[Xuyên đến thập niên 70, tôi mang thai ba bảo bối- Calantha]
Về đến nhà, hai người sắp xếp gọn gàng những đồ đạc đã mua.
Lưu Li cũng lấy ra một ít gạo và mì, dầu, muối, tương, dấm, nước tương đen, nước tương, dầu hào, cho tất cả vào lọ đựng, sau đó lại ném mấy cái chai rỗng vào thùng rác không gian, thùng rác sẽ tự động thu về và còn đem bán mấy cái chai đi để đổi thành tiền tệ không gian, mặc dù hoàn toàn không đáng là bao nhiêu, tuy nhiên muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt*...
*Muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt: khuyên chúng ta phải biết tích lũy nhiều hơn và trân trọng, mặc dù muỗi rất ít thịt, nhưng có còn hơn không
Bây giờ, tiền tệ không gian đã bị tiêu tốn hết một nửa rồi, mà vẫn chưa được bổ sung lại, chủ yếu là do không biết làm thế nào để bổ sung, cho nên bây giờ, cô muốn tiết kiệm một chút, những gì không đáng mua thì sẽ không mua.
Lương thực, ngũ cốc và dầu gì đó thì gieo trồng trong không gian là được.
Nếu bên ngoài không có gia vị thì cô sẽ mua một ít trong không gian, nhưng đó cũng không phải là giải pháp lâu dài, thế nên Lưu Li dự định là sau này sẽ tự mình nghiên cứu việc ủ nước tương để làm gia vị, có khi là trong tương lai còn có thể mở một cái nhà máy để làm giàu...
Cứ tiếp tục như thế, Lưu Li trải qua những ngày hè bằng việc dẫn mấy đứa nhỏ vào không gian đọc sách, nghiên cứu để chế tạo gia vị, đồng thời Tiêu Chiến cũng có nhiệm vụ cần phải làm.
Trương Tú Chi, Lưu Phương, Trương Hương và Trương Anh có đôi khi cũng sẽ lại đây rồi các chị em sẽ cùng nhau nói chuyện phiếm.
Kể từ sau khi nói lời xin lỗi cho đến bây giờ, Văn Lệ cũng không xuất hiện ở trước mắt của cô, nghe nói là bị vợ của đoàn trưởng Triệu đưa tới quân khu của con trai cả rồi, dự tính là sẽ tìm nhà chồng ở nơi đó.
Ở quân khu này, bây giờ mọi người đều biết Văn Lệ là loại người như thế nào, làm gì còn có người nào trong sạch mà tự nguyện cưới một người phụ nữ hay thay lòng đổi dạ, lại còn hay gây chuyện phiền phức, nếu có, chắc hẳn người đó là sợ không muốn sống lâu hay là sợ chuyển việc không đủ nhanh rồi.
Nhưng con trai cả của đoàn trưởng Triệu cũng biết dì nhỏ nhà mình là người có đức tính như thế nào, lại càng không muốn lội vào vũng nước bùn* này, miễn cho hại anh em của mình, cho nên kể từ khi mẹ già nhà mình đem cái kẻ gây rối đó đến nơi của anh ấy, sau đó thì vẫn luôn ra bên ngoài làm nhiệm vụ, không muốn về nhà, trở về thì cũng là ở kí túc xá, con trai cả của đoàn trưởng Triệu, Triệu Quân, ở trong doanh trại quân đội cũng là tiểu đoàn trưởng, cho nên cũng được phân cho một cái nhà để khi chuẩn bị kết hôn có thể sử dụng.
* Lội vào vũng nước bùn: là ẩn dụ cho việc hùa theo người khác làm việc xấu, nói chung có nghĩa là tôi sẽ không tham gia vào việc xấu này, không muốn giao du với kẻ xấu.
Văn Du cũng biết được nguyên nhân đối với việc con trai mình đi không trở lại, nhưng cũng không có cách nào mặc kệ đứa em gái duy nhất này.
Văn Lệ cũng biết chị gái vì cô ta mà phải hạ mình, cảm thấy có lỗi với chị gái, cho nên cũng ngoan ngoãn mà chấp nhận nơi ở mới, công việc mới.
Cũng không biết về sau cô ta có thể im lặng và buông bỏ những suy nghĩ không nên có hay không.
Lưu Li vốn không có tâm trạng đi nhúng tay vào chuyện của người khác, cho nên dù là nghe được chuyện này đi chăng nữa thì cô cũng sẽ cười cho qua chuyện và không có bất cứ bình luận gì.
Bây giờ, bọn nhỏ cũng đã được 8 tháng tuổi, nhưng Lưu Li vẫn rất bận rộn.truyện được dịch miễn phí bởi app t y t
Trước khi Tiêu Chiến đi làm nhiệm vụ, thì đã thực hiện một cuộc giao dịch với Lưu Li, lúc trước, mỗi tháng anh đều sẽ đi lên thành phố một lần, lần giao dịch trước đã giúp cho Lưu Li gom góp được không ít của cải, đã gần chạm đến mốc một triệu, trong lúc đó còn tích góp được bốn rương phỉ thúy, bốn rương trang sức bằng vàng cùng với tranh chữ, đồ cổ...
Lần này, Tiêu Chiến đã đi làm nhiệm vụ gần một tháng, cũng đã sắp tới thời gian hứa hẹn lúc giao dịch với Lưu Li, Lưu Li nghĩ nếu lúc đó Tiêu Chiến không trở về thì cô sẽ tự mình đến đó.
Hoàn toàn quên đi những gì Tiêu Chiến đã dặn dò trước khi đi.
Những cuốn sách mà Liu Li đã phiên dịch trước đây cũng được cô đưa trực tiếp đến thành phố hàng tháng để giao dịch.
Phiên dịch 10 cuốn sách trước, cô cũng nhận được một khoản tiền khổng lồ đến 3000 đồng.
Lần đầu tiên Tiêu Chiến và cô đi giao sách, lúc nhận được 600 đồng thì đều sững sờ cả người, nhìn vợ mình phiên dịch xong hai cuốn sách dày như viên gạch trong vòng không đến một tháng, lại còn nhận được nhiều tiền như vậy, anh cảm thấy tự hào về vợ mình...
Bây giờ, trong thời gian một tháng, Lưu Li có thể phiên dịch bốn quyển sách, nhưng cô chỉ dành thời gian phiên dịch sách vào buổi chiều còn buổi sáng sẽ ở trong không gian luyện võ, hàng ngày, một nhà năm người đều là ngủ ở trong không gian, Tiêu Chiến tỉnh lại thì sẽ ở trong không gian ăn cơm nước xong rồi lại đi ra ngoài, mấy đứa nhỏ tỉnh lại thì sẽ có người máy giúp đỡ chăm sóc, cho uống sữa, Lưu Li mỗi buổi sáng đều là tự tỉnh dậy, phương pháp luyện võ trong giấc ngủ của cô cũng rất mới lạ, đối với người lười mà nói thì đây chính là một tin vui...
Bây giờ, cô và Tiêu Chiến bắt đầu luyện võ sau khi đi ngủ vào mỗi tối, hiện tại nội lực của hai người đã ngang ngửa nhau, sức chiến đấu của Tiêu Chiến bây giờ so với lúc trước phải mạnh hơn gấp đôi, sức mạnh của anh trước đây đã vô cùng mạnh mẽ, bây giờ, sức mạnh thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Thế nên đối với việc Tiêu Chiến đi làm nhiệm vụ Lưu Li vẫn là cực kì yên tâm, nhưng vẫn đưa cho anh ba viên thuốc bảo vệ tính mạng mà lúc trước cô có được, mang theo bên người, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào…
Đối với sự quan tâm của vợ mình, Tiêu Chiến tất nhiên là vui vẻ chấp nhận, trong lòng hạnh phúc, lâng lâng, nhộn nhạo…
Buổi sáng, sau khi tỉnh dậy, Lưu Li đi đọc mấy cuốn sách cổ, dự định luyện chế một ít thuốc viên, để Tiêu Chiến mỗi lần đi nhiệm vụ thì cô cũng có thể chuẩn bị một ít cho anh, những thuốc viên trước đó cũng chỉ có tác dụng trong vòng một ngày, không thể miệng ăn núi lở*…
* Miệng ăn núi lở [thành ngữ Trung Quốc]: có nghĩa là chỉ ngồi ăn, núi phải trống; ám chỉ việc tiêu dùng mà không sản xuất, dù có của cải như núi cũng phải cạn, giống với câu ngồi dưng ăn hoang, mỏ vàng cũng cạn.
Vừa đọc sách, vừa học tập cũng có chút khó khăn, Lưu Li trước tiên sẽ luyện chế thuốc bổ máu, thuốc viên được chia thành ba cấp bậc, sơ cấp, trung cấp, cao cấp, cô luyện chế thuốc bổ máu trước tiên là bởi vì bên trong vườn thuốc có rất nhiều nguyên liệu làm thuốc, cũng là vì Tiêu Chiến mỗi lần chắc chắn cần dùng đến với lại ở trong các loại thuốc viên sơ cấp thì độ khó cũng vừa phải…
Ba ngày trước, Lưu Li đều không thể luyện chế thành công, phải đến ngày thứ tư cô mới luyện chế thành công lò thuốc đầu tiên, một lò có hai mươi viên, viên nào viên nấy đều nhẵn bóng, tròn trĩnh, toả ra mùi thuốc nồng đậm.
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.