[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]

La Thanh Mai nhớ tới những người bạn cũ ở đội thanh niên trí thức trước kia. Buổi tối viết thư, gửi ra ngoài dựa theo địa chỉ lúc trước để lại.

Mấy năm nay bọn họ ít liên lạc với nhau hơn. Thật ra cô cũng có thể hiểu được rằng khi áp lực về công việc và cuộc sống gia đình đè nặng trên người, thì tự nhiên sẽ ít để tâm tới những việc khác hơn.

La Thanh Mai rời khỏi bưu điện, chuẩn bị quay về quán thì cô đụng phải Lý Siêu Việt ở cổng chùa Nam Hoa.

Hắn mặc áo sơ mi denim, quần ống loe denim, khoác bên ngoài là áo len sát nách. Trông hắn như chưa tỉnh táo.

La Thanh Mai còn do dự xem có nên chào hỏi hay không, nhưng Lý Siêu Việt đã nhìn thấy cô.

“Đồng chí La, thật trùng hợp!” Lý Siêu Việt vẫy tay: “Nghe nói cô mới mở một quán ăn, thịt kho làm đặc biệt ngon. Tôi đang muốn đến để nếm thử mùi vị.”

“Thật trùng hợp. Hôm nay, đồng chí Lý không đi làm sao?” La Thanh Mai cân nhắc trong lòng, Lý Siêu Việt chắc hẳn tới tìm cô để chỉ trỏ.

“Tôi xin nghỉ để đi lễ ở chùa Nam Hoa, cầu xin Phật Tổ thỏa mãn nguyện vọng của tôi.” Lý Siêu Việt biểu cảm tự nhiên, hoàn toàn không cảm thấy hắn có chút ngượng ngùng khi nói cho người khác biết mình đi lễ Phật.

La Thanh Mai nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Cô im lặng một hồi, Lý Siêu Việt liền nói: “Lâu như vậy rồi, những lời cô nói lúc trước còn được tính không?”

“Chắc chắn vẫn được tính.” Đó là một cuộc giao dịch. Cô không phải là người lật lọng.

Lý Siêu Việt nhìn thoáng qua thấy xe đạp của La Thanh Mai: “Thật ra, tôi vẫn luôn nghĩ rằng sau khi cô rời nhà máy thực phẩm cô sẽ mở một quán đồ ngọt.”

“Tôi cảm thấy quán bán thịt kho cũng rất tốt.” Cô cười một cái, cũng không giải thích rằng thực tế kĩ năng của sư phụ Bạch Án không được ổn lắm.

“Học sư phụ Bạch Án tiêu phí mười mấy hai mươi năm, đi làm ở nhà máy thực phẩm cũng quá lãng phí nhân tài.” Giống như Lý Siêu Việt làm ở quán đồ ngọt hoặc là quán cơm cao cấp của nhà nước

“Muốn ở bao lâu cũng được.”

La Thanh Mai cũng không nghĩ đến những lời giải thích của Lý Siêu Việt. Trên đường đi cả hai người đều im lặng, cô chỉ tìm một chuyện gì đó để nói.

“Tôi nghe nói rằng sẽ có một phòng khiêu vũ được xây dựng gần sân trượt băng. Về sau, đường Nam Môn này ngày càng trở nên náo nhiệt hơn.”

“Phòng khiêu vũ? Khiêu vũ nhảy múa?” La Thanh Mai chưa bao giờ đến những nơi như này. Trong ấn tượng của cô, trước kia khiêu vũ thường được biểu diễn ở trên quảng trường.

Tuy nhiên, hai năm trở lại đây, cuộc đàn áp trở nên gay gắt, nghiêm cấm khiêu vũ. Nghe nói liên quan tới vấn đề tác phong nam nữ. Còn có người bị bắt lại và kết án. Tóm lại, khiêu vũ ngày càng hạ nhiệt.

“Không, nó đến từ đảo Hồng Kông.” Lý Siêu Việt cũng không nói nhiều: “Về sau, cửa hàng của cô có thể mở muộn hơn chút, việc kinh doanh ngày càng tốt hơn.”

Đi vào con đường nhộn nhịp của Nam Môn , Lý Siêu Việt lại nói: “Bánh xốp của nhà họ Tần ở đường Nam Môn này rất nổi tiếng, cô có thể nếm thử.”

La Thanh Mai nhịn cười: “Bánh xốp của nhà họ Tần ở cạnh tôi. Bánh xốp nhân thịt mùi vị rất ngon.”

Lý Siêu Việt giới thiệu thất bại, ho nhẹ hai tiếng.

Trở lại quán, Vương Bích Ngọc nhìn thấy Lý Siêu Việt, lập tức đi lên tiếp đón. Cô ấy đeo khẩu trang vào cảm thấy an tâm hơn, tiếp đón khách ngày càng lưu loát.

La Thanh Mai thấy thế, cô lên gác xép lấy giấy. Cô đã chuẩn bị sẵn nó nhưng chưa từng gặp Lý Siêu Việt.

Lý Siêu Việt gọi gà kho, nửa cân thịt kho và một quả trứng kho.

La Thanh Mai xuống dưới đúng lúc thấy Vương Bích Ngọc đang lấy đồ mà Lý Siêu Việt vừa gọi. Cô cảm thấy kì lạ. Không phải vừa rồi hắn mới đi lễ phật sao? Bây giờ có thể ăn thịt rồi?truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- ca lan tha ( truyện trên app T Y T )

La Thanh mai đưa tờ giấy cho Lý Siêu Việt: “Anh muốn ăn ở đây không?”

“Không cần, tôi mang đi.” Lý Siêu Việt mở tờ giấy ra, nhìn nội dung đã hoàn thành, thở gấp hai phút. Hắn nóng lòng muốn ăn thử, sao có thể ngồi xuống ăn?

“Chờ một chút.” La Thanh Mai rửa sạch tay, lấy dao cắt thịt.

Vào cuối tháng 3, trời lại mưa. Sau đó, nhiệt độ đột nhiên tăng lên rất nhiều. Mà lúc này, bộ phim [ cô gái áo đỏ ] đang nổi tiếng, nhiều người đi xem phim vào buổi tối hơn. Xiên nướng của La Thanh Mai bán cũng tốt hơn.

Người đến xem phim cũng không chỉ có những người ở gần. Sau khi họ đến ăn xiên nướng, một truyền mười mười truyền trăm, ngày càng nhiều người biết đến.

Ở cửa rạp chiếu phim, thêm một bộ phim nữa kết thúc, những người đi ra liền đứng ở cửa, bàn bạc với nhau xem có nên ăn tối không hay là trực tiếp trở về.

“Thanh Lan, quán ăn mỹ vị trên đường Nam Môn có rất nhiều người đều nói ăn ngon. Buổi tối còn bán xiên nướng nữa, chúng ta đi nếm thử.”

Cô gái mặt tròn đang nói khoác tay La Thanh Lan, sốt ruột mà nói

La Thanh Lan khẽ nhíu mày, cô ta thật sự không muốn đi, cô ta ngượng ngùng nói: “Hơi muộn rồi, tôi sợ lúc tôi về sẽ quá muộn. Con tôi không tìm thấy tôi sẽ khóc mất.”

Cô gái mặt tròn không nhận ra được La Thanh Lan đang không vui: “Đi thôi, đi thôi. Chẳng qua là đi một con đường khác, cũng sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu.”

Sau khi được cô gái mặt tròn thuyết phục đủ kiểu, lại có những người khác cũng đang bàn luận về quán ăn mỹ vị và muốn đến đó ăn xiên nướng, La Thanh Lan liền đồng ý.

La Thanh Mai đang đứng cạnh chiếc xe ăn nhỏ, mặc một chiếc áo hoa nhí màu lam và tay áo màu đen, đang cúi đầu bận rộn.

Một bên Vương Bích Ngọc ghi nhớ trong sổ tay của mình, ai muốn ăn gì, bao nhiêu tiền, không dám để mắc lỗi.

Đứng trước bếp lò, La Thanh Mai cảm thấy rất nóng. Đột nhiên cô có chút lo lắng, chờ đến mùa hè, cuộc sống của cô sẽ như thế nào!

Cô đang định kêu Vương Bích Ngọc lấy cho mình bát nước, liền nghe thấy đám người đang nói chuyện, không khỏi khựng lại.

“Thanh Lan, thơm quá!”

“Rất thơm, nhưng có quá nhiều người”

La Thanh Mai trở về đã vài tháng, cô luôn chưa gặp La Thanh Lan. Đương nhiên đều là do cô cố ý tránh đi.

Không nghĩ tới lần nữa gặp mặt sẽ ở trong tình huống như này.

Cô nhếch khóe môi. Không biết La Thanh Lan nhìn thấy mình mở quán, làm ăn thuận lợi như vậy, liệu có tức hộc máu không.

La Thanh Mai đưa xiên cho những khách đang chờ. Đám người liền ít đi hơn nửa.

Lúc này, La Thanh Lan bị kéo đến trước quán. Cô ta nhìn thấy La Thanh Mai, ngay lập tức khuôn mặt đơ ra.

Mặc dù La Thanh Mai che nửa khuôn mặt, nhưng sao La Thanh Lan có thể không nhận ra được khuôn mặt đó, đặc biệt là đôi mắt.

La Thanh Mai nhìn La Thanh Lan một cái, cầm lấy xiên nướng mà Vương Bích Ngọc đưa cho, cúi đầu làm việc. Cô lười nói chuyện.

Vương Bích Ngọc cầm sổ, hỏi hai người La Thanh Lan: “Hai vị muốn dùng gì?”

“Chúng tôi không muốn nữa.” La Thanh Lan vội vàng nói, sắc mặt khó coi rời đi.

Cô gái mặt tròn bị bỏ lại phía sau, nhìn thấy trước quán dán giấy đỏ. Mặt trên viết các loại xiên nướng kèm theo giá cả. Sau đó nhìn La Thanh Lan rời đi, dậm chân và đi theo.

Vương Bích Ngọc cũng không ngạc nhiên chút nào. Đây cũng không phải lần đầu tiên, có rất nhiều người đã rời đi ngay sau khi xem giá.

Đồ ăn ở trong chậu đang ít đi, khách cũng ngày càng giảm.

La Thanh Mai cầm hai xiên đậu phụ khô còn lại đi nướng, rồi đưa cho Vương Bích Ngọc: “Em trai cô tới đón cô, mau về đi, mang theo cái này trên đường ăn.”

Mãi gần đây cô cũng mới biết được Vương Bích Ngọc chính là chị gái của người bạn cùng lớp mà Tần Chí Kiệt nhắc đến.

Vương Bích Ngọc làm việc rất chăm chỉ và cũng chủ động tránh bị nghi ngờ. Mỗi lần La Thanh Mai ướp thịt, cô ấy đều sẽ quay người đi.

La Thanh Mai tính kiểm tra lại một chút. Nếu có thể, cô định dạy dần cho Vương Bích Ngọc, chẳng hạn như cắt thịt hay những thứ tương tự.

Có thể luyện tập kĩ năng dùng dao. Nếu Vương Bích Ngọc học xong, sau này gặp vấn đề gì cũng sẽ không bị bất lợi.

Hơn nữa, La Thanh Mai cũng không ngại Vương Bích Ngọc sẽ học được. Cùng là một món ăn nhưng được làm bởi những người khác nhau thì mùi vị cũng sẽ khác nhau.

La Thanh Mai đem hai cái chảo đến bể nước ở trong hiên, lấy một chậu nước để cọ rửa.

Lúc này, đột nhiên một đứa trẻ chạy tới, để một túi đồ vật trên bàn rồi lại chạy đi.

La Thanh Mai sửng sốt nhìn túi giấy trên bàn. Đó là hạt dưa mà bà Trần bên cạnh bán. Cô không khỏi nhìn về phía cửa bên trái.

Bà Trần dắt theo cháu trai dọn đồ vào nhà. Dường như bà ấy cũng không định nói gì về việc cho hạt dưa.

Kiều Tiểu Na nhìn thấy rõ chuyện này, nói thật, cô ấy cũng không ngờ tới.

“Chắc là hạt dưa này dùng để cảm ơn em đó. Bởi vì em bán xiên nướng nên hạt dưa, đậu phộng của bà cũng bán tốt hơn bình thường.”

“Này cũng quá khách sáo rồi.” La Thanh Mai thật sự rất ngạc nhiên. Bà Trần thỉnh thoảng cũng sẽ đến mua một miếng đậu phụ kho, chỉ mua thịt kho đúng một lần. Nhưng bà ấy chưa bao giờ nói chuyện phiếm, trên mặt cũng không có vẻ tươi cười, họ thật đúng là không thân.

Cũng bởi vì Kiểu Tiểu Na “phổ cập khoa học” mà La Thanh Mai có chút sợ bà Trần.

Những người khác nhau có cách giải quyết sự việc khác nhau Có vẻ như bà Trần cũng không quá khó để chấp nhận.

La Thanh Mai rửa sạch xe ăn, quét sàn nhà và cô bắt đầu đóng cửa gỗ.

Hôm nay, La Thanh Hồng tăng ca trong nhà máy nên cũng không về. Cô không cần để cửa cho anh ấy.

La Thanh Mai rửa mặt xong. Trong lúc cô giặt quần áo, cô nghĩ đến việc hôm nay gặp La Thanh Lan, đoán không chừng chẳng bao lâu nữa Trương Tố Anh cũng sẽ biết.

Nhưng cô cũng không sợ. Hiện tại, cô cũng không dựa vào bọn họ nên không có gì để lo lắng hết.

Trước 4 tuổi, ký ức của La Thanh Mai rất mơ hồ. Từ miệng của La Thanh Hồng mà cô biết được, từ khi sinh ra, cô đã sống nhờ nhà dì ở phương xa. Mãi cho đến khi em trai sinh ra thì cô mới trở về.

Mà lúc ấy, La Thanh Lan là con gái duy nhất trong nhà nên rất được chiều chuộng. Vì vậy, đối mặt với sự trở về của cô mà La Thanh Lan có ý thù hận.

Lúc đó, La Thanh Mai chưa quen với thế giới này. Vậy nên, cô vẫn luôn trầm lặng ít nói, im lặng quan sát thế giới này, để cố gắng hòa nhập vào đó.

Cô không phải con gái của nhà này. Cô mang theo ký ức của kiếp trước, bởi vậy đối với bọn họ cô cũng không thân lắm.

Mà trong nhà này, những người lớn đều bận rộn với công việc, đông con cái nên đương nhiên sẽ bỏ qua một số đứa, dù sao con khóc cũng có sữa ăn.

La Thanh Mai thấy cảm thấy không có gì đáng để suy nghĩ. Miễn cô sống tốt là được.

Cô đem quần áo phơi nắng ở giếng bên kia, về phòng tính sổ, sau đó tắt đèn đi ngủ, ngày mai lại là một ngày mới.

Nhưng điều khiến La Thanh Mai ngạc nhiên, đó chính là Trương Tố Anh biết tin của cô cũng không vội chạy tới như cô tưởng tưởng mà Hà Tại Ngôn đã đem quyển sách đầu tiên tới.

La Thanh Mai rất vui và mời anh ăn bánh bao thịt kho do cô làm.

Bánh bao thịt heo là dùng thịt kho để làm. Doanh số thịt kho hiện tại bán được ít hơn so với trước kia nên mỗi ngày đều thừa một ít. Sau khi La Thanh Mai suy nghĩ, cô liền định làm thành bánh bao thịt kho và bánh thịt kho thử xem.

Hà Tại Ngôn nhìn thấy bánh bao trong bát trắng trẻo, mập mạp, nếp gấp trên đỉnh đều và đẹp giống như một bông hoa.

Anh cầm chiếc bánh bao lên và cắn một miếng. Bên ngoài mềm và hơi ngọt. Ở trong nhân nước canh cũng không nhiều mà nó thấm ở ngoài vỏ, nhiều mùi thơm của thịt.

Nhân bánh bao cũng không phải đều là thịt. Hà Tại Ngôn nhìn thấy có thịt kho, nấm bào ngư, cải trắng, vừa thơm vừa tươi, ăn rất ngon.

“Thế nào?” La Thanh Mai cười hỏi.

“Ăn ngon.” Hà Tại Ngôn giơ ngón tay cái lên: “Bột nở đều, mềm và dẻo, nhân vừa miệng.”

Mỗi lần La Thanh Mai làm đồ ăn, đều làm theo khẩu vị của mình.

Đồng thời đồ kho cũng có thể làm bánh bao chay. Cùng một loại nguyên liệu nhưng cách ăn khác thì đó sẽ là một loại khác cùng hương vị.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play