“Trường học là nơi muốn bồi dưỡng học sinh phát triển toàn diện về cả đạo đức lẫn trí thức, em đưa thông tin này công khai lên báo, về phương diện đức đã có sự lệch lạc, cho nên, em vẫn là nên trở về đi.”
Tuy rằng có sự đồng tình, nhưng hắn lại không thích đứa trẻ quá cực đoan.
Khương Tuyết Vi sớm biết sẽ như vậy, nên cô liền thẳng eo, cao giọng hỏi, “ɧıệų ɬཞưởŋɠ Lâm, em muốn thỉnh giáo ngài một chút, có câu: trưởng bối không thể bất nhân, vãn bối cũng thể ngu hiếu nghĩa là sao?”.
So với việc để “cơn chấn động” chạy ngầm đến khi không kìm hãm được nữa mà bùng nổ trong tương lai, thì không bằng ngay từ đầu liền đem chút “chấn động nhỏ” này hủy đi trước.
Lâm Thiệu Quân có chút ngoài ý muốn, cô gái nhỏ này cũng rất dũng cảm, “Hiếu thuận là mỹ đức của người Trung Hoa, dù cho cha mẹ làm không đúng, cũng không thể oán hận, cũng phải hiếu thuận với cha mẹ.”
Thân là một nhà giáo, ông không thể khiêu chiến với truyền thống xã hội.
Khương Tuyết Vi nghiêm túc, “Vậy, giữa trung và hiếu, cái nào càng trọng hơn?”.
“Cái gì?” Lâm Thiệu Quân cho rằng do ๒ảภ t♄âภ mình không nghe rõ.
Khương Tuyết Vi nói ཞõ ཞàŋɠ từng câu từng chứ, tiếng phổ thông nói rất lưu loát, không có nửa điểm khẩu âm địa phương.
“Nếu cha mẹ thầy ái mộ hư vinh, hướng tới cuộc sống phồn hoa ở nước ngoài, khiến thầy trở thành kẻ phản động, thầy vẫn nghe lời cha mẹ sao ạ?”.
Khóe miệng Lâm Thiệu Quân giật giật, “Không có quốc, thì mà gì có gia? Lợi ích quốc gia luôn được đặt cao hơn tất cả, nhưng đây là hai việc khác nhau…”.
Không thể đánh tráo khái niệm!.
Khương Tuyết Vi đánh gãy lời ông, “Không, từ câu trả lời của thầy, ta thấy được mọi việc đều có ngoại lệ, phụ thuộc vào việc là đang đứng ở lập trường của ai mà đánh giá, thầy có học thức uyên bác, là học giả được nhiều người tôn kính, mà em chỉ là một cô bé bơ vơ không nơi nương tựa, bị cha mẹ vứt bỏ, bị bắt từ bỏ hết tất cả quyền lợi mà đi đến đường cùng, em thống khổ, tuyệt vọng, thầy đồng cảm nhưng thầy vĩnh viễn sẽ không bao giờ có sự đồng cảm như khi ๒ảภ t♄âภ mình bị đặt trong tình cảnh đó, đúng không? Kể cả em bị bức chết, ở trong mắt người có địa vị như thầy cũng chỉ là câu chuyện phiếm khi uống trà, không phải sao?”.
Mặt cô đỏ bừng, biểu tình vô cùng kích động, lớn tiếng chất vấn, trong giọng nói chứa đầy đau xót.
Trong lòng Lâm Thiệu Quân có chút hụt hẫng, nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Tính cách của em quá mức cực đoan.”
Khương Tuyết Vi bỗng nhiên cười, “Cho nên mới cần đến nhà trường để giáo dục, cần có thầy cô giáo cẩn thận che chở dẫn đường, ɧıệų ɬཞưởŋɠ Lâm, nếu thầy từ chối em, không chừng em sẽ đi vào lối rẽ trả thù xã hội, dù sao em cũng có một bộ não thông minh, hậu quả để lại đơn nhiên là tai họa gấp mấy lần người thường.”#𝖙y𝖙novel.com
ɧıệų ɬཞưởŋɠ Lâm: …Như này thì từ chối kiểu gì?.
“Ha ha ha.” Ngoài cửa truyền đến tiếng cười.
Là một thiếu niên mười mấy tuổi, bề ngoài xinh đẹp, nhưng lúc này đã cười đến mức gương mặt biến dạng.
Cậu cắt đầu đinh, khuôn mặt kiêu ngạo, phong cách ăn mặc tương đối đặc biệt, áo hoa quần rộng, không giống phong cách của học sinh ßìทɦ Շɦườทջ.
Đứng ở bên cạnh cậu là Hứa Đức Nguyên, biểu cảm ông vô cùng phong phú mà nhìn Khương Tuyết Vi, người trước mặt với cô gái thông tuệ hiếu học trong trí nhớ của ông không giống nhau.
Thiếu niên chủ động tiến tới, đầy mặt tươi cười, “Tớ kêu Hứa Quân Hạo, cậu thì sao? Tên gì?.
“Khương Tuyết Vi.”
Hứa Quân Hạo mở to đôi mắt trong trẻo, tràn ngập tò mò mà nhìn cô, lại bỗng nhiên thốt ra một câu, “Khương Tuyết Vi, tớ thích cậu.”
Mày Hứa Đức Nguyên nhăn lại, “Quân Hạo, không được nói bậy, Tiểu Vi, không cần để ý đến nó.”
Hứa Quân Hạo căn bản là không thèm để ý tới ông, “Khương Tuyết Vi, sao cậu không nói gì?”.
Khương Tuyết Vi cong môi, lộ ra một tia thân thiện, “Áռɦ ɷắŧ của cậu tốt thật, thích tôi là vinh hạnh của cậu.”
Chỉ đơn thuần là thích, ђ๏àภ Շ๏àภ không cần phải bối rối.
ლọ¡ ղɕườ¡: ….
Hứa Quân Hạo vui vẻ cười, nhe hàng răng trắng bóng, cậu mở cặp, đưa hết đồ bên trong cho cô.
“Tặng hết cho cậu.”
Mấy thứ này là gì? Có đồ ăn, đồ chơi, đều là những thứ đám con trai thích.
Còn có một cây súng được làm bằng gỗ, sinh động như thật.
Vấn đề là, Khương Tuyết Vi không thích, cô lời lẽ chính đáng, nói: “Cảm ơn, nhưng tôi không thích đồ bố thí, tôi thích cái gì có thể tự mình mua.”
Trên mặt Hứa Quân Hạo hiện lên một tia khẩn trương, thật cẩn thận nói, “Tớ không có ý đó… Cậu vốn không cần thương hại… Chỉ là cảm thấy cậu rất tốt, muốn tặng đồ cho cậu thôi.”
Có đồ tốt liền muốn chia sẻ cho đồng bọn, muốn kết bạn? Khương Tuyết Vi “get”*( lúc này nữ chính ở trong lòng nói bằng tiếng anh) cảm nhận được ý muốn kết bạn của cậu, liền lấy một quyển sách ,《 đèn đỏ ký 》từ đống đồ Hứa Quân Hạo đưa cho cô. “Tôi nhận quyển này.”
Hứa Quân Hạo thấy cô nhận liền vui vẻ, “Cậu rất thích đọc sách? Quá tốt, nhà tớ có rất rất nhiều, đều có thể cho… cho cậu mượn.”
Đối với thiện ý của người khác, Khương Tuyết Vi sẽ không cự tuyệt, “Cảm ơn.”
Hứa Quân Hạo rất tò mò, đánh giá Khương Tuyết Vi không ngừng, lại hỏi: “Cậu sẽ trả thù bọn họ?”.
Khương Tuyết Vi tiện tay lật sách xem, “Cái gì? Trả thù ai?”.
“Ba ruột cùng mẹ kế, bọn họ bắt nạt cậu như vậy, rất quá đáng, cần tớ hỗ trợ không?” Hứa Quân Hạo chủ động xin ra trận, ai cũng không được bắt nạt bạn của cậu.
Hai người trưởng thành bên cạnh cũng đang dỏng tai lên nghe, Khương Tuyết Vi cười nhạt, “Bọn họ chỉ là những nhân vật nhỏ bé, không đáng giá để tôi lãng phí thời gian quý báu.”
Cũng không tính là trả thù gì, nhưng cô nghĩ bọn họ cũng đã nếm được quả đắng rồi.
Hai người đàn ông nhìn nhau, tâm lý của đứa nhỏ này thật kỳ quái, nhưng mặc kệ nói như thế nào, cũng không nên quá u ám, tâm nên hướng về phía ánh sáng mới đúng.
Hứa Quân Hạo có chút không hiểu, “Cậu có đau lòng không?”.
Thần sắc Khương Tuyết Vi thực thản nhiên, “Không, bọn họ không thích tôi, tôi cũng không thích bọn họ, không có cảm tình lấy đâu ra đau lòng?.
Bầu không khí trong phòng lầm vào trầm mặc, lời cô gái nhỏ này nói nghe thì nhẹ nhàng như lông hồng, lại ẩn tàng sự đau xót rất lớn.
Hứa Quân Hạo vì cô mà cảm thấy bất bình, “Bọn họ còn muốn hại cậu nữa phải không?”.
Khương Tuyết Vi chỉ cười cười, tay phải nhẹ nhàng nắm lại, chỉ là nắm tay nho nhỏ, nhưng sức lực lại khiến ლọ¡ ղɕườ¡ chú ý.
Hứa Quân Hạo không hiểu lắm, “Đây là có ý gì?”.
“Bóp chết.” Khương Tuyết Vi trả lời, chỉ đơn giản như vậy, nhưng lại đằng đằng sát khí.
Hứa Quân Hạo kính sợ mà nhìn cô, không hổ là người con gái cậu liếc mắt đã coi trọng, quá khí phách!.
Lại không biết một màn này ở trong mắt hai người lớn đứng đây, lại được xem như là một mối phiền toái.
Học sinh này có vấn đề, sơ suất một chút sẽ “thành ma”, nhưng đi đúng một li sẽ thành Phật.
Hứa Đức Nguyên nhỏ giọng nói, “Thiệu Quân, muốn cứu rỗi linh hồn này hay không, thì phải xem ý cậu thôi.”
Lâm Thiệu Quân có chút đau đầu, “Anh Hứa, anh đưa thôi một đề mục khó rồi.”
Hứa Đức Nguyên vẫn thực thích Khương Tuyết Vi, mặc kệ cô nói cái gì, đều không thể mài mòn đi ấn tượng tốt trong lần đầu tiên gặp mặt.
“Tuy hành vi lỗ mãng, tính tình cực đoan, nhưng đây cũng là xã hội sai, thời đại sai, cha mẹ sai, nuôi mà không dạy, chỉ để lại cho con bé thương tổn, chúng ta thân là nhà giáo, có nghĩa vụ đem người mang trở về con đường đúng, vì xã hội mà bồi dưỡng nhân tài hữu dụng.”
Người lớn làm sai, sao có thể để đứa trẻ trả giá.
Đây là lần thứ hai hắn khen Khương Tuyết Vi, cũng vì vậy mà lòng hiếu kỳ của Lâm Thiệu Quân cũng bị câu lên, “Anh coi trong cô bé này đến vậy?”.
Hứa Đức Nguyên gật đầu, thần sắc nghiêm túc, “Con bé có thiên phú kinh người, chúng ta đều biết, càng là đứa trẻ thông minh, thì càng khó giáo dục, nhưng dạy tốt, hiệu quả là cũng kinh người.”
Lâm Thiệu Quân bị thuyết phục, giáo dục vốn không phân nòi giống, “Nhưng nếu cô bé này không qua được bài thi thử, thì không còn chuyện gì để nói nữa.”
Hứa Đức Nguyên cười ha ha, “Sẽ không làm cậu thất vọng.”
Khương Tuyết Vi nghe lời này, mi mắt liền cong cong, lộ ra một tia vui mừng, “Thi? Được ạ, em thích nhất là thi cử.”
“Còn có người thích thi cử?” Hứa Quân Hạo cũng chấn kinh rồi, cậu ghét nhất là thi cử.
Khương Tuyết Vi vui vui vẻ vẻ nói, “Đúng vậy, có thể cùng lứa tuổi công khai tuyên bố năng lực, đây là cơ んộノ tốt, để tất cả ლọ¡ ղɕườ¡ biết tôi thông minh đến mức nào, à, khẩu hiệu của tôi là, chỉ có đứng đầu mới xứng với tài trí của tôi.”
ლọ¡ ղɕườ¡: … Có cảm giác đang gặp phải biến thái!.
“Làm người phải khiêm tốn…” Lâm Thiệu Quân không quen nhìn dáng vẻ cô tự cao, thế hệ của bọn họ được giáo dục phải khiêm tốn nổ lực.
Từ tronhg xương cốt Khương Tuyết Vi đã là một người tràn đầy tự tin, độc lập, lại rộng rãi cô nghiêm trang mà nói hươu nói vượn, “ɧıệų ɬཞưởŋɠ, bởi vì khi em còn nhỏ đã xảy ra rất nhiều chuyện, làm em ɕựɕ ƙỳ nhạy cảm, chỉ có đứng đầu mới có thể trấn an được tâm trí bất an của em, kỳ thật, em cũng không muốn như vậy.”
Nghe cô nói vậy, tâm tình Lâm Thiệu Quân lại rối rắm phức tạp, không biết nên nói cái gì cho phải.
Cực độ tự ti cùng cực độ kiêu ngạo, là do hoàn cảnh tạo thành, cái này phải trách ai? Dù sao cunhx không thể trách đứa nhỏ, đúng không?.
Trong tình huống này, chỉ có yêu thương cùng thiện ý mới có thể hóa giải.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Tuyết Vi nhăn thành một đoàn, thành khẩn mở miệng, “Em làm việc quá xúc động, xong việc thường xuyên hối hận, nhưng em không khống được, em cần một con đường giúp em giải phóng cảm xúc, cuộc sống học đường có thể làm em bình tĩnh, ɧıệų ɬཞưởŋɠ Lâm, thầy làm ơn giúp em, được không ạ?”.
Lâm Thiệu Quân liền cảm thấy mệt mỏi vô cùng, trường hợp này dường như, không nhận không được!.
Không thể để đồ yêu nghiệt này đi gây tai họa cho xã hội được.
“… Thi trước nói sau.”
Khi Hứa Đức Nguyên nhìn thấy đề mục bài thi, nhịn không được mà oán giận, “Thiệu Quân, cậu làm khó con bé rồi, đây là bài thi của lớp 11.”
Lâm Thiệu Quân là hạ quyết tâm ra oai phủ đầu Khương Tuyết Vi, dạy cô học làm người.
“Cô bé tự tin về trí thông minh của mình như vậy, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà cho con bé làm đề thi lớp 10 chứ?”.
Khương Tuyết Vi nghe mấy lời này, đôi mắt liền sáng ngời, “Nếu em có thể làm được hết, là có thể trực tiếp vào lớp 11 học phải không ạ?”.
Lâm Thiệu Quân trầm mặc, “Cần phải từ 95 điểm trở lên.”
Hứa Quân Hạo là người đầu tiên lên tiếng bất bình, đây là đang bắt nạt người khác? “Chú Lâm, điều kiện của chú quá hà khắc.”
Lâm Thiệu Quân lười để ý đứa cháu không có điểm mấu chốt này, “Thi hay không thi, quyền lựa chọn là của em.”
“Thi.” Giọng Khương Tuyết Vi chắc chắn như chém đinh chặt sắt.
Cầm đề thi, đầu tiên cô làm đề tiếng Anh, Hứa Quân Hạo nhìn chằm chằm Khương Tuyết Vi, chỉ thấy cô cầm bút xoát xoát mà viết, viết đặc biệt nhanh, chỉ trong chốc lát đã lật sang trang, cảm giác như không cần thời gian ngẫm nghĩ.
Lâm Thiệu Quân cũng nhìn chằm chằm cô, ông không tin ở dưới mí mắt mình, còn có thể gian lận.
Nửa tiếng sau, Khương Tuyết Vi nộp bài, “ɧıệų ɬཞưởŋɠ, em làm xong rồi.”
Lâm Thiệu Quân nhìn lướt qua, bài thi viết rậm rạp chữ, “Thời gian còn chưa hết, em còn có thể kiểm tra lại một lần nữa.”
“Không cần lãng phí thời gian.” Khương Tuyết Vi lại lấy đề thi ngữ văn.
Không riêng gì Toán Lý Hóa, còn có tiếng anh, ngữ văn cùng chính trị, dùng thời gian một buổi chiều liền làm xong hết.
Đối với học sinh cùng lứa, tốc độ này có thể xem là “ nghịch thiên” rồi.
Lâm Thiệu Quân vừa canh thi một môn vừa chấm điểm một môn, càng chấm thi thần sắc càng cổ quái.
Hứa Đức Nguyên làm người xét duyệt lại bài thi, một lần nữa xem lại bài thi, thần sắc của ông cũng tương tự với Lâm Thiệu Quân, cũng càng ngày càng kỳ quái.
Khiến Hứa Quân Hạo sốt ruột đến dậm chân, “Thế nào? Ba, ba mau nói đi.” Đừng thất thần mãi thế chứu, điểm thấp điểm cao cũng phải công bố đi chứ.
Cậu là đứa học cho có! Lần đầu tiên cảm nhận được sức mạnh của tri thức! Ít nhất có thể đọc hiểu được đề thi!.
Chỉ là, khi thành tích từng bài thi xuất hiện trước mặt, cậu liền trầm mặc.
Rốt cuộc cũng tới thời khắc kích động lòng người nhất, Lâm Thiệu Quân rốt cuộc công bố kết quả “Tiếng anh 100 điểm, toán học 100 điểm, ngữ văn 97 điểm, vật lý 100 điểm, hóa học 98 điểm, chính trị 97 điểm.”
Thành tích này quá đỉnh rồi, một người chỉ tốt nghiệp cấp hai, mà ngay cả bài thi của lớp 11 cũng có thể đạt được thành tích cao như vậy, quá đỉnh.
Nếu biết, cô chỉ mới tốt nghiệp tiểu học, phỏng chừng cằm của bọn họ cũng đều bị rớt mất.
Khương Tuyết Vi làm bộ làm tịch mà thở dài, “Trời ạ, thi rớt mất rồi, không thể đạt điểm tuyệt đối cho tất cả các môn”.
ლọ¡ ղɕườ¡: …
Hứa Quân Hạo vui vẻ điên rồi, “Ha ha ha, Khương Tuyết Vi, cậu giỏi nhất, làm sao cậu có thể thi được kết quả này? Mau nói cho tớ biết.”
Cậu học lớp 12 nhưng chỉ đứng top cuối của lớp, cũng không hẳn, còn bị đúp phải học lại một năm.
Khương Tuyết Vi hít sâu một hơi, vô cùng trang trọng mà nói, “Học tập khiến người ta vui vẻ, sa vào học tập có thể làm tôi quên mất hết những chuyện không vui.”
ლọ¡ ղɕườ¡ cứng đờ, bạn học…. cậu diễn cũng quá giả tạo rồi.
Lâm Thiệu Quân xoa xoa trán, “Được rồi, ngày 30 em tới báo danh.”
Đưa ra quyết định này, cũng không biết hậu quả là tốt hay xấu, nhưng ông nguyện ý cho cô một cơ んộノ.
Thiên tư thông tuệ, là tài liệu tốt, nếu không cho cô tiếp thu giáo dục, cũng không đành lòng.
Hơn nữa, cô nói cũng không sai, người càng thông minh càng dễ đi sai đường, ông phải trông chừng cô cẩn thận.
Khương Tuyết Vi mặt mày hớn hở, “Học lớp 11 ạ?”.
ɧıệų ɬཞưởŋɠ Lâm còn chưa nói gì, Hứa Quân Hạo đã nhanh chân nhảy vào họng ông, “Đương nhiên là lớp 11 rồi, nam tử hán đại trượng phu, một ngụm nước bọt cũng như một nắm đinh, nói chuyện giữ lời.”
Cậu còn đưa ra một yêu cầu, “Chú Lâm, cháu muốn chuyển lớp chuyển xuống học lớp 11, học cùng cậu ấy.”
ɧıệų ɬཞưởŋɠ Lâm liền càng cảm thấy đau đầu hơn, ở đây cũng còn một đứa quái lạ không kém đây, ཞõ ཞàŋɠ là rất thông minh, lại không đem tâm trí đặt vào chuyện học hành, thành tích nát thôi rồi.
“Quân Hạo, đừng nói linh tinh, chăm chỉ học lớp 12 đi.”
Hứa Quân Hạo đúng lý hợp tình nói, “Vậy thì để cậu ấy học lớp 12 đi, dù sao kiến thức của lớp 11 cậu ấy đều biết hết rồi.”
ɧıệų ɬཞưởŋɠ Lâm từ chối, “Không được, không có quy định này.”
Nền tảng của cô còn yếu, còn phải cần thời gian củng cố học tập, tranh thủ để thêm 2 năm sau đó thi được thành tích tốt nhất.
Hứa Quân Hạo muốn ngồi cùng bàn Khương Tuyết Vi, “Chú Lâm, làm ơn giúp đứa cháu này đi.”
ɧıệų ɬཞưởŋɠ Lâm nháy mắt ra hiệu với bạn học cũ, Hứa Đức Nguyên cười khổ lắc đầu, ông không có biện pháp quản đứa con trai đang trong thời kỳ phản nghịch này.
Khương Tuyết Vi nghĩ nghĩ, khuyên nhủ, “Hứa Quân Hạo, đọc năm nào không quan trọng, quan trọng là có thể học cùng trường với, hưởng thụ niềm vui sướng khi đi học, cậu học lớp 12, đúng không? Về sau nhờ anh chỉ giáo nhiều hơn, đàn anh.”
Một câu đàn anh làm Hứa Quân Hạo mặt mày hớn hở, nghe thật êm tai.
Bạn học gọi sao dễ nghe bằng đàn anh? Liền quyết định như vậy đi, học lớp 12 đi!.
Khương Tuyết Vi lưu loát lấy túi tiền của mình ra, “ɧıệų ɬཞưởŋɠ, hôm nay em liền báo danh luôn ạ.”
Tất cả tiền lấy ra đều là tiền có từ việc buôn bán, một tệ hai tệ xếp thành một xấp, tiền vừa cũ lại có chút rách nát, nhưng sau khi được sửa sang xếp gọn lại rất chỉnh tề.
ɧıệų ɬཞưởŋɠ Lâm thấy thế, trong lòng liền cảm thấy chua xót, đứa nhỏ này thật sự là dựa vào chính mình kiếm tiền học phí.
Sinh mà không dưỡng, người làm cha làm mẹ này quá vô trách nhiệm.
Khương Tuyết Vi thực thản nhiên, đây là tiền cô vất vả lắm mới kiếm được, có gì mà phải xấu hổ chứ?.
Hứa Quân Hạo ngẩn ngơ, lúc này mới chú ý tới bộ quần áo cũ kỹ cô mặc, bị giặt đến bạc cả màu, chắc hẳn là đã mặc lâu rồi.
“Chú Lâm, trường học có thể miễn giảm một phần học phí không? Cậu ấy ưu tú như vậy, nên hỗ trợ một chút.”
ɧıệų ɬཞưởŋɠ Lâm trầm ngâm, “Học phí thì không được, nhưng nếu nếu thi lọt vào top 10 của khối, có thể hỗ trợ cơm trưa, suy xét đến vấn đề nhà em có chút đặc thù, được hưởng trước, thi không đạt thì hủy bỏ quyền lợi này.”
Hai mắt Khương Tuyết Vi sáng ngời, nói: “Cảm ơn ɧıệų ɬཞưởŋɠ Lâm, thầy thật sự là người tốt.”
Hoàng hôn, Khương Tuyết Vi dẫm lên ánh chiều tà đi con trên đường nhỏ, loanh quanh lòng vòng, qua rất nhiều ngõ hẻm hẹp hòi đến khi chỉ đến một con hẻm cùng lắm chỉ có thể để một người đi qua, bởi vậy nơi này cũng được gọi đùa là “Đường độc nhất.”
Khói bếp lượn lờ, mùi hương đồ ăn xông vào mũi, ლọ¡ ղɕườ¡ đều ở bên ngoài nấu cơm, mùa hè ở bên ngoài làm cái bếp lò nấu cơm, thoải mái hơn nhiều so với nấu ở trong phòng.
Khương Tuyết Vi nhìn thấy người quen, liền chủ động chào hỏi, miệng thực ngọt.
Hàng xóm nhìn thấy cô đều cảm thấy sửng sốt một chút, cô vì chuyện buôn bán mà luôn đi sớm về trễ, rất khó mà gặp được, lúc này gặp được cô liền không khỏi cảm thấy kinh ngạc, sao lại đen thế này?.
“Tiểu Vi, sao hôm nay về sớm vậy?”.
Khương Tuyết Vi mỉm cười ngọt ngào, “Hôm nay cháu đến trường đăng ký báo danh.”
Một bác gái kinh hô một tiếng, “A? Cháu đi học à?”.
Khương Tuyết Vi tươi cười xán lạn, “Đúng vậy, cháu kiếm đủ tiền đóng học phí rồi, có thể đi học, thật sự rất vui!”.
Hàng xóm xung quanh có chút hụt hẫng, nhà họ Khương quá tàn nhẫn, quá không phúc hậu.
Bác gái lại không nhịn được mà hỏi một câu, “Vậy cháu không bán cơm nữa à?” Vậy lấy cái gì ăn?.
Khương Tuyết Vi rất có kiên nhẫn, “Tan học xong cháu lại đi, còn phải kiếm tiền sinh hoạt, tháng này cháu còn chưa đưa 50 tệ đâu, sợ bị đuổi ra khỏi cửa.”
ლọ¡ ղɕườ¡ liền lại đồng tình với hoàn cảnh của cô, bà cụ trụ cách vách nhét cho cô một trái bắp, “Đứa nhỏ, cháu vất vả rồi.”
Khương Tuyết Vi ngọt ngào nói cảm ơn, hạt bắp chắc mẩy rất thơm, “Chỉ cần có thể đọc sách, vất vả hơn nữa cháu cũng không sợ, từ nhỏ cháu liền ɕựɕ ƙỳ thích đọc sách, giờ có cơ んộノ như vậy cháu sẽ dốc toàn lực.”
ლọ¡ ղɕườ¡ nhịn không được mà thở dài, ai da, nhìn xem đứa nhỏ nhà người ta đi, thật hiểu chuyện.
Đứa nhỏ nhà mình chỉ suốt ngày la cà, cả ngày hết ăn lại uống, rảnh rỗi lại muốn thêm quần áo đẹp nhét vào trong tủ.
Cụ bà lo lắng nhìn cô, đứa nhỏ này gầy đi nhiều, “Có quá sức với cháu không đấy?”.
Hai mắt Khương Tuyết Vi như tràn ngập ánh sáng, “Không sao, cháu luôn luôn mang theo sách giáo khoa bên người, chỉ cần rảnh lại đọc một chút, nghỉ hè này cháu đã đọc hết sách giáo khoa cấp 3 rồi, thuận lợi thông qua kỳ thi đỗ vào trường…”.
Khiêm tốn có ích gì, xuất sắc, thì phải đem ra khoe! Để tất cả ლọ¡ ղɕườ¡ đều biết!.
Thế nhân sẽ thương tiếc với những phân người nhỏ yếu, nhưng cũng hâm mộ người cường thế!.
Người lớn đa số đều đứa trẻ thích thông minh lanh lợi, học tập tốt.
Người sinh hoạt ở ngõ đều biết đọc sách có thể thay đổi vận mệnh, nhưng đứa nhỏ nhà mình thật sự là không biết cố gắng.
Bác Trình khiếp sợ nhìn qua, “Chờ một chút, cháu mới nói là lớp 11 sao?”.
Nhà ông có thằng con học cấp 3, nhưng thành tích thực ßìทɦ Շɦườทջ, khiến ông sầu đến mất ngủ.
Thi đậu đại học tốt, là hy vọng mà ông ký thác vào con trai
Thanh âm Khương Tuyết Vi thanh thúy lại vang dội, “Đúng vậy, cháu thi ba môn được điểm tuyệt đối, hai môn 98 điểm, một môn 97 điểm, ɧıệų ɬཞưởŋɠ bảo có thể phá lệ cho cháu vượt lớp, còn được nhận cơm trưa miễn phí.”
Cô đáng giá để kiêu ngạo!.
ლọ¡ ղɕườ¡: … Mẹ ơi, ưu tú như vậy! Phần mộ tổ tiên của họ Khương đúng là có linh khí!.
Bác Trình hâm mộ, “Trường học còn miễn phí cơm trưa?”.
Khương Tuyết Vi cười tủm tỉm gật đầu, “ Vâng, chỉ cần lần thi nào cháu cũng nằm trong 10 người đứng đầu, là có thể ăn đến khi tốt nghiệp, cháu sẽ nỗ lực hơn.”
Cô hai bác tư vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét, vì sao đứa nhỏ này không phải là cháu nhà mình?.
Nếu là cháu nhà mình, có đập nồi bán sắt cũng muốn để cô đi học!.
Bác Trình giật mình, “Tiểu Vi à, lúc sau qua đây chơi nhiều chút, anh Trình Bình cũng học lớp 11, hai đứa trao đổi học tập.”
Trình Bình? Anh trai đeo mắt kính luôn tránh ở trong nhà đọc sách? Khương Tuyết Vi nguyện ý kết cái thiện duyên này, “Được ạ, cháu đọc sách có điểm gì tâm đắc cũng muốn có người chia sẻ, nếu như anh Trình Bình không chê, có thể cùng cháu cùng nhau tham thảo.”
Bác Trình cười như trúng xổ số độc đắc, “Không dám chê, cháu chịu chia sẻ cho Trình Bình, nhà bác cảm ơn còn không hết, đến đây, lấy nửa quả dưa về mà ăn.”
Khương Tuyết Vi nuốt nuốt nước miếng, đã lâu không ăn dưa hấu rồi, muốn ăn, nhưng, ngại quá, “Không cần đâu ạ, đều là việc nhỏ.”
Ngoài miệng chối từ, lại nhìn chằm chằm dưa hấu chảy nước miếng, bác Trình bị chọc cười cười, đồng thời có chút chua xót, “Cần chứ, cần chứ, cái này gọi là đưa lễ mới mở miệng được.”
Khương Tuyết Vi ôm nửa cái dưa hấu trở về, tâm tình tốt đến mức muốn bay lên trời, đẩy cửa đi vào, thấy một nhà già trẻ đang ngồi vây quanh ở trong sân ăn cơm.
“Bà nội, ăn dưa hấu.”
Tất cả ლọ¡ ղɕườ¡ bị dưa hấu trong ngực cô hấp dẫn, mùa hè nắng chói, ăn ngụm dưa hấu mát lạnh giải nhiệt, là mỹ vị nhân gian.
Nhưng, bà nội Khương có thể bỏ tiền mua đồ ăn, lại luyến tiếc bỏ tiền mua trái cây, muốn ăn, phải tự mình bỏ tiền.
Phải tốn tiền của mình, hai nhà đều luyến tiếc, không ăn dưa hấu cũng không chết được, vẫn là tiết kiệm đi.
Bà nội Khương cũng đã lâu không ăn dưa hấu, “Dưa hấu này cháu lấy đâu ra vậy?”
Khương Tuyết Vi lấy con dao phay ở bệ bếp, “Bác Trình cho cháu.”
Tằng Lệ âm dương quái khí nói một câu, “Đang yên đang lành sao lại cho mày?”.
Bà bị sa thải lại nằm viện một trận, khí chất cả người đều thay đổi, âm u hơn, cả ngày bày ra gương mặt khổ sở, Áռɦ ɷắŧ nhìn ai lộ ra một cổ oán khí.
Khương Tuyết Vi quay đầu lại nhìn bà một cái, tinh nhãn híp lại, “Bởi vì tôi quá ưu tú! Đương nhiên, loại người như dì không hiểu được đâu!”.
ლọ¡ ղɕườ¡: … .
Trước mặt ლọ¡ ղɕườ¡, cô đem nửa quả dưa hấu cắt thành mười miếng, đưa bà nội hai miếng, giữ cho chú út hai miếng, còn lại cô ăn hết!.
Đây là dưa hấu nổi tiếng nhất Thượng Hải, vỏ mỏng nhiều nước, ngọt thanh, cắn một ngụm tiêu tan cái nóng mùa hè.
Người nhà họ Khương nhìn cô ăn, mà nội tâm hậm hực, sao con bé này lại có thể ăn mảnh thản nhiên như vậy.
Càng ăn không được, càng là muốn ăn, Khương Hướng Trung 13 tuổi thèm đến phát khóc, nước mắt lưng tròng nhìn Khương Tuyết Vi, “Em cũng muốn ăn dưa hấu.”
Nhưng cậu không dám nhào qua cướp, phải nói người nhà họ Khương ai cũng không dám!.
Con nhóc này là kẻ điên!.
Khương Tuyết Vi không có tình cảm chị em gì, “Vậy bảo ba mẹ mày mua cho, ba mẹ mày bỏ tiền ra nuôi hai chị em mày, có nhiều tiền lắm.”
Cô chỉ là một đứa nhỏ phải tự mình kiếm tiền ăn cơm, cũng không cần giả vờ hào phóng.
Sắc mặt Khương Ái Quốc cùng Tằng Lệ khó coi, nhưng ai thèm để ý chứ?.
Không riêng gì láng giềng bốn phía không thích bọn họ, mà người nhà họ Khương cũng có ý kiến với vợ chồng bọn họ.
Nếu không phải họ làm đến mức tuyệt tình như vậy, làm gì phải lưu lạc đến nông nỗi bị ლọ¡ ղɕườ¡ chửi mắng? Khiến cho bọn họ không thể ngẩng đầu mà sống được.
Bà nội cầm miếng dưa hấu do dự, không biết nên đưa cho đứa cháu nào, đều là cháu trai ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ không thể bất công, “Tiểu Vi, đều là người một nhà…”.
Khương Tuyết Vi cười, trào phúng, “Ai cùng với bọn họ là người một nhà?”.
Bà nội Khương trầm mặc, càng ở chung, thì bà càng hiểu tính tình của Khương Tuyết Vi, cô là người có chủ kiến, tính tình cương liệt, thà rằng ngọc nát cũng không muốn làm ngói lành.
Sắc mặt ông nội Khương đen kịt, nhưng không thể làm gì được cô.
Vốn định dùng tiền bức cô cúi đầu, không ngờ lại ép tới mức cô đập nồi dìm thuyền, tự làm buôn bán nhỏ, đúng hạn giao tiền.
Nhưng, khi ông nhìn thấy thái độ của Khương Tuyết Vi, thì ông liền biết, ông đã tự tay đem phần tình cảm ông cháu này chặt đứt.
Cô đã làm ra việc tự mình đăng báo, nên phương pháp uy hiếp cô là vô dụng, cô không sợ!.
Ngược lại là do ông tán tận lương tâm, hàng xóm láng giềng đều nói ông sai.
Thật sự sai rồi sao? Ông mê mang, có chút bàng hoàng.
Nhưng, coi như sai rồi, cũng muốn sai đến cuối cùng!.
Có một số người, có một số việc, một khi bỏ lỡ sẽ không thể quay đầu lại.
ლọ¡ ղɕườ¡ nhìn Khương Tuyết Vi gặm dưa hấu, nhìn quanh miệng cùng tay cô đều là nước, liền cảm thấy cực độ khát vọng với dưa hấu, người khác ăn chỉ có thể nhìn, thật quá tàn nhẫn.
Nhưng, ლọ¡ ղɕườ¡ chỉ có thể im ắng, không ai dám hé răng!.
Khương Tuyết Vi ăn đến bụng căng, mới dừng lại, ngẩng đầu thấy cảnh tượng này, liền nhịn không được mà cười, biểu tình của mấy người nhà họ Khương thật buồn cười.
“Khương Hướng Bắc, lại đây.”
Khương Hướng Bắc run rẩy, “Có, có chuyện gì?”.
Khương Tuyết Vi chỉ hai miếng dưa hấu còn dư, “Mày có thể ăn một miếng”.
Khương Hướng Bắc tự nhiên được cho đồ ăn, có chút không tin, “Thật? Em có thể ăn?”.
Vì sao là con bé Hướng Bắc? ლọ¡ ղɕườ¡ cũng rất tò mò, ngoại trừ bà nội Khương và chú út Khương, những người khác đều bị đối xử lạnh nhạt, không có cảm tình gì.
Khương Tuyết Vi tự nhiên trả lời, “Mày giúp tao làm việc, đây là phần thưởng.”
A, ngày đó giúp cô rửa rau vo gạo, không ngờ cô còn nhớ rõ, trong đáy lòng Khương Hướng Bắc không khỏi cảm thấy ๒ảภ t♄âภ ưu việt, trong lòng âm thầm cảm thấy vui vẻ.
ლọ¡ ղɕườ¡ không thể ăn, chỉ nó có thể ăn! Ha ha!.
Nó vừa cầm miếng dưa hấu chuẩn bị ăn, Tằng Lệ liền gầm lên, “Không được ăn.”
Khương Hướng Bắc run tay, dưa hấu suýt chút nữa rơi xuống, nó hoảng sợ, “Mẹ.”
Tằng Lệ hận sắt không thành thép, nó có đầu óc không vậy? Đó là kẻ thù! “Chúng ta không phải là ăn mày xin cơm, phải có cốt khí, con cũng không cần giúp nó, nếu để mẹ nhìn thấy con sẽ bị ăn đánh.”
Bà tức giận quát lớn, Khương Hướng Bắc thay đổi nét mặt, theo bản năng nhìn về phía cửa, “Mẹ, mẹ nói bé thôi, đừng để người bên ngoài nghe được.”
Tằng Lệ: …
Bà cắn răng áp lực lửa giận, miễn cưỡng tươi cười, “Mẹ có tiền, mai mua cho con với em một quả, chỉ có hai đứa ăn.”
Khương Tuyết Vi liền châm chọc, “Xem đi, tiền nhiều cũng không dùng, chính là bủn xỉn keo kiệt, đáng lẽ phải ra cửa làm thần giữ của mới đúng.”
“Câm miệng.” Tằng Lệ hận muốn đánh chết cô.
Vẻ mặt Khương Tuyết Vi kiêu ngạo, khiêu khích, “Nói lớn thêm chút nữa.”
“Mày…” Tằng Lệ không dám, người xung quanh mọi thời khắc đều đang chú ý nhất cử nhất động của bà, ở trong miệng người khác bà đã là người mẹ kế ác độc rồi.
Bà tức muốn nổ phổi, hung hăng véo cánh tay của Khương Ái Quốc, nhưng khi Khương Ái Quốc đối diện với Áռɦ ɷắŧ của Khương Tuyết Vi, thì liền lập tức lâm vào lúng túng.
Ông, cũng không dám!.
Lãnh đạo cơ quan đã cảnh cáo, lại có chuyện, sẽ cho ông cút khỏi cơ quan.
Khương Ái Hoa đẩy xe ba bánh vào sân, “ლọ¡ ղɕườ¡ đang ăn cơm à… À, Tiểu Vi, về rồi à, thuận lợi không?”.
Khương Tuyết Vi vẫy tay, “Chú út, cháu để phần cho chú, mau tới ăn đi.”
“Thật tốt quá.” Hao mắt Khương Ái Hoa lấp lánh, chạy lại cầm miếng dưa hấu gặm, còn chưa kịp rửa tay.
Khương Hướng Đông dịch dịch lại gần, “Chú út, dưa hấu ngọt không?”.
Tay Khương Ái Hoa toàn là nước dưa đỏ đỏ hồng hồng, “ɕựɕ ƙỳ ngọt, nhiều nước, không hổ là dưa hấu nổ danh.”
Khương Hướng Đông mỏi mắt trong mong mà nhìn hắn, “Chú út, người chú yêu quý của cháu, có thể cho cháu…”.
Khương Ái Hoa chịu không nổi sự sến sẩm này, “Đừng hỏi, đi mà hỏi xin Tiểu Vi.”
Khương Hướng Đông tình nguyện đối mặt với Khương Ái Hoa, cũng không muốn đối mặt với Khương Tuyết Vi, “Chú là người lớn mà.”
Khương Ái Hoa nhếch mép, ཞõ ཞàŋɠ thằng nhóc này bị ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ dọa sợ, người nhà họ Khương đều có đặc điểm này, chính là luôn muốn bắt nạt kẻ yếu!.
“Nó là chủ thuê của chú.”
Khương Hướng Đông đã thành niên, nhưng đối mặt với người em họ thấp hơn hắn, hắn vẫn cảm thấy quá áp lực.
Nhưng khát vọng đối với dưa hấu quá lớn, “Tiểu Vi, anh có thể ăn một miếng không?”.
Khương Tuyết Vi không thèm liếc mắt, “Được, ăn đi.”
Cô nguyện ý cho thì có thể lấy, nhưng muốn cướp thì đừng mơ!.
Khương Hướng Đông mừng ra mặt, rốt cuộc có thể ăn một miếng dưa hấu thơm ngọt, cảm giác so với mấy quả dưa hấu từng ăn ngon gấp mấy trăm lần!.
Còn Khương Hướng Nam cùng Khương Hướng Tây, hâm mộ chết đi được nhưng không dám mở miệng.
Đó là con yêu nghiệt ngay cả ông cũng không thu phục được.
Khương Ái Hoa vui tươi hớn hở mở miệng, “Tiểu Vi nhà chúng ta hào phóng nhất, ăn dưa của con bé rồi thì đừng có bắt nạt nó.”
Khương Hướng Đông: …Ai dám bắt nạt nó? Không thấy ლọ¡ ղɕườ¡ chỉ nghẹn trong bụng thôi sao?.
Con ngươi Khương Hướng Đông đảo qua đảo lại, “Chú út, sạp bán cơm của chú bán được nhiều không?”.
Muốn thăm dò tin tức à, Khương Ái Hoa cảnh giác mà liếc thằng nhãi con này, Tiểu Vi nói, kỹ thuật là quan trọng, phải có ý thức bảo mật, “Cũng được được.”
Khương Hướng Đông không sợ chú út, nó là trưởng tôn nhà họ Khương, được ლọ¡ ղɕườ¡ coi trọng, của cải trong nhà hầu như đều để bồi dưỡng nó. “Chú nói cháu nghe với, rốt cuộc lời được bao nhiêu?”.
ლọ¡ ղɕườ¡ đồng thời dựng lỗ tai lên hóng chuyện, Khương Ái Hoa cười thực hàm hậu, “Chú cũng không biết, chú chỉ phụ trách thu tiền, làm công chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được.”
Ngoan ngoãn nghe lời là sao? Hắn là phận trưởng bối trong nhà, ông nội Khương lập tức nổi giận, hận sắt không thành thép, “Cái đồ vô dụng, ngày mai không được đi theo nó nữa, tìm công việc ổn định, sau đó cưới một người vợ dịu dàng nghe lời…”.
Nói thẳng ra, ông không thích nhìn con trai ở cùng với Khương Tuyết Vi!.
Khương Ái Hoa không vui, “Ba, khi nào ba giúp con tìm được công việc tốt, lúc đó con sẽ dừng lại.”
Ông nội Khương có bản lĩnh này, cũng sẽ không để con út đi học nghề, hắn thẹn quá hóa giận, “Mai mày dừng lại luôn cho tao.”
Khương Ái Hoa không tranh luận với ông, cười hì hì, “Được thôi, mỗi tháng chỉ cần ba phát cho con 300 tệ tiền lương là được.”
Ông nội Khương cởi giày ném hắn, “Cái gì? 300 tệ? Mày ăn cướp à.”
Khương Ái Hoa đắc ý cười, “mỗi tháng Tiểu Vi đều phát cho con bằng đấy, đi theo con bé có thịt để ăn.” Kỳ thật là mỗi ngày đều nhận được 200-300 tệ.
Nghĩa đến ๒ảภ t♄âภ rất nhanh chóng sẽ có một vạn, hắn liền không nhịn được mà nhếch miệng cười, cười đến mức trong lòng người nhà họ Khương đều chua, hâm mộ đỏ mắt!.
Bọn họ cũng muốn được hưởng đãi ngộ như vậy! 300 tệ a a a!.
Khương Tuyết Vi ngọt ngào cười, “Ai bảo chúng ta là chú cháu ruột, dù cho cháu có khổ có mệt cũng sẽ để cho người nhà được ấm áp, ai ya, cháu đúng là một đứa trẻ ngoan trọng tình trọng nghĩa làm cảm động cả thế giới mà.”
Người nhà họ Khương: ….
Áռɦ ɷắŧ trời chói chang trên đỉnh đầu, Khương Tuyết Vi lắc lư xuống xe buýt, nhìn xung quanh liền thấy một dãy cửa hàng bán sách tên phố Văn Miếu.
Đi vào, biển người mênh mông, mỗi một cái quầy hàng đều chen đầy người, có người khom lưng lật xem sách trên quày, có người trực tiếp ngồi xổm xuống đất, biểu tình chăm chú, đều là những người yêu sách.
Tranh, sách cũ, báo cũ, hoạ báo cũ, huy chương cũ, ảnh chụp cũ, đĩa nhạc cũ v.v, cái gì cần có đều có, chỉ có thứ bạn không thể nghĩ được, không có thứ bạn tìm không thấy.
Đây là cửa hàng sách lớn nhất Thượng Hải, mỗi ngày có vô số người yêu thích chạy tới đào bảo bối.
Khương Tuyết Vi sớm có chuẩn bị, cố ý đeo một cái túi to, ở trên một quầy sách, nhặt các quyển sách giáo khoa, sách tham khảo, danh thư thế giới, sách hướng dẫn, sổ ghi chép, bút viết, bọc sách… Chỉ chốc lát sau, ba lô đều bị nhét đầy, tất cả đều là thứ cần dùng đến.
Đã một thời gian lâu kể từ ngày cô xuyên qua, cuối cùng cô cũng nếm được cảm giác thỏa mãn mua sắm càn quét.
A, trong góc còn có chỗ cắt tóc, cô sờ sờ mái tóc khô vàng do cháy nắng của mình, liền đi qua đó.
“Chào chú, chú cắt cho cháu mái tóc để đi học ạ, cắt cho có cúp cúp vào một chút.”
Thợ cắt tóc là người đã đến tuổi trung niên, phần tóc chỗ thái dương đãbạc trắng, “Được, xếp hàng đi.”
Phía trước cũng có 5-6 người xếp hàng, Khương Tuyết Vi cũng không vội, lấy quyển 《 thế giới bi thảm 》bản tiếng Anh ra đọc.
Người đàn ông tầm 30 tuổi ngồi cạnh liếc thấy, tức khắc sửng sốt, “Bạn nhỏ, cháu đọc hiểu gì không?”.
Nhìn phong cách ăn mặc, hẳn là thanh niên đoàn văn nghệ, không, là thanh niên lớn tuổi trong đoàn văn nghệ mới đúng, lớn tuổi rồi.
“Nhìn qua.” Khương Tuyết Vi kiếp trước đã ở nước ngoài du học mấy năm, có căn cơ.
Người thanh niên liền cảm thấy hứng thú, “Bạn nhỏ, tầm tuổi này cháu vẫn nên đọc mấy quyển như quyển cổ tích Andersen, truyện nàng tiên cá vì muốn gặp được hoàng tử tình nguyện đánh đổi giọng nói, chịu đựng đau đớn mới đúng…”.
“Chú à, không cần dạy hư trẻ con.” Khương Tuyết Vi nghe không nổi, từ nhỏ cố vốn không thích những câu chuyện này, “Vì một tên hoàng tử không có mắt mà hy sinh tính mạng, hóa thành bọt biển, thân đau tâm cũng đau, thật là ngu ngốc.”
ლọ¡ ղɕườ¡: …
Người thanh niên nghe vậy liền cứng đờ, “Bạn nhỏ, cháu cảm thấy ngốc chỗ nào? Đó là hồn nhiên, thiện lương, chân ái.”
Khương Tuyết Vi cười tủm tỉm hỏi lại, “Nếu vậy, chú nguyện ý để con gái mình trở thành mỹ nhân ngư không?”.
Người thanh niên: … Không, không muốn!.
ლọ¡ ղɕườ¡ ôm bụng cười cười to, đúng là cô bé lanh lợi.
Cuối cùng cũng đến phiên Khương Tuyết Vi, phải nói, tay nghề của thợ cắt tóc này rất tốt, dáng tóc cắt ra đơn giản tự nhiên, đường cắt lưu loát sạch sẽ, tràn đầy hơi thở thanh xuân, khiến gương mặt nhỏ bé tinh tế nổi bật, chỉ làn da cơ んộノ ngăm.
Khương Tuyết Vi dứt khoát thanh toán tiền, đeo túi, giờ nên đi mua vài bộ quần áo mới, đổi tạo hình.
Cô không muốn mặc quần áo quê mùa này đi đến trường học!.
Tranh thủ làm bạch phú mỹ của thời đại này mới được!.
Bỗng nhiên, trong đám người tuôn ra một tiếng, “Ăn trộm, bắt ăn trộm.”
Một bóng người chạy qua Khương Tuyết Vi, cô duỗi chân khiến người đó phải vấp té, hành động gọn gàng xinh đẹp.
Ăn trộm ngã đập mặt xuống đất, xuýt xoa liên tục, lung lay bò dậy, hung hăng trừng Khương Tuyết Vi một cái, con nhỏ chết tiệt, chờ đấy.
Tên ăn trộm định chạy, Khương Tuyết Vi không chút do dự đá vào lưng gã, đem người đá ngã đến lăn quay, còn đặc biệt hung tàn mà dẫm lên mắt cá chân tên ăn trộm, hung hăng nghiền nát, dám trừng cô?.
“A a.” Ăn trộm kêu thảm thiết, đau đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Người bị trộm tiền là thiếu nữ tầm 20 tuổi, chạy thở hồng hộc, lục tìm ví da ở trên người tên ăn trộm. “Cảm ơn em, em gái.”
“Không cần khách khí.” Áռɦ ɷắŧ Khương Tuyết V tùy ý quét loạn, bỗng nhiên ở trong đám đông nhìn thấy gương mặt quen thuộc, à, không phải cái tên ăn trộm mặc áo vàng kia sao? Chính là cái tên trộm tiền của cô khi cô mới xuống tàu ở Thượng Hải!.
Vẫn là bộ quần áo vàng đó, quá bắt mắt!.
Tầm mắt hai người vừa chạm, tên áo vàng liền biến sắc, ngay sau lập tức chạy, cũng không quay đầu lại, dường như đang có mãnh thú ở phía sau đuổi hắn.
Khương Tuyết Vi đuổi theo, nhưng chân cô ngắn, mắt thấy khoảng cách càng ngày càng xa, “Đứng lại, tiếp tục chạy tôi sẽ ném đá, lúc đấy ném vào đầu vỡ đầu đừng trách ai.”
Áo vàng lập tức dừng lại, không dám chạy tiếp, trong lòng âm thầm kêu khổ, sao lại gặp được vị tiểu tổ tông này nữa vậy?.
“Tôi không ăn trộm.”
Khương Tuyết Vi trừng hắn, “Vậy chạy làm gì?” Bộ dạng chột dạ như vừa làm chuyện xấu, ai chẳng nghi ngờ?.
Áo vàng sợ trắng mặt, run rẩy, không cẩn thận nói nói thật, “Tôi nhìn thấy cô liền sợ.”
Khương Tuyết Vi hừ một tiếng, “Lục Tiểu Thiên, ăn nói kiểu gì đấy? Nhìn bộ dạng thế này mà nghĩ tôi là người xấu được à?”.
Áo vàng tên Lục Tiểu Thiên, ngày thường rất lộng hành, mang theo anh em đi trộm cắp, nhưng nhìn thấy Khương Tuyết Vi không lộng hành nổi, cảm giác cả người bị nâng ở giữa không trung cả đời cũng khó quên.
“Không không, không phải ý này, ngài thông minh, đáng yêu đến chết đi được.”
“Thật sự không trộm gì?” Khương Tuyết Vi hoài nghi mà nhìn hắn, không ngại thay dân trừ hại, đưa hắn vào đồn.
Lục Tiểu Thiên bị dọa, “Không có, thề.”
Khóe miệng Khương Tuyết Vi giật giật, thầm mắng hắn nhát gan, “Người trẻ tuổi, không tìm công ăn việc làm đàng hoàng? Cả ngày trộm cắp, tương lai phải làm sao? Cả nhà anh đều mặc kệ anh à?”.
Thần sắc Lục Tiểu Thiên buồn bã, “Tôi không có người nhà.”
Khương Tuyết Vi trầm mặc, “Anh có muốn làm việc không?”.
Lục Tiểu Thiên cảm thấy cô rất kỳ quái, biết rõ hắn là loại người nào, còn đi nói vậy với hắn. “Loại người không có bằng cấp, không có hậu thuận như tôi, sẽ không có ai nhận, tôi còn cách nào khác? Cùng không thể để ๒ảภ t♄âภ chết đói.”
Nếu có thu nhập ổn định, ai không muốn an an ổn ổn sinh sống.
Khương Tuyết Vi nhướng mày, “Tôi nhận anh.”
“Cái gì?” Lục Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, hoài nghi mình bị lãng tai.
Khương Tuyết Vi hếch cầm, “Tôi có mở một quầy bán cơm ở nhà ga, anh biết không?”.
“…… Biết.” Cho nên hắn đều đi đường vòng! Không ở ga tàu phạm tội!.
Khương Tuyết Vi đã sớm muốn mở rộng thị trường, “Tôi muốn mở một quán ở Văn Miếu, cần người, thời gian thử việc một tháng, tiền lương 100, lên chính thức mỗi tháng 130, dĩ nhiên, cuối năm còn có thưởng tết.”
Lập thêm mấy hàng quán di động, tiền từ từ bay vào túi.
Lục Tiểu Thiên ngơ ngác nhìn cô, “Cô tin tôi?”.
Khương Tuyết Vi giơ nắm tay nhỏ của mình lên, ở không trung vung vẫy, “Không, tôi tin tưởng nắm đấm của mình.
Lục Tiểu Thiên: …
Khương Tuyết Vi không sợ hắn chạy, kể cả hắn chạy, cô có thể tổn thất cái gì? Một thùng đồ ăn? “Có làm hay không?”.
“Làm.” Lục Tiểu Thiên lần này nhận lời rất dứt khoát,sự thông tuệ cùng khí phách của cô làm hắn tin phục.
Hắn cũng không có gì tổn thất, nếu không làm được, hắn lại quay về nghề cũ.
Khương Tuyết Vi nguyện ý cho hắn một cơ んộノ, người không phải vốn sinh ra đã xấu, “Hỏi một chút anh em của anh, có hứng thú đổi nghề không, tôi đang thiếu người, tôi muốn lập mấy cái quầy hàng ở chỗ đông người như bệnh viện.”
Lục Tiểu Thiên sáng mắt, “Thật sự?”.
Hắn không có người nhà, đơn nhiên rất coi trọng bạn bè.
Khương Tuyết Vi mỉm cười, “Đương nhiên, tôi nguyện ý cho anh cơ んộノ, nhưng mà, anh phải có trách nhiệm quản lý bọn họ, nếu có người không nghe lời, tôi tìm anh tính sổ.”
“Được, một lời đã định.”
Đường Nam Kinh người đông như nước chảy, trước tủ kính trong vắt, dòng người chen chúc xô đẩy, thanh âm ồn ào thảo luận, Khương Tuyết Vi thật vất vả mới chen được đến quầy bán đồng hồ, xem qua kiểu dáng bắt mắt.
Muốn đọc sách, đồng hồ là vật phẩm cần thiết.
Mấy người họ Khương đi làm đều đeo đồng hồ, ლọ¡ ղɕườ¡ một cái, ngay cả Khương Ái Hoa cũng có một cái.
Khương Tuyết Vi coi trọng một cái đồng hồ nhãn hiệu Longines, dây đồng hồ màu đen, giá 350 tệ, “Em muốn xem mẫu này.”
Người bán hàng đánh giá cô, Áռɦ ɷắŧ khinh thường, “Mua nổi sao?”