Có
Trác Thành quán quân gói sủi cảo ở đây, rất nhanh vỏ sủi cảo mà ông bà Viện
cung ứng đã được gói hết, trên bàn trà đã bày biện chỉnh tề hai đĩa mây sủi cảo,
còn có một đĩa mây không để được trên bàn trà nên đã chuyển xuống phòng bếp.
Bà
Viện dứt khoát đi đun nước, đem đĩa sủi cảo ở phòng bếp đi nấu, bốn người bọn họ
ăn một chút rồi tính tiếp.
Sủi
cảo của nhà tự gói đúng là rất ngon, vỏ mỏng nhân nhiều thơm ngào ngạt, lại
thêm nước chấm nhà làm, ngon tới mức vừa ăn miếng này lại gắp miếng khác, không
thể dừng lại được.
Hậu
quả của sủi cảo quá ngon chính là vô cùng vui vẻ ăn xong sủi cảo, húp nước canh
sủi cảo, ợ một cái, một phút sau mọi người đều không hẹn mà cùng ngáp dài, đều
đã buồn ngủ.
Ông
bà Viện ngăn cản Giang Ảnh cùng Trác Thành đang chuẩn bị xuống bếp rửa bát, sau
khi dặn dò bọn họ hai câu, họ đã buồn ngủ đến mức ngáp một cái rồi trở về phòng
nghỉ ngơi.
Giang
Ảnh và Trác Thành sáng sớm đã từ thành phố B trở về, từ sân bay đến khách sạn rồi
lại trở về nhà, tập trung tinh thần cùng hai người lớn nói chuyện phiếm lại
thêm làm sủi cảo, sau khi ăn xong quả thực cũng đều đã mệt nhoài, kiệt sức.
Giang
Ảnh đưa Trác Thành tới phòng của cô, để Trác Thành nằm chợp mắt một lát.
Giang
Ảnh nhìn căn phòng không lớn lắm, đồ đạc cũng không nhiều, nhưng rất sạch sẽ.
Giường
gỗ kê sát vào tường, đầu giường và khung giường được lau sáng bóng. Chăn ga đều
là bà Viện mới thay, khô ráo mềm mại, tản ra mùi thơm của nước xả vải.
Trác
Thành nằm xuống, khoan khoái thở dài, dịch vào bên trong kéo tay Giang Ảnh, ý bảo
cô cũng nằm xuống.
Giang
Ảnh vốn định để Trác Thành nghỉ ngơi ở phòng của cô, sau khi giúp anh đắp chăn
chuẩn bị tới phòng khác nghỉ một lát.
Nhưng
thấy anh dịch vào đến mức lưng sắp dán lên tường, hai mắt cũng vì buồn ngủ mà sắp
không mở nổi nữa nhưng tay vẫn kéo lấy cô. Giang Ảnh cũng không đi phòng khác nữa,
đành phải nằm xuống ở bên cạnh anh.
Anh
thỏa mãn kéo chăn đắp lên cho cô rồi ôm cô, một giây sau cô nằm trên chiếc giường
gỗ của mình đã ngủ thiếp đi.
Ngủ
một giấc rất sâu, Giang Ảnh cũng quên đặt đồng hồ báo thức, khi tỉnh lại ngoài
cửa sổ trời đã tối, Giang Ảnh xem điện thoại, bọn họ bất tri bất giác đã ngủ bốn
tiếng.
Lúc
này đã tới giờ cơm tối, phòng khách truyền đến một tràng tiếng cười đùa, người
lớn trẻ nhỏ vui vẻ nói cười.
Giang
Ảnh và Trác Thành ra khỏi phòng, trước tiên đi tới nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó
mới tới phòng khách cùng mọi người chào hỏi.
“Anh
Thụ chị Thụ, chị Tiểu Hoa, còn có Đình ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.