Khương Tuyết Vi hình như nghĩ tới một ý kiến hay nào đó, trong mắt như tỏa sáng lấp lánh, chạy vèo tới phòng bếp hí hoáy.
Một đám người ăn uống no đủ nằm xoài bên trong viện, vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn, chỉ cần mỗi ngày đều có thể ăn như vậy, làm việc bán mạng cho Khương Tuyết Vi cũng không thành vấn đề!.
Bọn họ tình nguyện không cần tiền! Chỉ cần cho bọn họ ăn ngon ngủ tốt là được !.
Chị Vu luôn ở phòng bếp nhìn Khương Tuyết Vi mân mê , càng xem càng kinh ngạc, cô gái nhỏ này sao cái gì cũng biết thế?.
Khương Tuyết Vi để chị Vu đem một chén lại một chén đồ ngọt ra ngoài, để lại cho chính mình hai phần.
Mấy người đàn ông kia không cảm thấy hứng thú đối với đồ ngọt, chỉ có Khương Ái Hoa biết tay nghề của cô cháu gái mình lợi hại, nên liền nhanh chóng cầm lấy một chén uống.
Hắn vừa nuốt xuống ngụm đầu tiên liền không thể nào dừng được, mọi người thấy thế, tất cả đều động tay, sôi nổi đi lên lấy đồ ngọt.
Sơn Dương nếm thử một ngụm, nhịn không được mà hỏi, “ Chị Vi, đây lại là cái gì?” Thứ này cũng có thể bán nha!.
“ Là trà sữa trân châu tôi tự làm.” Khương Tuyết Vi mấy ngày nay mân mê ra rất nhiều thành phẩm, chỉ chờ tìm cơ hội đẩy ra thị trường.
Dù sao cũng là quán lưu động, phải chọn phương tiện đơn giản nhất, tốt nhất là trước đó nên chuẩn bị đầy đủ.
Cô vừa mới nảy đột nhiên nghĩ tới món trà sữa trân châu, trước tiên là chuẩn bị trân châu, sau đó lại nấu trà sữa, bỏ vào ly đóng gói , giống như hình thức đưa cơm hộp, không quá chú trọng rườm rà!.
Trước cứ thử nghiệm mấy ngày, nếu mà không được, vậy đem trân châu cùng trà sữa đem đóng thành lô hàng quảng bá, dù sao thị trường cũng nhiều.
Một người tên Báo hai mắt cũng lấp lánh tỏa sáng, “Chị Vi, chị là thần tiên phương nào vậy? Làm món cũng đều ăn ngon như vậy! chị còn có thể làm được những món gì nữa?”.
Khương Tuyết Vi kiêu ngạo nâng nâng cằm lên, “Chỉ có thứ mọi người không thể nghĩ ra , chứ không có thứ tôi không làm được.”
Mọi người nghe cô nói câu này liền muốn quỳ xuống bái phục, lão đại chính là lão đại mà. “Chị Vi, ngày mai ăn gì?”.
Khương Ái Hoa tức giận trừng mắt nhìn bọn họ liếc mắt một cái, “Các người hỏi làm gì? Muốn mệt chết Vi Vi của nhà tôi à, Vi Vi, không cần để ý đến bọn nhãi ranh đó.”
Nha đầu Vi Vi này có thể chịu khổ, nhưng cũng không phải người người yêu lao động.
Nói như thế nào nhỉ, hắn chỉ là cảm thấy Vi Vi sinh ra là để hưởng phúc, chính là kiểu người không cần động tay động chân làm việc , chỉ việc ngồi đó liền có người cơm bưng nước rót !.
Khương Tuyết Vi đúng thật là không thích xuống bếp, mỗi lần cả người đều dính đầy mùi dầu mỡ, còn dễ dàng vàng da, hơn nữa, một khi cô mệt thì liền không muốn ăn gì cả.
“Mỗi tháng tôi chỉ xuống bếp một lần, người làm việc tốt nhất, có thể đặt món mà mình muốn ăn, tôi sẽ làm , những người khác không được ăn chỉ có thể nhìn.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, chị Vi, cô đúng là trời sinh để làm lão đại! Biết cách dùng thứ tốt để dụ dỗ bọn họ, trâu bò thật!.
Sơn Dương là người dẫn đầu hưởng ứng, “Thật tốt quá, chị Vi, tháng sau tôi còn muốn ăn này.”
Các người khác liền không vui, “Sơn Dương, sao cậu có thể khẳng định là mình sẽ thắng?”.
“Tôi tay chân rất nhanh nhẹn, nhất định sẽ làm được.”
Một đám người nghe vậy liền cười nghiêng ngả, “Là trộm đồ nhanh nhẹn nhất!”.
“Có phải là anh em tốt không vậy hả?”.
Mọi người nô đùa với nhau vô cùng náo nhiệt, Khương Tuyết Vi nhịn không được mà cười, “Được rồi, trật tự, phân công công việc một chút.”
Hầu Tử lập tức nói, “Chị Vi, chị nói đi.”
Khương Tuyết Vi đã sớm nghĩ kỹ rồi, “Ngô Tiểu Thiên phụ trách phối hợp đưa hàng hóa, Báo cùng chú út của tôi cùng nhau làm việc, những người khác thì phụ trách bày quán,tự mình chọn một nơi có vị trí tốt một chút, đối với các người mà nói, những việc này cũng không khó.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Đối với việc trà trộn vào đoạn đường náo nhiệt nhất đối với mấy người ở đây mà nói, xác thật không khó.
“ Được,cứ như vậy mà thực hiện.”
Khương Tuyết Vi nhìn về phía chị Vu cũng mang dáng vẻ đang nóng lòng muốn thử , “Chị Vu, chị ở nhà làm lẩu Oden, nguyên liệu điều phối cứ theo như tôi chỉ lúc trước .”
Tinh thần của chị Vu liền lập tức phấn chấn, “Được.”
Khương Tuyết Vi nhìn về phía Khương Ái Hoa, lấy ra một tấm bản nháp, “Chú út, đây là tấm bản vẽ phác thảo của cháu,chú nghĩ cách làm ra vài chiếc xe bán hàng lưu động như vậy.”
Đã có hai cái bếp lò, lại có bánh xe linh hoạt, làm gì cũng đều thuận tiện hơn.
Khương Ái Hoa liếc mắt một cái liền nhìn ra thứ này rất tiện lợi, “ Được, giao cho chú đi.”
Khương Tuyết Vi nghĩ nghĩ, lấy ra giấy bút, vẽ một tấm sơ đồ phác thảo ngay tại chỗ, “Ngô Tiểu Thiên, đây là ly đóng gói trà sữa trân châu, mấy ngày nay anh dẫn người nghĩ cách thăm dò ở mấy xưởng thực phẩm, hỏi thăm thông tin càng nhiều càng tốt, chọn một nhà thích hợp nhất, những thiết kế này yêu cầu phải đều giống nhau như đúc, trước tiên đặt 5000 cái, còn có ống hút cùng máy hàn miệng túi, những thứ này xưởng thực phẩm hẳn là đều có.”
Đôi mắt Ngô Tiểu Thiên sáng ngời, đây là khảo nghiệm của lão đại đưa ra cho hắn? Trách nhiệm càng cao, chứng minh càng xem trọng hắn a. “Được, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Khương Tuyết Vi nhìn hắn thật sâu một cái, “Mất bao lâu?”.
Ngô Tiểu Thiên cúi đầu suy tư vài giây, “Một tuần.” Bọn họ là thổ địa của khu vực này, đối các xưởng trong khu đều rõ như lòng bàn tay.
“Được.” Sau đó Khương Tuyết Vi vui vẻ tuyên bố, “Từ hôm nay trở đi, chú út là tổ trưởng, Lục Tiểu Thiên là phó tổ trưởng, mọi người đều phải nghe theo sự sắp xếp của bọn họ.”
Khương Ái Hoa kiêu ngạo ưỡn ngực, chức vị của hắn rất cao nha!.
Lục Tiểu Thiên cũng vô cùng kích động, tự hào đến mức không thể tả được thành lời, quả nhiên là lão đại coi trọng hắn nhất trong đám người!.
Lục Tiểu Thiên lại tò mò hỏi, “Chị Vi, vậy còn chị?”.
Khương Tuyết Vi nhướng mày, “Bà chủ nhỏ, có ý kiến?”.
Lục Tiểu Thiên nghe cô nói vậy liền nhanh chóng lắc đầu, “Không không, bà chủ nhỏ thật là dễ nghe.”
Sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Khương Tuyết Vi vui sướng xách theo đồ đi tới bệnh viện.
“Anh trai nhỏ, em tới rồi, mau nhìn xem em đem đồ ăn ngon gì tới cho anh nè.”
Cô mang dáng vẻ khoe khoang mà đưa ẩu Oden và trà sữa trân châu đưa đến trước mặt anh, đôi mắt sáng long lanh, giống như một đứa trẻ muốn được khen ngợi.
Sắc mặt Tiêu Trạch Tễ đã khá hơn nhiều, ném cuốn sách trong tay lên bàn cạnh đó.
Nếm qua hai món đồ ăn, Tiêu Trạch Tễ thấy trà sữa không có gì đặc lắm, anh không thích đồ ăn có vị ngọt, nhưng lại thực thích lẩu Oden.
“Không tồi, em tính toán kinh doanh những thứ này?”.
Khương Tuyết Vi sửng sốt một chút, “Sao anh lại biết?”.
Tiêu Trạch Tễ hơi hơi mỉm cười, dáng vẻ nhàn nhã, vô cùng có dáng vẻ của lão đại. “ Hai món ăn này có hương vị tương đối dễ quảng bá cho thị chúng, phí tổn thấp, dễ xử lý.”
Khương Tuyết Vi khiếp sợ mà giơ ngón tay cái lên với anh, nịnh nọt, “Anh trai nhỏ, anh thật trâu bò.”
“Trâu bò?” Tiêu Trạch Tễ nghe không hiểu.
Khương Tuyết Vi đổ mồ hôi, “Chính là ý cực kỳ lợi hại.”
Đây mới là lão đại chân chính, chỉ quan sát một chút liền có thể đoán được mọi chuyện, chỉ số thông minh cũng cao quá rồi, cũng không giống với một lão đại quèn như cô.
Tiêu Trạch Tễ bị cô nhìn bằng dáng vẻ sùng bái, tâm tình liền rất tốt, cũng không xem anh học gì, thứ anh học là" kinh tế học!", “Em lợi hại hơn, tuổi còn nhỏ đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, trầm ổn, khom được lưng, ngẩng được đầu, em nhất định sẽ thành công, cố lên.”
Khương Tuyết Vi vui mừng ra mặt, vỗ vào bả vai Tiêu Trạch Tễ một cái, “Tiểu tử, anh có ánh mắt nhìn người rất chuẩn.”
“Ha ha ha.”
Một bàn tay nhỏ thăm dò sờ lên trán Tiêu Trạch Tễ, thân thể anh khẽ cứng đờ, lại không có tránh đi.
Khương Tuyết Vi không có ý nghĩ gì khác, chuyên chú cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh, bộ dáng nghiêm túc của cô làm trái tim Tiêu Trạch Tễ khẽ run rẩy, một loại cảm xúc khác thường liền nổi lên.
Còn không có chờ anh suy nghĩ cẩn thận, thanh âm Khương Tuyết Vi liền vang lên, “Chắc là đã hạ sốt rồi, em đi hỏi bác sĩ một chút.”
Tiêu Trạch Tễ một phen túm chặt tay nhỏ của cô, “Không cần, bác sĩ cho phép anh xuất viện rồi, thủ tục xuất viện cũng làm xong rồi.”
Nếu không phải vì chờ cô, thì anh đã đi rồi.
Cửa Bắc của đại học Phục Đan có một con phố, tất cả cửa hàng trên con phố đó đa phần đều bán thức ăn, rất hay được học sinh ghé qua mua, một khi tan học thì trên đường đều là học sinh đi ăn.
Gần đó thì có một tiểu khu xa hoa, được bảo vệ canh giữ 24 giờ, giờ giấc ra vào được quản rất nghiêm khắc, chỉ có những chủ nhà mới có thể tự do ra vào.
Từng dãy biệt thự nhỏ được thiết kế theo cấu trúc kinh điển tinh tế, trong tiểu khu cũng được trồng nhiều cây xanh tạo thành bóng râm mát mẻ, tầng tầng lớp lớp cây rừng trùng điệp xanh mướt, khiến tầm nhìn cũng trở nên thoáng đãng xanh tươi.
Khương Tuyết Vi ngơ ngác mà đứng ở cửa, nội tâm không khỏi chấn động, khi cô còn đang khó khăn thực hiện mục tiêu nhỏ của mình, thì có vài người đã đi đến vạch đích.
“Đừng đứng ngốc ở đó nữa, mau vào đi.” Tiêu Trạch Tễ thấy cô đứng bất động, liền chủ động tiến lên nắm bàn tay nhỏ của cô tay, kéo cô vào nhà.
Bàn tay nhỏ nhỏ nằm gọn trong bàn tay lớn, bộ dạng cô như vậy làm đáy lòng Tiêu Trạch Tễ nổi lên một tia thương tiếc.