Dứt lời, dưới sự thúc giục của hắn, chiến mã bắt đầu chạy đi.
Lạc Chi Hành vẫn chưa định thần lại, chỉ có thể dựa vào bản năng nắm chặt yên ngựa.
Thái Tử cũng phát hiện ra, nghiêng đầu an ủi: “Đừng sợ.”
Giọng nói dịu dàng theo tiếng rõ xào xạc rơi vào tai nàng.
Căng thẳng trong lòng Lạc Chi Hành vô cớ giảm bớt vài phần, nhưng giọng nói vẫn hơi run, khẽ “được” một tiếng.
Thái tử biết đây là lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa cũng không đi nhanh.
Nhưng như vậy cũng không thể khiến Lạc Chi Hành hết lo lắng.
Bình thường nàng chỉ ngồi xe ngựa ra ngoài, tuy tốc độ của xa phu nhanh hơn nhiều, nhưng cảm giác ngồi trong xe ngựa hoàn toàn khác với cảm giác ngồi trên lưng ngựa.
Không có thùng xe vững chắc rộng rãi, thứ duy nhất có thể chống đỡ cơ thể lúc này chính là thân ngựa. Mặc dù dưới chân có bàn đạp, nhưng ngựa phi nhanh, thân thể phải lên xuống theo nhịp chạy, khiến nàng càng cảm giác như mình đang treo lơ lửng giữa không trung, chỉ cần không chú ý sẽ ngã xuống đám mây.
Loại cảm giác này trước nay chưa từng có.
Lạc Chi Hành không tránh khỏi cảm thấy sợ hãi, vì vậy càng dùng sức nắm chặt yên ngựa.
Hai con ngựa dưới sự điều khiển của Thái tử vững vàng đi về phía trước.
Cảnh vật hai bên lùi lại phía sau khi vó ngựa tiến lên. Trên đường đi từng cơn gió chạm vào mặt, khẽ lướt qua tai.
Lạc Chi Hành lúc đầu còn hoảng sợ bị gió nhẹ thổi bay, thân thể cứng đờ dần thả lỏng, cuối cùng vứt bỏ suy nghĩ lung tung, liếc mắt nhìn xung quanh.
Tuy nơi này ở bên ngoài đại doanh, nhưng bởi vì gần quân doanh, lại có núi cản đường, cho nên rất ít người qua lại, có hơi hoang vắng. Cây cỏ bên đường mọc um tùm, cành cây xoè ra giữa đường buộc hai người phải khom người tránh né.
Cũng may đường mòn không hoàn toàn hoang phế, vẫn đủ để hai con ngựa chạy nhanh qua.
Bởi vì Nam Cảnh Vương thích tới đại doanh, Lạc Chi Hành cũng dần trở thành khách quen ở doanh địa.
Nhưng nơi này ngoài doanh, lần đầu tiên nàng tới đây còn có ngựa chạy thật nhanh, cho nên càng cảm thấy mới lạ, ánh mắt không ngừng nhìn quanh, sau đó đột nhiên dừng lại.
Phía trước, Thái Tử tập trung nhìn chằm chằm đường đi, nàng lại chăm chú nhìn góc nghiêng mạnh mẽ của hắn. Hắn cưỡi ngựa, cảnh giác tránh cây cối rậm rạp, thỉnh thoảng lên tiếng nhắc nhở nàng, sợ nàng va chạm.
Đôi vai khẽ căng lại rõ ràng nhìn có vẻ mảnh khảnh, nhưng không hiểu sao lại khiến nàng nhớ đến những rặng thông xanh mùa đông, dù gió tuyết có lớn đến đâu cũng không bao
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.