Bầu trời chạng vạng ảm đạm, từng
giọt mưa li ti rơi xuống bay lất phất, cơn gió thổi qua, màn sương mù trắng
mông lung dần dần bao phủ tầm nhìn.
Thời Tây không mang theo ô, cô quấn
chặt áo khoác đồng phục của mình, co ro trước cửa quán cà phê nổi tiếng trên
internet.
Nhân viên cửa hàng nói loại cà phê
mà Thời Tây muốn mua đã bán hết, cô mà muốn mua thì ra ngoài cửa xếp hàng chờ
xe giao tới.
Trời mưa dầm không hiểu sao lại biến
thành mưa tuyết, Thời Tây đang mặc váy ngắn để lộ ra một đoạn cẳng chân thon
dài mảnh khảnh của mình, lạnh đến độ phải giậm chân tại chỗ, nhiệt độ thấp đến
mức giống như hai chân cô đang chìm trong tuyết.
Mưa phùn lất phất vỗ nhẹ lên mặt
Thời Tây, khiến cô ướt dầm dề.
“Tây bảo.”
Giọng nói của Khấu Túy đột nhiên
vang trên đầu cô cùng với một chiếc ô hoa nhỏ.
Thời Tây ngẩng đầu, ánh mắt tình tứ
thường ngày của Khấu Túy dường
như có chút bất đắc dĩ.
Cô vội vàng giải thích: “Tớ thấy cậu
vào lớp luôn buồn ngủ nên muốn mua cà phê cho cậu uống, cậu không thể lãng phí
thời gian nữa đâu.”
Sau đó Khấu Túy cúi đầu nhìn cô,
chẳng biết thế nào mà tự nhiên cúi người xuống ôm lấy cô.
Cậu ôm rất chặt, đem toàn bộ thân
nhiệt từ cơ thể mình truyền sang cho cô.
Cậu giống như một cái lò sưởi, từng
hơi thở ấm áp mơ hồ phả lên cổ cô.
Từng chút một, cậu siết chặt cô lại
lùi về phía sau, muốn ép cô lên vách tường của quán cà phê.
Giống như là muốn hôn cô.
Tim Thời Tây đập thình thịch, chân
lảo đảo lùi về phía sau.
Thời Tây mở to mắt ra, cô cong lưng
nằm trên giường, cặp mông vểnh thì chĩa bên mép giường.
Nếu lại lùi thêm một chút nữa thì
người cô sẽ ngã lăn quay xuống đất.
Cùng lúc đó ngoài cửa vang lên tiếng
gõ, là dì trong nhà gọi cô: “Tây bảo, nếu cháu còn không chịu rời giường thì sẽ
trễ đó.”
Thời Tây buồn bã bĩu môi, túm lấy
chăn trùm kín đầu, nhắm chặt mắt lại, muốn tiếp tục nằm mơ.
Khấu Túy đã ôm cô, còn ôm rất chặt,
cậu ấy muốn hôn cô.
Cảm giác trong mơ như đang ở thiên
đường, cô không muốn tỉnh lại.
Nhất định là do Khấu Túy vừa cõng cô
nên làm đầu óc cô choáng váng.
“Thời Tây, nếu con còn không rời
giường thì mẹ sẽ đánh què chân con đó!”
Lần này là Đổng Vi Trúc gọi cô.
Mẹ ruột cô.
Thời Tây nhanh chóng đánh răng rửa
mặt, nhảy ra khỏi nhà.
Cô chợt nhớ tới một chuyện, ngồi
trong xe gọi với ra: "Dì ơi, dì mang hai hộp cà phê ra cho cháu với, là
hai hộp mà tháng trước dì nhỏ đưa cho cháu——”
Dì đi ra hỏi: "Tây bảo, còn
muốn cà phê đậu không?”
Đổng Vi Trúc buồn ngủ ngáp:
"Đừng đưa cà phê đậu cho con bé, tôi muốn để lại cho ba con bé uống.”
"..."
Vẫn là mẹ r ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).