Kiểu áo ngủ cô mặc là kiểu váy dài
hai dây dài đến đầu gối, phần cổ hơi đổ xuống, mơ hồ có thể lấp ló nhìn thấy
vòng 1 đầy đặn.
Không biết có phải cố ý hay không mà
cô lại chọn màu đen.
Về phần đồ lót, màu đen thực sự là
màu ít bảo thủ nhất.
Cách đó không xa mấy bước, Chúc Ngộ
Thanh đi tới: “Tôi còn tưởng rằng em ngủ rồi.”
“Vẫn chưa...” Vãn Gia lắc đầu.
“Ngủ không được à? Không quen với
giường ở đây sao?”
Âm thanh quá thấp, khoảng cách gần
như cách một tấc, Vãn Gia gật đầu: “Có lẽ là vậy.”
Chúc Ngộ Thanh suy nghĩ một chút,
giúp cô vuốt lại mớ tóc lòa xòa trước trán, cúi người đề nghị: “Thử tắm một
chút xem?” Sau khi nói xong, anh vẽ một đường cong dọc theo lông mày của cô một
cách tự nhiên.
Chỉ với loại tiếp xúc này mà Vãn Gia
đã rùng mình, cô muốn lui lại đằng sau né tránh hơi thở của anh.
Vừa rồi mình nghĩ cái gì vậy? Đầu óc
gần như tan chảy mất mà không biết lý do vì sao.
Cô giãy giụa, rụt hai cánh tay lại
đặt ra sau lưng: “Anh làm xong việc rồi à?”
“Tôi làm xong việc rồi.” Chúc Ngộ
Thanh thu tay về, nói đến nửa chừng thì dừng lại chờ cô ngẩng đầu lên, lúc này
khóe môi anh hơi cong: “Em vẫn còn bệnh, ngày mai còn phải đi làm cho nên em
nên nghỉ ngơi nhiều hơn đi.”
Chẳng lẽ là một câu mà hai nghĩa?
Vãn Gia cũng không còn tâm trí để phân biệt tâm tư này, cô hít một hơi thật
sâu, cảm thấy bản thân mình nhất định rất rối rắm, đỏ mặt đến mức không giấu
nổi: “Tôi đi tắm một chút thử xem.”
Chúc Ngộ Thanh đứng thẳng lên, trong
mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Vãn Gia mất hơn một giờ kể từ khi mở
nước đến khi ngâm mình xong.
Bồn tắm nằm dọc theo cửa sổ, cảnh
đêm hiện lên ngay trước mắt là ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).