Vãn Gia xấu hổ đến đỏ bừng mặt, Lư
Đồng cũng không để ý mà nói: “Đừng xấu hổ mà, hai người hôm qua vừa đi đăng ký
kết hôn rồi, còn chưa động phòng hoa chúc nữa sao?”
Hai người là bạn cùng phòng thời đại
học, nói chuyện với nhau cũng không kiêng kị nhiều, cả hai có thể thoải mái tâm
sự mọi điều cho nhau.
Cô ấy nắm lấy tay áo của Vãn Gia,
còn không ngừng tấm tắc khen: “Quần áo cũng là lần đầu tớ thấy này, đây là tổng
giám đốc Chúc chọn cho cậu đúng không?” Cô ấy lại thuận thế huých vai cô: “Nào,
thế đã làm gì nhau chưa? Tổng giám đốc Chúc chắc là không kém ở phương diện đó
chứ?”
Vãn Gia chống đỡ không được đành
phải nói: “Bọn tớ không làm gì cả! Anh ấy ngủ ở phòng ngủ phụ.”
“Vì sao? Tổng giám đốc Chúc không
làm đúng trình tự hôn nhân gì cả, hai người muốn áp dụng quan điểm của plato
thay vì thực hành thực tế à?” Lư Đồng buồn bực nói.
Nếu muốn cùng nhau ở chung, không
quan tâm đến việc tâm lý có quen hay không nhưng ban đầu thân thể phải thân
thuộc trước đã.
Chính là việc xây dựng cảm tình rồi
từ từ tình cảm sẽ ổn thôi.
Vãn Gia so không được Lư Đồng, đành
phải chịu thua: “Không có việc gì xảy ra cả, thôi cậu giúp tớ đem mấy đồ vật
này chụp lại nhé, tớ muốn bán lại”
“Cậu cần gì phải bán lại?” Lư Đồng
một bên cầm di động một bên pha trò: “Giá trị con người của tổng giám đốc Chúc cao như vậy, tớ thấy cậu
có ném mấy thứ này cũng không đau lòng đâu!”
Cô ấy lại không kìm được mà cảm
thán: “Không nghĩ tới có ngày tớ có thể đối diện trực tiếp với tổng giám đốc
Chúc như vậy. Cái này cũng tốt nha, may là người túm được anh ấy là cậu, nếu
không chắc tớ ghen tị chết mất.”
Cô ấy lại bắt đầu thói quen lảm
nhảm, Vãn Gia vào phòng, đem ga trải giường và vỏ gối lột ra cho vào máy giặt.
Xong xuôi cô trở lại phòng khách, Lư
Đồng chỉ vào một đồ vật hỏi cô: “Cái này cậu cũng định bán sao?”
Vãn Gia nhìn một chút, hóa ra là máy
cắt giấy hồi trước mua khi còn đi học, dùng để xử lý giấy nháp hoặc các ghi
note nhỏ.
Hiệu suất tuy rằng không bằng máy chạy
bằng điện, nhưng không cũng chiếm diện tích, mấu chốt là vẫn dùng khá tốt.
Cô lắc đầu: “Giữ lại đi, sau này
chắc còn dùng.”
Lư Đồng đồng ý, tiến lại gần khoác
vai cô: “Đúng là cô gái hoài cổ, hiện tại vẫn kiên trì dùng loại máy cắt giấy
luyện tập cơ tay này!”
Loại máy này khi dùng bắt buộc phải
dùng lực xoay tay cầm, giấy sẽ được cắt thành những sợi nhỏ như sợi mì.
Hai người dọn dẹp một lát thì cơm đã
được giao tới nên tạm nghỉ ít phút, cùng nhau ngồi ở trên thảm ăn.
Nước canh của tiệm này khá cay, Vãn
Gia mới ăn được vài miếng mà đã không chịu nổi, mũi cũng cay đến mức đỏ ửng.
Vừa ăn hai người vừa nói chuyện linh
tinh, nghe Lư Đồng hỏi về vấn đề từ chức của mình, cô lấy điện thoại tìm một
bức ảnh cho cô ấy xem: “Cậu còn nhớ cái này không?”
Lư Đồng nhìn chăm chú vào bức ảnh:
“Có chứ, đây không phải tiệm trà sữa cậu từng đầu tư sao?” Cô phỏng đoán: “Làm
sao vậy, cậu định mở một gian hàng ở chỗ này à?”
Vãn Gia: “Tớ cũng đang suy nghĩ
nhưng chưa biết thế nào.”
Mở cửa hàng không phải là chuyện đơn
giản, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ nên cô cũng cần phải cân nhắc cẩn thận.
Tính thời gian từ lúc cô mở gian
hàng nhỏ kia cũng đã gần hai năm rồi, nhưng hiện nay số hàng quán mở ra càng
ngày càng nhiều, danh tiếng cũng không tồi nên muốn mở quán thì phải xem xét
cẩn trọng một chút.
“Anh ấy nói muốn mở rộng nhãn hiệu
nên muốn gợi ý tớ trở về hỗ trợ nghiên cứu.” Vãn Gia nói.
Ban đầu cô chỉ định khi nào từ chức
sẽ về quê một thời gian thuận tiện quan sát xem có thể hỗ trợ cửa tiệm một
chút. Cô cũng không vội vàng, cứ nghỉ ngơi một thời gian rồi tính tiếp.
Nhắc tới chuyện này, Lư Đồng bĩu
môi: “Tên Phan Phùng Khải này nếu không bàn đến vấn đề cá nhân thì cũ ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).