[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]
La Thanh Mai cúi đầu và lật xiên nướng trong tay. Thấy đậu phụ khô với bánh gạo chiên gần xong, cô rắc ít gia vị đặc chế lên trên.
Tiếp theo là thịt vịt xiên, cái này nướng lâu hơn một chút để mỡ vị trong da vịt chảy ra gần hết thì mới ngon.
Đối với phổi heo, La Thanh Mai còn bỏ thêm chút bột ớt. Cô cảm thấy vẫn là vị cay ngon nhất.
La Thanh Mai lấy nước rửa sạch chảo, đợi sau khi khô, quét một lớp dầu mỏng rồi đặt xiên nấm bào ngư lên. Dưới tác dụng của nhiệt, nước ở trong nấm bị ép ra, co lại thành một chuỗi nhỏ.
Cô lật nấm bào ngư, rắc đều một chút muối và tiêu lên. Một bên Vương Bích Ngọc vẫn luôn để ý tới từng động tác của La Thanh Mai, lập tức lấy đĩa để nấm bào ngư.
Lúc này, cô gái trả tiền đậu phụ khô tối hôm qua đạp xe dừng lại: “Cô chủ nhỏ, cho hai xiên… ơ, còn gì khác không?”
La Thanh Mai nhớ rõ cô gái này, cười hỏi: “Cô muốn gọi món gì, ngoại trừ đậu phụ khô, bánh gạo, phổi heo, còn có thịt gà xiên với thịt vịt xiên.”
Cô gái nhìn từng xiên nướng kinh ngạc nói: “Cái này đặc biệt giống thịt cừu nướng.”
La Thanh Mai nhìn cô gái cười: “Cô cũng biết thịt cừu nướng. Tôi chỉ làm chúng như thịt cừu nướng thôi.”
Cô không khỏi nhớ tới lúc cô về quê, thanh niên tri thức Hứa nằm giường bên cạnh tới từ Bắc Kinh, nghe nói gia cảnh không tốt, bị xa lánh, có dấu hiệu bị coi thường.
Cô cũng không biết như thế nào, liền cùng thanh niên tri thức Hứa nói chuyện. Đối phương nói muốn ăn thịt cừu nướng và miêu tả một chút.
La Thanh Mai không thể lấy thịt cừu, nhưng có thể lấy một chút thịt gà, làm thành thịt gà xiên.
Cô đem xiên thịt gà cho thanh niên tri thức Hứa. Cậu ấy hơn cô vài tuổi, đã bật khóc bù lu bù loa và nói rằng đây là món ăn ngon nhất cậu từng ăn.
Sau này, hai người càng trở nên thân hơn. Thanh niên trí thức Hứa nói cho cô biết có rất nhiều đồ ăn ngon và đã phổ cập vài món. Hai người dựa vào đầu óc nấu ăn của mình để trải qua khoảng thời gian khó khăn và nhàm chán.
La Thanh Mai tỉnh táo lại, cô trở về được gần hai tháng. Cô phải liên hệ lại những người bạn cũ, nếu ngày nào đó cô cần họ giúp đỡ thì càng nhiều bạn sẽ càng có nhiều người giúp hơn.
“Tôi biết. Trước kia, khi đi qua Bắc Kinh tôi đã ăn một lần, ăn khá là ngon.” Cô gái nhìn mấy cái chậu, do dự nói: “Hai xiên thịt gà, hai xiên thịt vịt và đậu phụ khô.”
Vương Bích Ngọc ghi nhanh ra một quyển vở, thuận miệng hỏi: “Cô có muốn thử thêm nấm bào ngư không? Ăn cũng rất ngon, mỗi xiên chỉ cần một phân.”
“Được, thêm hai xiên đấy nữa.” Cô gái gật đầu, đôi mắt nhìn về phía bàn Hà Tại Ngôn: “Tôi có thể mang đi được không?”
Vương Bích Ngọc gật đầu: “Có thể.” Cô vừa nói vừa cầm một tờ giấy gấp thành cái túi. Đợi lát nữa lấy dây buộc trực tiếp vào đuôi của xiên rồi đặt nó vào là được.
“Cô chủ nhỏ, cô chỉ bán xiên nướng vào lúc chạng vạng tối thôi sao?” Cô gái cầm lấy túi trước mặt mình, mùi vị đồ ăn của quán khá ngon. Nếu mỗi ngày đều bán vào lúc chiều tối, cô tan làm đi qua đây ăn có thể thỏa mãn cơn thèm.
“Tôi chỉ bán thử mấy ngày thôi. Nếu không có nhiều người mua thì tôi không làm nữa.” La Thanh Mai vừa nói, một tay lật xiên nướng còn một tay rắc gia vị.
Theo kế hoạch của cô, thời tiết tốt quán sẽ được bày ra. Khi trời tối rạp chiếu phim bên kia kết thúc thì cô sẽ dọn quán.
Cô gái cầm bó xiên, đạp xe đi. Mùi thơm quá, về nhà lấy ít mì ăn cùng, chắc ngon lắm đây.
La Thanh Hồng thấy La Thanh Mai và Vương Bích Ngọc bận rộn, cũng không cần anh ấy giúp đỡ, liền ngồi phía đối diện Hà Tại Ngôn và nói về Viên Ngũ.
Hà Tại Ngôn không một chút kinh ngạc: “Anh ấy đến thành phố Đông Lương khảo sát và muốn thành lập một nhà máy sao.” truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- ca lan tha
La Thanh Hồng nghe xong mắt sáng lên: “Nhà máy nhất định cần có máy móc và dây chuyền sản xuất. Chúng luôn được cần điều chỉnh và cải tiến. Anh Ngôn, con người em chịu khổ quen rồi và em tình nguyện hỗ trợ.”
Không có nhiều ông chủ hào phóng với chuyện tiền bạc. Số tiền kiếm thêm từ công việc bán thời gian có thể so sánh được với tiền lương tháng trước. Vì vậy La Thanh Hồng không bị cám dỗ mới lạ. ( truyện trên app T Y T )
Hà Tại Ngôn nhìn mấy xiên trên đĩa, chọn đậu phụ khô: “Anh Ngũ bên kia, có gì cậu tự nói đi.”
“Em cũng hết cách nên mới nhờ anh giúp đỡ.”
La Thanh Hồng cầm lấy một xiên bánh gạo, cắn một miếng, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Hứa Tại Ngôn: “Anh sửa xe sao? Anh giỏi hơn em về khoản này.”
“Không phải sửa xe. Tôi từ chức ở đội vận tải, dự định làm nhà máy. Tôi còn mua hai bộ máy móc chờ vận chuyển đến thành phố Đông Lương. Cậu muốn hỗ trợ sửa chữa sao.”
La Thanh Hồng suýt chút nữa bị sặc bánh gạo trong miệng. Anh ấy kinh ngạc nhìn Hà Tại Ngôn: “Công việc anh nói tốt như vậy nếu không làm thì thật đáng tiếc. Nhà máy cũng không dễ dàng gì để thành lập phải không?”
“Tôi không sợ khó khăn, chỉ sợ không có mục tiêu.” Hà Tại Ngôn rất bình tĩnh. Nếu anh không đi ra ngoài trải sự đời thì chắc hẳn anh cũng sẽ hài lòng với công việc hiện tại.
Anh đã thấy sự xa hoa và phát triển của tỉnh Quảng Đông, như vậy sẽ có nhiều cơ hội hơn nhưng tại sao anh lại không nắm bắt lấy?
La Thanh Hồng chậm rãi ăn bánh gạo trong tay, thở dài nói: “Thật ra, em biết rất nhiều nhà máy có dấu hiệu lợi ích đi xuống, các lãnh đạo đều đang rất lo lắng.”
“Không nói đến cái khác, như nhà máy hóa chất của anh cả em làm ăn không được. Năm nay, tiền lương còn chưa phát.”
“Hiệu quả và lợi ích nhà máy của cậu không kém, nhưng nếu không cải tiến thì cũng bị đào thải.” Hà Tại Ngôn cầm lấy một xiên thịt vịt: “Nếu có cơ hội, tôi kiến nghị cậu đi tỉnh Quảng Đông trải sự đời.”
“Nghe nói năm nay nhà máy máy móc chúng ta sẽ tham gia hội nghị trao đổi thương mại, em sẽ cố gắng hết sức.” La Thanh Hồng biết Hà Tại Ngôn nói đều đúng: “Xem ra em phải nhờ người mang mấy quyển sách chuyên nghiệp từ đảo Hồng Kông tới đây mới được.”
“Học hỏi nhiều không thiếu.”
La Thanh Mai nghe được lời này, không khỏi nghĩ đến những đồ ở trong kho hàng của nhà máy thực phẩm. Đó đều là những thứ xa lạ với cô.
Cô không qua được phần đọc sách và các kì thi, nhưng chỉ cần liên quan tới đồ ăn thì cô nhất định sẽ học tập nghiêm túc.
“Anh hai, anh nhờ người mua sách, cũng để ý giúp em xem có sách nào nói về công nghệ chế biến thực phẩm hay là chất phụ gia hay không?”
Xã hội này vẫn luôn phát triển. Cách chế biến và xử lý thực phẩm nhất định sẽ có thay đổi.
La Thanh Mai không biết tương lai của mình sẽ đi đến đâu. Nhưng cô khẳng định bản thân sẽ không dừng lại ở quán nhỏ này.
Hà Tại Ngôn nghe thấy vậy khóe miệng liền nhếch lên: “Anh chuẩn bị làm ngành liên quan tới chế biến thực phẩm nên mang không ít sách trở về. Em muốn đọc thì anh sẽ mang đến cho em.”
“Thật sao?” La Thanh Mai thật sự vui vẻ: “Anh có thể mang đến bất cứ lúc nào nếu anh thấy tiện.”
“Được. Nhưng có một số sách là sách nước ngoài nên cần tìm người phiên dịch, thời gian sẽ lâu hơn một chút.”
“Không sao. Em đọc một quyển sách cũng cần nhiều thời gian.” La Thanh Mai đọc sách chậm và vẫn cảm thấy xa lạ. Cô chắc chắn sẽ phải nghiên cứu lâu hơn một chút.
Cô thật sự rất may mắn và tình cờ gặp được người tốt.
“Vậy hãy đọc từng quyển một, anh cũng muốn học. Về sau chúng ta có thể trao đổi với nhau.” Vẻ mặt của Hà Tại Ngôn dịu dàng. Hai người có đề tài để nói thì họ mới có khả năng tiếp tục.
La Thanh Hồng trừng mắt liếc nhìn Hà Tại Ngôn, sao lại ân cần thế?
Hà Tại Ngôn mỉm cười. Đối với đồ vật anh muốn, trước giờ anh đều tự mình nỗ lực phấn đấu.
Anh thật sự không phải cố ý mua chỗ sách này cho La Thanh Mai.
Anh cũng định mở một nhà máy làm về ngành có liên quan tới chế biến thực phẩm. Chỗ sách này là anh mua về để học tập.
La Thanh Mai muốn đọc. Hai bọn họ cùng nhau học tập thì có gì không tốt.
“Thanh Mai, cho tôi ba thịt gà xiên, ba đậu phụ khô.” Kiều Tiểu Phượng vẫn không nhịn được, mới nhìn một lần liền cảm thấy thịt gà xiên là ngon nhất.
“Không thành vấn đề.” La Thanh Mai trở lại xe ăn nhỏ, lấy xiên thịt gà và bắt đầu chiên nướng. Vương Bích Ngọc không nói chuyện, tự giác cầm lấy đậu phụ khô cho vào một nồi khác, chiên trên lửa nhỏ.
Lúc này, có mấy chiếc xe đạp dừng lại ở cửa: “Cô chủ nhỏ, cô bán đồ ăn gì vậy?”
“Thơm quá. Trượt băng xong tôi đói rồi.”
La Thanh Mai nhìn mấy người trẻ tuổi trước mắt, cười nói: “Xiên.”
“Thịt hay chay.”
Vương Bích Ngọc thấy La Thanh Mai không trả lời, liền tự giác báo các loại xiên nướng, giá cả đều được báo rõ ràng.
Mấy người trẻ tuổi thương lượng một chút rồi gọi thịt gà xiên, phổi heo, đậu phụ khô, bánh gạo.
Sau khi mấy vị khách trẻ này đi, chẳng mấy chốc lại có thêm người tới. Nhìn họ khá lớn tuổi, mặc quần áo công nhân, tương tự cũng gọi đậu phụ khô và phổi heo.
Lượng người ở đường Nam Môn quả thật không ít. Hết người này lại đến người khác, thịt xiên trong chậu không ngừng giảm bớt.
Kiểu Tiểu Na cầm xiên thịt, dựa vào một bên vừa ăn vừa nói chuyện với La Thanh Mai: “Còn một tiếng nữa, bộ phim cuối cùng sẽ kết thúc.”
Cửa hàng trên đường Nam Môn cố tình không đóng cửa sớm, vì đợi những vị khách xem xong bộ phim cuối cùng.
“Giới trẻ không bỏ ăn được.” La Thanh Mai cười nói. Thịt gà, thịt vịt xiên đều là những đồ giới trẻ mua nhiều.
Bây giờ phải đợi nửa tiếng nữa mới bán được hàng. Nếu người mua không nhiều lắm thì thịt xiên hôm nay sẽ không bán hết được, để tới buổi tối ngày mai mùi vị chắc chắn sẽ không ngon.
Hà Tại Ngôn gần như đã ăn xong. Anh với La Thanh Hồng hẹn thời gian gặp mặt xong liền chuẩn bị trở về.
Anh liếc nhìn chiếc chậu tráng men trên bàn, thịt gà xiên cũng chẳng còn bao nhiêu.
“Thanh Mai giúp anh nướng mười hai xiên thịt gà, mười hai nấm bào ngư, sáu đậu phụ khô. Anh mang cho ông bà nội nếm thử.”
“Được.”
La Thanh Mai lật xiên thịt gà, liền nghe thấy tiếng chuông “leng keng” cùng với tiếng cười sảng khoái.
Kiều Tiểu Na nói: “Bộ phim kết thúc rồi.”
La Thanh Mai đưa xiên cho Hà Tại Ngôn, ngẩng đầu lên nhìn, phía cuối đường quả thật có rất nhiều người.
Lái xe, đi bộ, tay trong tay với nhau.
Hà Tại Ngôn không vội rời đi, mà còn cầm thịt xiên trong tay giơ lên chút để người ngoài nhìn cho rõ.
Sức chi tiêu của giới trẻ cũng không ít. Bọn họ nhìn thấy quán bán những món chưa từng thấy, liền tới đây thử món mới. Ngay lập tức, La Thanh Mai trở lên bận rộn hơn.
Hà Tại Ngôn thấy cô bận rộn, cũng không quấy rầy cô nữa. Nói một tiếng với La Thanh Hồng rồi đạp xe đi.
Bọn họ vừa mới xem phim xong, vẫn còn đang thảo luận về nhân vật và tình tiết của bộ phim.
La Thanh Mai lắng nghe cẩn thận và bọn họ nhắc tới những từ “bình yên, áo sơ mi hồng, miyoshi.”
Cô lặng lẽ ghi nhớ lại, chờ ngày nào đó không có khách cô sẽ đóng cửa nghỉ ngơi và tới rạp xem phim.
Nói ra thì cô cũng chưa từng đi vào rạp chiếu phim. Ở quê thỉnh thoảng có chiếu phim, nhưng đều là phim cũ, không có màu.
Sau khi tiễn mấy đợt khách này đi, La Thanh Mai nhìn xuống dưới, thấy còn dư nấm bào ngư, bánh gạo chưa bán hết, còn lại đều hết.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
“Bích Ngọc, cô mau trở về đi, trên đường chú ý an toàn.” La Thanh Mai nói với Vương Bích Ngọc không cần làm việc để cô ấy trở về trước. Tối nay cô ấy đã giúp cô rất nhiều, thật không dễ dàng.
Sau khi La Thanh Mai dọn xong, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Sau này, cô sẽ tích kiệm chút theo số tiền của ngày hôm nay.
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.