Căn phòng đột nhiên tĩnh lặng đến
đáng sợ.
Vãn Gia xấu hổ đến mức chỉ muốn đào
ngay cái hố chui xuống đất, tay nhanh hơn não chạy lại cướp chiếc áo ngực trên
tay anh, cả mặt bỗng chốc đỏ bừng vì xấu hổ: “Trong nhà hơi lộn xộn, ngại quá,
hi vọng anh đừng để ý.”
Cô để nước để lên bàn rồi vội vàng
chạy vào phòng ngủ đem áo ngực giấu vào tủ quần áo.
Đè nặng ngực trấn an tinh thần vài
cái rồi mới lấy hết dũng khí bước ra phòng khách.
Chúc Ngộ Thanh không ở phòng khách
mà đang đứng ở ban công.
Anh đang đứng bên cạnh chiếc chăn
hoa hồng cô vừa phơi xong, hình ảnh sặc sỡ của tấm chăn đối lập hoàn toàn với
người nghiêm túc đang đứng ở một bên.
Cô bước đến bên cạnh anh, anh cúi
đầu nhìn xuống dưới: “Khu nhà này khá náo nhiệt thật đấy, giao thông cũng thuận
tiện, sống ở đây cũng không tệ nhỉ?”
Vãn Gia đáp: “Hàng xóm xung quanh
đây cũng khá ổn, bây giờ mọi người ở chung cư cũng khá nhiều.”
Chúc Ngộ Thanh gật đầu: “Em ở đây
lâu chưa?”
Thực ra cũng không lâu lắm, Vãn Gia
thành thật nói: “Năm trước tôi mới dọn vào đây, trước kia cũng thuê nhà nhiều
nơi……” Chuyển đến dọn đi nhiều lần nhưng nơi này cũng được tính là ở lâu nhất
từ khi cô ra trường.
Chúc Ngộ Thanh thu hồi tầm mắt, nhìn
về phía cô: “Nếu em không muốn dọn đi, chúng ta……”
Mí mắt Vãn Gia có chút động: “Đây là
phòng ở do công ty cấp, sớm muộn tôi cũng phải dọn đi.”
Cô trả lời rất dứt khoát, Chúc Ngộ
Thanh nghe vậy thì có chút lung lay, cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người đứng ngoài ban công một
lúc sau đó cô quay vào dọn dẹp nhanh gọn rồi tắt đèn đóng cửa, khự nự vác hành
lý xuống lầu.
Thành phố đêm tĩnh lặng, chỉ thấy
trên đường xe chạy hối hả đối lập với các tòa nhà sôi nổi vào sáng sớm.
Vãn Gia ngồi ở ghế phụ, ngồi yên
lặng được một lát thì đột nhiên có thông báo tin nhắn của Wechat.
Ảnh đại diện là một cô gái trẻ ngồi
khoanh chân đang vui vẻ ôm một chú cún giữa muôn ngàn hoa tươi đẹp.
Người gọi đến là Chúc Như Mạn, hơn
nữa còn là gọi video.
Vừa đúng lúc đi qua ngã tư đường gặp
đèn đỏ nên xe ngừng lại.
“Làm sao vậy?” Chúc Ngộ Thanh ghé
mắt.
Vãn Gia do dự một chút rồi đem màn
hình cho anh xem.
Chúc Ngộ Thanh duỗi tay: “Để tôi.”
Nói rồi anh vươn tay bấm vào nút
nghe: “Có việc gì?”
Một loạt âm thanh ồn ào tràn vào,
Chúc Như Mạn ở bên kia im lặng hai giây rồi buồn bực hỏi: “Ai vậy?”
“Là anh đây, em nghe mà không nhận
ra sao?”.(Ứng dụng TᎩT)
Bên kia ngẩn người một lát mới nhanh
chóng thốt lên một câu: “Anh trai?”
Chúc Ngộ Thanh nghe xong bèn hỏi:
“Học ở đâu mấy lời thô tục đó vậy?” Sau đó lại nhíu mày: “Em đang ở chỗ nào?”
Chúc Như Mạn có chút chột dạ, lắp
bắp: “Em… em ở nhà.”
Rõ ràng là nói dối, Chúc Ngộ Thanh
cũng không tranh luận với cô ấy: “Gọi video cho anh.”
Chúc Như Mạn nghe xong hoảng hốt lập
tức che ống nghe lại, từ khán đài nhảy xuống, chạy đến một góc tương đối yên
lăng: “Em sai rồi… anh à, em bị bạn lôi kéo thôi, em không ham thích gì đâu,
em…em lập tức về nhà ngay!”
Sau một hồi bảo đảm và nghiêm túc
nhận sai, rốt cuộc cô ấy cũng được xá tội.
Chúc Như Mạn vâng vâng dạ dạ tắt
điện thoại, đầu óc cô ấy vẫn còn ngây ngốc, đột nhiên nghe được âm thanh đinh
tai của bình rượu bị đập vỡ, tiếp theo đó liền có người gọi cô ấy: “Mạn Mạn,
anh họ của cậu đang đánh nhau với người ta!”
Cô ấy bị dọa nhảy dựng lên vội nhìn
về phía ghế dài, Phan Phùng Khải vừa rồi còn điên cuồng chuốc rượu bây giờ lại
đang chỉ vào người ta không cần mặt mũi mà chửi ầm lên.
Diện mạo vốn dĩ sáng láng bây giờ
lại có chút điên cuồng, hai mắt ửng hồng nhìn không tỉnh táo cho lắm.
Sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Đúng là cạn lời…… nuốt mấy lời chửi
thề vào trong bụng, Chúc Như Mạn vội vàng chạy tới.
Quán bar có xung đột là hết sức bình
thường, mà hình như người kia chỉ đi qua không may chạm vào Phan Phùng Khải
liền bị một chai rượu đập vào người.
Phan Phùng K ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).