp này khiến người ta không khỏi cảm thấy choáng váng.

Khương Tuyết Vi nhấp môi, chọn mười xiên cất cẩn thận, còn lại đều bày ra:  “Được rồi, đều ăn cho no đi.”

ლọ¡ ղɕườ¡ hoan hô, như sói như hổ nhào vào nồi lẩu Oden, Li Tử miệng bận ăn, còn không dừng vuốt mông ngựa, “Chị Vi thật tốt quá, em sẽ làm đàn em của chị cả đời!”.

Lục Tiểu Thiên lần đầu tiên cảm thấy hắn chướng mắt, luôn luôn cướp từ của hắn, thời buổi này làm côn đồ không có văn hóa để nghĩ từ cũng rất khó khăn.

“Cậu ཞõ ཞàŋɠ là muốn ăn lẩu Oden cả đời thì có!”.

Li Tử liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của đối phương, muốn tranh sủng với hắn! “Làm đàn em có thể ăn lẩu Oden, cậu không vui?”.

“Vui!”.

Chị Vu dở khóc dở cười nhìn những người này, vì lấy lòng Khương Tuyết Vi chiêu gì cũng dám dùng.

Nhưng mà, mùi vị ăn rất ngon, rất đưa miệng.

“Tiểu Vi, chị tin tưởng lẩu Oden sẽ bán rất chạy.”

Khương Tuyết Vi mỉm cười, còn phải nói sao? Đây đều là những sản phẩm được trải nghiệm bày bán ở thị trường rồi.

Cô giật mình, bỗng nhiên đứng lên, biểu tình hơi kích động.

Tiểu Nê Thu ngồi đối diện nhìn qua, “Chị Vi, sao vậy?”.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play