Vòng hoa rất nhẹ, đội trên đầu gần như không có cảm giác.
Lạc Chi Hành đột nhiên sững người.
Rõ ràng chỉ là một vòng hoa bình thường, nhưng nàng lại cảm thấy mình đang đeo kim quan quý giá. Chỉ cần sơ ý một chút, bảo vật đẹp đẽ sẽ bị hư hại.
Vẻ mặt nàng có hơi thất thần, trong lòng mơ hồ nghĩ: Không phải Thái tử tự kết vòng hoa mua vui thôi sao, sao lại đột nhiên đặt trên đầu nàng?
“Sao lại ngẩn người?” Thái Tử vẫy tay trước mặt nàng.
Lạc Chi Hành chậm chạp hỏi: “……Sao điện hạ lại đột nhiên lại tặng ta thứ này?”
“Ngươi học được rồi, người làm thầy như cô đương nhiên phải khen thưởng.” Thái tử nói ra lý do, ung dung hỏi lại: “Thế nào, không thích sao?”
Lạc Chi Hành miễn cưỡng kéo lại suy nghĩ, khẽ mím môi dưới: “…… Thích.”
“Thích là dáng vẻ này sao?” Thái Tử lộ ra vẻ nghi ngờ.
Lạc Chi Hành thành khẩn nói: “Quá quý giá, tiểu nữ có chút……được sủng mà sợ.”
“Chỉ là một cái vòng hoa mà thôi……” Thái Tử đáp lại.
Lạc Chi Hành cắt ngang lời hắn, thấp giọng giải thích: “Là ý tốt của điện hạ quý giá.”
Thanh âm của nàng rất nhẹ, phảng phất có thể bị gió thổi bay đi, nhưng lời nói lại rõ ràng lọt vào tai Thái tử.
—— có vẻ như không quen với lời giải thích thẳng thắn như vậy.
Giọng nói của Thái Tử đột nhiên im bặt.
Bất cứ người nào được người khác đối xử trân trọng như vậy, tất nhiên sẽ cảm thấy vui mừng trong lòng. Hắn ho khan một tiếng như muốn che đậy, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác“cũng xem như ngươi tinh mắt.” Dừng một chút, giả vờ bình tĩnh nói tiếp: “Nếu ngươi thích, hôm khác lại làm cho ngươi.”
Lạc Chi Hành cười thản nhiên.
Sự luống cuống ban đầu qua mấy lời của Thái tử dần tan biến.
Tò mò trong lòng dần chiến thắng những cảm xúc khác, Lạc Chi Hành thử thăm dò giơ tay, cẩn thận chạm vào vòng hoa trên đầu.
Thái Tử nhìn thấy nhướng mày: “Muốn biết có đẹp hay không?”
Tâm tư bị hắn đoán được, Lạc Chi Hành cũng không giấu diếm, thẳng thắn khẽ gật đầu.
“Đẹp.” Thái Tử khoát tay áo rộng, nói.
Ca ngợi cho có lệ như vậy không đủ tin tưởng. Lạc Chi Hành xem như gió thoảng qua tai, muốn ra suối nhìn xem.
Còn chưa kịp hành động, Thái Tử bỗng nhiên giơ tay.
Lạc Chi Hành theo bản năng trốn ra sau.
“Trốn cái gì?” Thái Tử khó hiểu, lại giơ tay đưa về phía nàng.
Lạc Chi Hành lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nhìn thấy thứ trong tay hắn
Năm ngón tay thon dài khẽ nắm cán dài, mặt sau gương đồng chạm lớn bằng lòng bàn tay chạm khắc hoa văn mây mù sơn thủy, đường cong tinh tế rõ ràng, sinh động như thật.
—— là gương đồng Thái tử dốc công sửa lại.
Lạc Chi Hành khó nén kinh ngạc: “Điện hạ vẫn luôn mang theo gương đồng như vậy sao?”
“Cô coi trọng nó, còn không phải vì nó nhẹ dễ mang theo sao?”
Lời nói là ư vậy. Nhưng sau khi nàng biết tiệm rèn là cứ điểm quan trọng của Thái tử liên lạc với những người khác, nên nàng cho rằng cái gọi là “cải tạo gương đồng” chẳng qua chỉ là cái cớ hắn lấy ra để che giấu tai mắt.
Ai ngờ hắn thật sự không thay đổi chủ ý.
Lạc Chi Hành kinh ngạc không nói nên lời.
Thái Tử thấy nàng im lặng thật lâ
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.