Tuy rằng Khương Tuyết Vi ăn mặc có chút quê mùa, nhưng khí thế không yếu, “Mấy người đều phục vụ khách hàng như vậy sao? Giám đốc của mấy người đâu? Tôi muốn gặp.”
Vừa nghe cô muốn gọi giám đốc, người bán hàng lập tức sợ hãi, “Được rồi, em đừng làm ồn, chị lấy cho em.”
Khương Tuyết Vi biết mấy người bán hàng ở cửa hàng lớn đều có chút ham danh lợi, dỗi một câu, “Là tôi làm ồn sao? Tôi chỉ muốn được đáp ứng quyền lợi như một người công dân.”
Quả nhiên nói năng có khí phách, lời lẽ chính đáng, thì liền có khi thế ngẩng đầu ưỡn ngực.
Người bán hàng biết cô không dễ chọc, nhanh chóng nhận sai, “Chị sai rồi, thật xin lỗi, em gái, chị đeo cái này lên tay giúp em nhé.”
Người bán hàng liền bày ra gương mặt tươi cười, nhiệt tình như lửa, khom lưng cúi đầu, dáng vẻ hạ thấp, người làm ngành dịch vụ đều biết gió chiều nào theo chiều ấy, có thể co cũng có thể duỗi.
Người này thay đổi thái độ thực nhanh, Khương Tuyết Vi cũng lười cùng cô ta so đo, “Cẩn thận một chút, đồng hồ quý, cũng không đánh giá bằng bàn tay của tôi đâu.”
Đồng hồ đeo ở trên cổ tay mảnh khảnh của Khương Tuyết Vi, kiểu dáng tinh xảo tinh tế, “Lấy cái này, bỏ vào hộp đi.”
Lần này, thái độ của người bán hàng liền ân cần, cúi người, cúi đến không thể thấp hơn, Khương Tuyết Vi vui sướng cầm đồ vật rời đi.
Chờ cô vừa đi, người bán hàng liền thở ra một hơi, đồng nghiệp bên cạnh nhịn không được mà lên tiếng nói, “Cô cũng quá cẩn thận rồi, đứa nhỏ mà thôi làm ra được chuyện gì?”.
Người bán hàng vỗ ngực, thần sắc buồn bực, “Chỉ là cảm thấy nếu không cúi đầu, con nhóc đó sẽ quậy đến long trời lở đất, đến lúc đấy không thu xếp được thì mệt.”
Gọi tắt, chính là bắt nạt kẻ yếu!.
Cô vừa vô tình chạm đúng chân nhân bất lộ tướng!.
Khương Tuyết Vi vô tình đi qua chỗ bán xe đạp địa phương, chỗ này cũng rất nhiều người, ra tới một chiếc liền có người mua một chiếc, vung tiền như rác.
Một chiếc xe đạp nữa được đẩy ra, màu đỏ, phía trước không có giỏ, đường cong mượt mà, hấp dẫn ánh nhìn, chiếc xe đạp này ɕựɕ ƙỳ giống chiếc xe đạp đầu tiên mà ba mua cho cô.
Trong khoảng thời gian ngắn, nỗi lòng cô khó bình tĩnh, một cổ nhiệt huyết xông lên, “Tôi mua.”
Cô trực tiếp cầm tiền đặt lên, người khác còn chưa kịp phản ứng, đã bị cô giành trước.
ლọ¡ ղɕườ¡ xung quanh buồn bực không thôi, “Một đứa nhỏ bon chen vào đây làm gì?”.
Khương Tuyết Vi là loại người một khi đã có mục tiêu sẽ không lùi bước, đồ vật cô muốn nhất định sẽ lấy tới tay, “Hai năm nữa cháu lên đại học, không nhỏ, đây là món quà được xem như quà khai giảng, về sau cháu muốn đạp xe đi học.”#𝖙y𝖙novel.com
Thôi thì, đã nói đến như vậy, ai còn có thể cùng cô tranh?.
Khương Tuyết Vi còn mua hai cái áo sơ mi, một cái màu trắng, một cái kẻ caro, hai cái quần jean, một đôi giày thể thao màu trắng, quần áo lót, đúng rồi, còn có cặp sách.
Cô mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean, đi đôi giày màu trắng, đúng là phong cách của kiểu học sinh đời đầu, lúc này mới có một chút cảm giác hiện đại.
Nhìn chính mình rực rỡ hẳn lên, cô nghịch ngợm nheo nheo mắt trái, mặt mày như trở nên rực rỡ lấp lánh, thời đại thuộc về cô bắt đầu rồi!.
Trong xóm, tốp năm tốp ba hàng xóm láng giềng ngồi tám chuyện, chuyện của nhà hướng đông gì đó lại nhà ở hướng tây có chuyện gì đó, vô cùng náo nhiệt.
Một chiếc xe đạp màu đỏ đạp qua, khi đi qua bọn họ người trên xe cũng nhẹ nhàng chào hỏi, “Chào bác Vương.”
“Cô Thẩm, nấu cơm tối à?”.
“Cô Cố, tan làm về nhà ạ.”
Xe đạp chợt lóe mà qua, chỉ để lại thanh âm thanh thúy, láng giềng hai mặt nhìn nhau, “Ai đấy? Tôi cảm thấy có chút quen mắt?”.
“Này…” Cô Thẩm dụi mắt, nhìn bóng dáng đi xa, “Không phải ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ nhà họ Khương à? Suýt chút nữa không nhận ra.”
Bác Vương kêu lên sợ hãi, “Tiểu Vi? Tôi một chút cũng không nhận ra, trở nên xinh đẹp rồi!”.
Đàn ông đều tương đối thẳng thắn, đàn bà thì tương đối tinh tế, cô Cố cảm khái, “Cũng phải thay đổi bộ quần áo, cắt tóc chứ, phải đi học, cũng phải chỉnh chu một chút.”
Không còn là cô bé quê mùa nữa, mà là nữ sinh đi học ở Եհàղհ Թհố lớn, tràn ngập hơi thở thanh xuân.
“Có vẻ buôn bán kiếm được rất nhiều tiền.” cô Thẩm không nhịn được màsuy đoán xem sạp hàng lãi được bao nhiêu, chỉ là cái xe đạp cũng đã ba bốn trăm.
Cô Cố tức giận, “Đừng có ghen tị, con bé vừa phải nộp tiền sinh hoạt, vào đại học thì gánh nặng cũng càng lớn, con bé phải tự mình lo hết các khoản, quá không dễ dàng.”
Cô Thẩm đúng là có chút ghen tị, nhưng đối với Khương Tuyết Vi, bà vẫn là thương nhiều hơn. “Ai ghen tị, tôi chỉ thấy vui mừng cho con bé thôi.”
Còn khi Khương Tuyết Vi đẩy xe đạp tiến vào sân, người nhà họ Khương cũng đã tan làm hết, động tác nhất trí mà nhìn qua.
Lòng hiếu kỳ của Khương Hướng Bắc là nặng nhất, “Chị tìm ai vậy? Hình như đi nhầm rồi.”
Khương Tuyết Vi thật vui vẻ, nghe Khương Hướng Bắc nói vậy chứng tỏ cô đãthay đổi thực thành công, “Mắt không tốt, đi đo kính đi.”
“Khương Tuyết Vi!” Khương Hướng Bắc phát ra một tiếng thét chói tai, không dám tin tưởng vào mắt mình.
Sao lại biến thành bộ dạng như vậy rồi? Khiến cô không nhận ra nổi!.
Khương Tuyết Vi thực vui, “Sao? Không nhận ra tôi? Tôi xinh đẹp hơn rồi, đúng không? Kỳ thật còn có thể càng đẹp hơn, chỉ cần thời gian thôi.”
Cô vừa nói, vừa bỏ túi xuống, xoa bóp bả vai, có chút nặng.
Khương Ái Hoa cuối cùng cũng thoát khỏi sự ngẩn người, tiến lên giúp cô lấy ba lô, trời, nặng thế.
Khương Tuyết Vi từ cặp sách lấy ra một cây xúc xích, là thực phẩm được chủ quán bán đồ quản bá là món được bán chạy nhất, là món ăn ɕựɕ ƙỳ nổi tiếng, ăn rất ngon, “Bà nội, cháu mua xúc xích, bà cầm đi làm cơm nha, giữ lại một nửa để cháu ăn khuya.”
Thân thể đang tuổi ăn tuổi lớn, luôn cảm thấy đói, đặc biệt là vào lúc nửa đêm.
Vừa nghe có xúc xích, Khương Hướng Trung liền nuốt nước miếng, mắt trông mong mà nhìn, nay lại có đồ ăn ngon.
Hôm nay có thể ăn thử được mấy miếng nhỉ?.
Khương Tuyết Vi vô cùng bá đạo, đồ cô mua thích cho ai ăn thì người đó được ăn, nhưng nếu là dám đoạt, cô sẽ khiến mặt người ta nở hoa luôn.
Trực tiếp dùng vũ lực trấn áp, muốn khóc!.
Tâm t những người khác lại đều đặt ở trên chiếc xe đạp, Khương Hướng Đông nhịn không được hỏi, “Tiểu Vi, xe đạp này là em mua?”.
Khương Tuyết Vi tự nhiên hào phóng thừa nhận, còn đem cổ tay lộ ra, đồng hồ tinh xảo hiện diện ở trước mắt ლọ¡ ղɕườ¡, “Đúng vậy, còn có đồng hồ nữa, đẹp không?”.
Tiếng hút khí thi nhau vang lên, người nhà họ Khương vừa hâm mộ lại ghen tị, khoe khoang của cải đúng là cách khiến người ta ghét cay ghét đắng nhanh nhất.
Đặc biệt là Tằng Lệ, con mắt đều đỏ lên rồi, bị kích thích quá sức.
Cuộc đời bà xuống dốc, ngày càng lụn bại, vậy mà Khương Tuyết Vi lúc thì được vào cấp ba, mua xe đạp, còn mua đồng hồ, đây là muốn bức bà phát điên.
So sánh hai bên, càng thêm khiến người khác cảm thấy kích động.
Khương Hướng Đông không có hứng thú với đồng hồ nữ, chỉ đi vòng quanh xe đạp, càng xem càng thích, “Đẹp, trong túi là gì vậy?”.
Khương Tuyết Vi hếch cằm, “Đi Văn Miếu mua đồ dùng học tập, chú út, mang xe vào nhà giúp cháu.”
“Được.” Khương Ái Hoa luôn nghe lời cô.
Khương Hướng Nam cũng bị câu lòng tò mò lên, chịu không nổi liền chủ động thăm dò.
“Tiểu Vi, một ngày em bán lời được bao nhiêu tiền thế? Sao có thể mua được nhiều đồ như vậy?”.
Tính cách của những đứa c
Tính cách của những đứa của nhàtrẻ nhà thứ hai thì khá khá khắc nghiệt, còn những đứa trẻ còn những đứa con của bác cả thì từ trước đến giờ đều dửng dưng coi chuyện của Khương Tuyết Vi như chuyện của Khương Tuyết Vi như chuyện của người của ngoài,, thái độ rất vô cùng lạnh nhạt, từ từ trước đến đến nay cũng cũng chưa từng nói đỡ lời cho Khương Tuyết Vi.
Khương Tuyết Vi đương nhiên cũng không có tình cảm cảm anh chị em gì với bọn họ, lạnh lạnh nói, “Mấy thứ này vốn là sẽ được nhà họ Khương chuẩn bị cho, ai bảo em không cha không mẹ không người thân, đành phải tựtự mình chuẩn bị cho ๒ảภ t♄âภ, thật đáng thương mà mà.”
Người nhà họ Khương nghe những lời cô nói liền lâm vào trầm mặt, bực bộihổ thẹn lại buồn bực, cô nói ra lời như vậy là ý nói bọn họ không có chút liên quan gì đến đồ cô mua, đúng khôngcô nói.
ra vậy là đang có ý nhắc nhở bọn họ đừng đụng vào xe đạp của cô sao?.
Tâm lý Tâm lý Tằng Lệvặn vẹo, không chọc ngoáy sẽ không thoải mái, “Đều ở cùng chung một nhà với nhau, xe đạp này ngày thường cũng nên để ლọ¡ ղɕườ¡ dùng với…”.
.
Khương Tuyết Vi không chút để ý nói, “Được thôi, nếu vậy thì cũng đem tiền với nhà đều chia một nửa cho tôi đi.”
Tằng Lệ: …
Giờ ăn cơm, một đĩa rau cải xào, một đĩa rau trộn đậu hũ, một nồi canh cà chua trứng gà.
Nhưng ლọ¡ ղɕườ¡ đều nhìn chằm chằm vào đĩa xúc xích trước mặt Khương Tuyết Vi, nước dãi chảy ba thước.
Khương Tuyết Vi chia một ít cho bà nội Khương với chú út, những người khác không để ý tới, sau đó tự tự mình ăn, chất thịt rong xúc xích rất đậm vịđặc trưng, thơm ngào ngạt,cũng không lẫn hương vị của không lẫn với bất kỳ hương vị nhà nào khác, đặc biệt chính tông.
Kỳ thật cũng không thể trách cô ăn mảnh, bởi vì cbởi vì từ trước tới nay giờ thì chưa có ai chia cho cô miếng nào dù chỉ là một cọng hành nào cả, bọn họ đều là trốn về phòng ăn, đừng hỏi cô vì sao biết.
Mũi cô đặc biệt thính!.
.
Mà cô thì lạilại khác, cô thích ngồi ở trước mặt người khác ăn, để đểbọn họ nhìn cô ăn!.
.
Chú út Khương đã quen với với phong cách làm việc làm việc bá đạo này của cô, cũng học cô, coi như không hề thấy dáng vẻ của dáng vẻ mấy người khác đang đang chảy nước dãi ba thước, làm người da mặt nên dày một chút!.
.
Bà nội Khương lại không chịu nổi, nên liền chia cho mấy đứa cháu trai ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ ăn cùng, vốn dĩ cũng cũngkhông có nhiều, một người một miếng, bà còn chưa ăn được miếng nào.
Khương Tuyết Vi mặc kệ, cô cho bà, bà, bà thích chia thế nào thì chia.
Chuyện người ta xử lý thế nào, tùy ý! Cô không quản được nhiều như vậy!..
Nhưng, ლọ¡ ղɕườ¡ một miếng sao đủ? Không ăn còn ổnđỡ, ăn xong càng thèm, cào tâm cào phổi muốn ăn thêm ( truyện trên app T Y T )
.
Vương Thu Yến ho một tiếng, “Tiểu Vi, ăn mảnh không phải thói quen tốt.”
Khương Tuyết Vi đúng lý hợp tình cắn một ngụm xúc xích, nói: “Có bản lĩnh mới ăn mảnh, không có bản lĩnh thì chỉ ăn được cơm thừa, chỉ có thể dựa vào sựbố thí của người ta để ăn mà ăn được một chút cơm thừa canh cặn.”
Cô ưỡn ngực, dáng vẻ tôi có bản lĩnh tôi có có quyền kiêu ngạo.
“Này…” trong lòng Vương Thu Yến cũng muốn phát hỏakhông khỏi bực bội, ཞõ ཞàŋɠ là thái độ là không coi ai ra gì mà mà.
BàBà ta muốn lấy thân phận trưởng bối nói chuyện thì cũng phải nhìn xem sắc mặt Khương Tuyết Vi..
Á cô thế nào chứ.
Áռɦ ɷắŧ Khương Tuyết Vi quét về phía mấy đứa nhỏ nhà họ Khương nhà họ Khương “Mấy người người muốn ăn?”.
.
“Muốn.” Mắt mắt mọi đềunhư sáng lên rỡ khi nghe lời này, Khương Hướng Trung gấp không chờ nổi mà mà giành lên tiếng nói trước, hắn thèm mđến uốn phát khóc rồi rồi.
Khương Tuyết Vi có nề nếp mở miệng, “Đi kiếm tiền mua đi, đều có tay có chân, nhìn người khác có ăn có thìchỉ có thể ghen tỉ đỏ mắt mà thôi, cuối cùng thì thế nào? Muốn làmăn xin hay ăn xinhay là ăn cướp?”.
.
Lời này tuy rằng khó nghe, nhưng rất rấtlà chính xác.
Người nhà họ Khương như bị đánh vào đầu lần nữa tỉnh, đều nhất trí chết lặng, tính tình của cô đúng là không làm người ta khó chịu thì chịu không nổi
.
Khóe miệng Khóe miệng Khương Tuyết Vi khẽ cong, cười như không cười, “Còn nữa, đừng cho là tôi không biết mấy người thường thường trốn đi ăn vụng, ha ha, chút đồ ăn cũng phải vụn trộm mà ăn, quá thật mất mặt.”
Cô lớn tiếng cười nhạo, khiến khiến ლọ¡ ղɕườ¡ mặt đỏ tía tai, hận không thể đục cái lỗ chui xuống, nói đến sắc bén như vậychọc đúng tử huyệt rồi.
Khương Hướng Trung khóc la muốn ăn, bị Tằng Lệ tát cho một cái, Tằng Lệ đánh xong hung hăng trừng mắt nhìn Khương Tuyết Vi với bộ dáng tràn ngập khiêu khích.
Khiêu khích cái gì? Khương Tuyết Vi ngược lại càng cảm thấy vui vẻ, bà đánh con bà, liên quan gì đến tôi?.
.
Vừa ngu vừa xấu, chính là chỉ những từ để chỉ loại người này.
Khương Ái Quốc cùng ông nội Khương đau lòng cho con trai/ cháu nội liền cho con cùng cháu nên liền cãi nhau với với Tằng Lệ, hiện trường vô cùng vô cùng hỗn loạn.
Khương Tuyết Vi không chút sứt mẻ, ngồi ăn ăn uống uống vô cùng vui vẻ, sau khi đem miếng xúc xích cuối cùng bỏ vào trong miệng, liền thong thả ung dung đứng lên, duỗi người, sau đoại đem Khương Ái Hoa đang đứng ngồi không yên cũng gọi vào nhà cùng.
Tằng Lệ thật vất vả mới tránh được sự trách móc của bố chồng với chồng, quay người đã thấy Khương Tuyết Vi không bị ảnh hưởng chút gì ung dung mà rời đi, bà ta tức đến phát điên.
Cái này gọi là, tôi đem cô trở thành đối thủ, cô chỉ đem tôi xem là không khí, quá không cùng đẳng cấp rồi!.
Tố chất tâm lý của Khương Ái Hoa ཞõ ཞàŋɠ là không bằng cô, thật cẩn thận khuyên nhủ, “Tiểu Vi, hay là, về sau chúng ta cũng trốn đi ăn đi.”
Khương Tuyết Vi liếc mắt nhìn chú út nhà mình một cái, “Cái tốt không học, cái xấu lại học được hết, sợ người khác đố kỵ là do tài trí chỉ ở mức ßìทɦ Շɦườทջ.”
“Chỉ là…” Khương Ái Hoa có chút đau đầu, ồn ào nhốn nháo như vậy thật sự thực rất phiền.
Khương Tuyết Vi hiếm khi nói nhiều hơn một câu, “Cháu đang lập quy củ cho bọn họ.”
“Cái gì?” Khương Ái Hoa có chút không hiêủ kịp.
Thần sắc Khương Tuyết Vi bình tĩnh, “Hiện tại một chút đồ ăn như vậy thôi đã đỏ mắt ghen tị, về sau nếu cháu mua nhà mua xe, có phải bọn họ sẽ muốn nổi điên hay không? Cháu nguyện ý cho là một chuyện, còn không cho thì muốn cướp? Chặt tay.”
Tâm tình Khương Ái Hoa có chút phức tạp, “Cho nên, bây giờ cháu bắt đầu muốn cho bọn họ hiểu, đồ của cháu sở hữu thì đừng có ai có ý nghĩ động vào?”.
Khương Tuyết Vi đương nhiên mà trả lời, “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”.
Khương Ái Hoa nhìn cô một cái thật sâu, “Có, cháu thật sự có thể một căn nhà lớn sao?”.
Lúc trước cô đã bỏ ra 6 vạn mua hai gian cửa hàng! Tốc độ kiếm tiền còn thua xa tốc độ tiêu!.
Cũng không biết cô lấy đâu ra tự tin, tiêu tiền không chút suy nghĩ!.
Khương Tuyết Vi: …
“Nói chuyện chính này, cháu trịnh trọng tuyên bố, hôm nay chú chính thức thăng chức.”
“Cái gì, thăng chức?” Khương Ái Hoa có chút mơ hồ, hắn chỉ phụ trách chiên cơm thôi mà.
“Chú sẽ quản lý tầm năm sáu người…” Khương Tuyết Vi đem chuyện hôm nay kể qua, tinh thần Khương Ái Hoa liền chấn động, sau đó liền vui mừng khôn xiết. “Vậy cho nên, ý cháu là chúng ta sẽ mở rộng phạm vị kinh doanh sao? Cần mấy cái sạp lưu động?”.
ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ hắn quá thông minh đi, sao chiêu này hắn không nghĩ ra được nhỉ?.
Cứ như vậy, lợi nhuận thu được sẽ tăng lên, tiền đồ trong tương lai cũng vô cùng sáng lạng.
Khương Tuyết Vi hơi hơi mỉm cười, chú út cuối cùng có một chút dã tâm rồi, đàn ông mà, ai chẳng muốn danh tiếng? “Đúng vậy, chú bận không?”.
Khương Ái Hoa trong lòng tính toán, “Chắc phải thêm người.”
Kỳ thật, hiện tại một ngày hắn đều cố định nấu năm thùng cơm, đưa cơm đến chỗ bán, còn có mẹ hỗ trợ, công việc cũng đã thành thạo nhanh nhẹn, rảnh rỗi còn hỗ trợ anh Vu.
Nhưng, thêm 6 cái xe nữa, thì phải nấu tận 35 nồi? Vậy không được.
Khương Tuyết Vi xòe tay tính, “Cháu nghĩ thế này, có một người phụ trách chở thùng cơm ra sạp, một người phụ bếp, còn là bốn người bày bốn sạp, áp lực sẽ không lớn nữa.”
Khương Ái Hoa hừng hực khí thế, vậy thì có thể kiếm được bao nhiêu?.
Đầu óc của Tiểu Vi sao có thể suy nghĩ được đến như thế, thật sự là kỳ tài kinh doanh trời sinh sao?.
“Được, mọi việc đều nghe cháu.”
Khương Tuyết Vi đã quen với việc khi gặp chuyện sẽ cùng hắn thương lượng, để hắn cũng có thói quen theo kịp suy nghĩ của cô, dẫn dắt hắn học tập cách kinh doanh.
Một ngày nào đó, hắn cũng phải tự mình độc lập xây dựng sự nghiệp.
“Như vậy lại thêm vấn đề, sân quá nhỏ, di chuyển không thỏa mái, hơn nữa bị nhiều người nhòm ngó.”
Cô chưa dứt lời, Khương Ái Hoa liền nhíu mày, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”.
Tính tình người trong nhà hắn biết rõ, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, không bằng tạm thời tránh tai mắt, có thể tránh được bao lâu thì tránh.
Khương Tuyết Vi đã sớm tính toán xong, “Nhà anh Vu không phải có một toà nhà lớn cho thuê à? Thuê một gian đi.”
Khương Ái Hoa lập tức đứng lên, “Chú mang cháu đi xem.”
Khi bọn họ ra tới sân, trong viện chỉ còn lại có bà nội Khương đang rửa chén, “Hai đứa đi đâu đấy?”
Khương Ái Hoa vui tươi hớn hở, “Đi dạo tiêu cơm.”
Hai người ra ga tàu, anh Vu vẫn đang bán hàng, đây là nồi cuối cùng, bán xong là thu dọn quán được rồi.
Anh Vu nghe Khương Ái Hoa nói muốn thuê nhà, trong mắt liền có tia vui mừng.
“Tiểu Vi, thật à?”.
Anh biết trong hai chú cháu này, người làm chủ chính là người ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ nhỏ tuổi này.
Khương Tuyết Vi quan sát một đoạn thời gian, đối với nhân phẩm của bọn họ cô đánh giá khá cao, “Đúng vậy, tiện không?”.
“Tiện, quá tiện.”
Chờ cơm bán xong, mấy người cùng nhau thu dọn quán trở về nhà họ Vu, nhà họ Vu ở phía bắc ga tàu, mà nhà họ Khương ngược lại, ở phía nam, phương hương ngược nhau.
Một mảnh đất này cũng đều là khu dân cư nghèo, hoàn cảnh không tốt, thứ khác biết suy nhất chính là, bọn họ có một cái sân rất lớn, một cái sân này cũng phải cất được mấy cái nhà.
Nhà họ Vu cũng có một cái sân to, nhưng phòng ở không được trong xưởng phân, mà là tài sản riêng tích góp được, cho nên chỉ có một nhà bọn họ ở, khiến cho hàng xóm không khỏi ghen tị.
Nhà họ Vu có 6 gian, cả nhà ở hai gian, ba gian cho thuê, còn dư lại một gian không thuê, làm nhà kho bỏ đồ linh tinh, tính toán sau này để làm phòng cưới cho con trai.
Khách trọ ở nhà họ Vu đều được bọn họ cố ý chọn lựa, nên tương đối thông tình đạt lý, bọn họ tình nguyện không cho thuê, cũng nhất quyết không cho mấy người linh tinh thuê.
Trên cơ bản đều là vợ chồng mới cưới, vì muốn có không gian riêng tư nên muốn dọn ra ở riêng, một gian giá 30 tệ vẫn là cái giá có thể chấp nhận được.
Chị Vu ở nhà chăm con, ba đứa lần lượt tên Vu Hào, Vu Lệ với Vu Thiến, đều ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất có gia giáo, khuôn mặt hồng hào, khỏe mạnh có sức sống, quần áo sạch sẽ, nhìn ra được là do được ba mẹ đã bỏ nhiều tâm tư chăm sóc.
Khương Tuyết Vi mang theo một túi đậu phộng cho bọn trẻ, bọn họ đầu tiên là nhìn về phía ba mẹ, được đồng ý mới nhận, còn lễ phép cảm ơn.
Nhà họ Vu cách ga tàu không xa, đạp xe mất tầm 10 phút, hoàn cảnh cũng không tệ lắm, quan trọng nhất chính là có cái sân lớn, thỏa mái nấu nướng.
Khương Tuyết Vi trực tiếp thanh toán ba tháng tiền thuê, thuê một gian phòng, cùng với sân bên trong, một tháng 50 tệ, thuê với giá cao.
Chị Vu nghe nói cô còn muốn thuê người, do dự một chút, “Tiểu Vi, chị… chị có thể giúp không?”.
“Chị dâu, chị không làm ở công xưởng nữa à?” Khương Tuyết Vi biết người ở thời đại này đều thực coi trọng công việc ổn định, những người làm buôn bán hàng rong như này đều cảm thấy mất mặt.
Vợ chồng họ Vu một tháng thu nhập cũng có trên dưới 300, so nhà ßìทɦ Շɦườทջ đã tốt lắm rồi, nhưng, bọn họ đem hy vọng đều ký thác trên người ba đứa nhỏ, giáo dục là thứ rất đốt tiền.
Bọn họ có ý nghĩ vượt xa thời đại, nhưng không thể phủ nhận, đúng là với suy nghĩ này thì con của bọn họ đều có thể xem là xuất phát từ vạch đích rồi.
Chị Vu bất an, “Tháng này chỉ làm mười hai ngày, hiệu suất quá kém, hơn nữa chị chỉ là nhân viên tạm thời.”
Khương Tuyết Vi trầm ngâm, “Được, em chỉ ngại thiếu người, nếu chỉ nấu cơm không cũng quá đơn điệu, làm thêm lẩu Oden đi, chị dâu chị giúp em làm món này.”
“Lẩu Oden?” ლọ¡ ղɕườ¡ không hẹn mà cùng lên tiếng thắc mắc.
Khương Tuyết Vi cười nói, “Hôm nào em làm cho ლọ¡ ղɕườ¡ nếm thử.”
“ Được được.” ლọ¡ ղɕườ¡ tích cực hưởng ứng, đều cảm thấy là món này chắc ăn sẽ rất ngon!.
Cuối tháng tám, thời tiết vẫn oi bức như cũ, nắng chói chang, người bán rong đều đứng dưới cái nắng oi ả, mồ hôi như mưa, cả người như vừa tắm xong.
Cho dù là có dù, mang mũ, cũng vẫn không khác mấy.
Ở ga tàu, khách đến khách đi, chỉ cần có thể kiếm tiền, thì sợ gì cái nóng ngày hè hay là gió lạnh mùa đông?.
Anh Vu vừa mới bán xong một đợt khách, thở ra một hơi, lúc này mới phát hiện cả người đều ướt đẫm.
“Anh Vu.” Một giọng nói thanh thúy vang lên, Khương Tuyết Vi đẩy xe ba bánh xinh xắn xuất hiện ở trước mặt hắn.
Anh Vu giật mình, cầm lấy khăn lông trên cổ lau mồ hôi, “Tiểu Vi, trời nóng như vậy chạy ra đây làm gì? Sao lại là em đưa cơm?”.
Mấy ngày nay Khương Tuyết Vi vẫn luôn ở sưu tập các loại nguyên liệu, điều chỉnh món mới, không ra khỏi cửa, đều là do Khương Ái Hoa giao cơm.
Khương Tuyết Vi mang mũ rơm, trong tay xách theo một cái bình giữ ấm, “Anh Vu, bà nội em nấu một nồi chè đậu xanh, anh nếm thử, chú út hôm nay có việc.”
Anh Vu giật mình, “Có việc? Xem mắt?”.
Khương Tuyết Vi cười ha ha, “Đúng vậy, bác dâu muốn giới thiệu đối tượng cho chú.”
Từ khi Khương Ái Hoa nói một tháng có thể kiếm được 300, Vương Thu Yến bỗng nhiên liền vô cùng nhiệt tình, bắt đầu thường xuyên làm mai mối.
Nhưng đa phần chit gặp rồi thôi, không có ai đặc biệt thích hợp, Khương Ái Hoa đi gặp mặt nhiều đến mức cảm thấy phiền muốn chết nhưng lại không có cách nào, vẫn phải chọn cách đi cho có lệ để vượt qua cửa này.
Hiện tại Khương Ái Hoa đã khác trước kia, cũng hay bắt bẻ, tầm mắt đề cao hơn rồi,yêu cầu đối với nửa kia cũng đề cao hơn.
Anh Vu hiểu rõ mà gật gật đầu, người anh em này cũng đã là thanh niên trai tráng, cũng nên tranh thủ thành gia lập nghiệp .
Đổ ra một chén chè đậu xanh, màu xanh biếc, trong nước thêm một chút bách hợp, đậu xanh nấu nở vừa đủ, vừa mềm vừa trơn, mùi ngọt quanh quẩn chóp mũi, còn tản ra khí lạnh, ăn một miếng, liền cả người sảng khoái.
Khương Tuyết Vi đứng trong dù che, nhiệt khí từ dưới đất bốc lên, trong chốc lát đã đổ mồ hôi, khuôn mặt nhỏ cũng ửng đỏ.
Anh Vu thấy thế, nhanh miệng nói, “Tiểu Vi, em về đi.”
Khương Tuyết Vi cũng định vậy, vừa định rời đi, ga tàu lại có đợt khách mới, dòng người chen chúc xô đẩy liền tràn ra.
Khương Tuyết Vi đứng lại, chờ ლọ¡ ղɕườ¡ đi bớt, trong lúc đó bỗng nhiên, tầm mắt cô dừng ở mỗ một chỗ.
Trong đám đông, có một thanh niên cao gầy mặc áo trắng chậm rãi đi tới, sắc mặt anh đỏ ửng, miệng hơi mở, hô hấp có chút khó khăn, môi khô tróc da.
Anh nhìn như ßìทɦ Շɦườทջ, kỳ thật dáng vẻ khi đi đường có chút tập tễnh, tay phải nắm hành lý quá mức dùng sức, gân xanh cũng đã nổi lên.
Khương Tuyết Vi chạy ngược vào đám đông, phi nhanh đi đến trước mặt anh, “Anh.”
Tình trạng của anh không ßìทɦ Շɦườทջ!.
Tiêu Trạch Tễ khó khăn mở mắt ra nhìn người trước mặt, sốt cao khiến cả người anh vô lực, khung cảnh trước mắt như biến thành màu đen, anh phải nỗ lực lắm mới duy trì được cân bằng, “Em là…Tiểu Vi?”.
Mặt mày Khương Tuyết Vi manh theo lo lắng, “Là em, anh, anh làm sao vậy? Bị ốm à?” Sao dáng vẻ lại chật vật như thế?.
“Không sao…” Tiêu Trạch Tễ nỗ lực lộ ra một nụ cười, vừa định nói gì, thì trước mắt bỗng tối sầm, ngã trên đất.
“A a a.” Tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên.