Lạc Chi Hành mấp máy môi, nhưng thanh âm vẫn có chút run rẩy: “…… Tiểu nữ không sợ.”

Nàng đứng bên gốc cây, thân thể xiêu vẹo, phần lớn trọng lượng đều dồn lên cánh tay chống đỡ thân cây, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua có hơi miễn cưỡng, nhìn thế nào cũng thấy không liên quan đến hai chữ “không sợ”.

Đôi mắt của Thái tử giật giật, không phá vỡ lời nói mạnh miệng của nàng.

Ánh mắt hắn nhìn xuống, rơi vào năm ngón tay nàng đang nắm chặt thân cây, lộ ra vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng: “Đừng cào.”

Lạc Chi Hành sững người hỏi “hả?”.

“Không cảm thấy đau tay sao?” Thái Tử cọ qua thân cây, sau đó trải ra trước mắt nàng. Những cây này đã bén rễ nhiều năm, lại là mùa hè nóng bức, vỏ cây khô nứt nẻ, chỗ nào cũng gồ ghề, chỉ cần động nhẹ cũng có thể rơi xuống rất nhiều vụn gỗ.

Tư thế bám chặt vào cây của Lạc Chi Hành đã duy trì từ lâu.

Tất cả tâm trí của nàng đều màn đấu kiếm trước đó bắt đi, không còn chú ý đến những thứ khác. Bây giờ, được Thái tử nhắc nhở, đau đớn vốn bị nàng xem nhẹ đột nhiên xông ra, đầu ngón tay đau đớn như lửa đốt không ngừng lan tràn.

Thấy cánh tay nàng khẽ run, Thái tử nhắc nhở: "Mau đi rửa sạch."

Lạc Chi Hành phản ứng lại, chống hai tay đứng lên, vừa mới dùng sức, đột nhiên dừng lại.

Thái Tử thoáng nhìn động tác của nàng: “Làm sao vậy?”

“Điện hạ……” Lạc Chi Hành do dự không nói, liếc mắt nhìn Thái tử, do dự. Trong lúc nhất thời, lại như nhụt chí gục đầu xuống..

Thái Tử nhìn không hiểu vì sao.

Thấy Lạc Chi Hành thở ra một hơi, chậm rãi nhìn tay nàng, hắn đột nhiên ý thức được.

Lạc Chi Hành ngoài miệng nói không sợ, nhưng vừa tận mắt nhìn thấy cảnh đao kiếm lướt qua mắt mình, khó tránh khỏi tâm hoảng ý loạn. Bất giác dựa vào thân cây để đứng vững, đến lúc đứng dậy mới phát hiện hai chân mềm nhũn, căn bản không thể chịu được sức nặng của cơ thể.

Vốn muốn nhờ Thái tử lấy ít nước tới đây rửa tay, nhưng chính nàng vừa nói “không sợ”, nếu nói thẳng ra, cho dù Thái tử có hiểu lòng người không nói cái gì, chính nàng cũng không thể vượt qua rào cản trong lòng.

Đang miên man suy nghĩ, bóng người Thái tử đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Lạc Chi Hành nhìn Thái Tử khẽ ngồi xổm trước mặt nàng, kinh ngạc nói: “Điện hạ……”

 “Lên đi.” Thái Tử lời ít ý nhiều.

Trong mắt Lạc Chi Hành có hơi kinh ngạc: Thái Tử …… Muốn cõng nàng qua sao?

Trong lúc sững sờ, thái tử có chút khó hiểu, quay đầu nhìn nàng: "Ngây người cái gì? Còn không nhanh lên đi?”

Lạc Chi Hành do dự, trong lòng rối như tơ vò.

Nếu Thái tử muốn giúp nàng qua suối, quả thực có rất nhiều cách, nhưng lúc này hắn đã chuẩn bị sẵn tư thế, lại gọi hắn đứng dậy lần nữa đúng là có hơi được nước lấn tới. Nhưng dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, nhờ hắn cõng sau lưng cảm giác quá thân mật...

Lạc Chi Hành nghĩ đi nghĩ lại.

Thái Tử tựa như không kiên nhẫn chờ đợi, lại quay đầu giục nàng.

Mặc dù giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, nhưng có lẽ ở vị trí cao quá lâu, chỉ cần một chút mất kiên nhẫn t

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play