Nhưng cuối cùng, họ vẫn không đi ăn món dê nướng nguyên con.    

Hôm trước đã ăn hai bữa thịt dê nướng, sau khi trở về khách sạn, Tư Nguyên đã gọi điện tới và hẹn họ cùng đi ăn tối vào ngày hôm sau.

Tư Nguyên hào hứng kể với Giang Ảnh rằng cô đã đặt chỗ ở một nhà hàng rất nổi tiếng, Tư Nguyên nói nhà hàng này mới mở vài năm trở lại đây, hương vị và đánh giá khá ngon, chủ yếu là đều nấu các món ăn truyền thống của thành phố H.

Giang Ảnh đang buồn rầu vì không biết phải đến nhà hàng nào, mà Tư Nguyên đã giúp cô đưa ra quyết định, điều này thực sự quá tốt.    

Ngày hôm sau, bốn người bọn họ lại cùng nhau ăn một bữa, khi ở thành phố B thì bọn họ chỉ xuất hiện cùng nhau khi có chuyện liên quan tới công việc.

Lần này, bối cảnh đã được thay đổi, ngồi trong nhà hàng ở thành phố H, Tư Nguyên quan sát người mà cô luôn gọi là đại lão ở khoảng cách gần, sau đó, lặng lẽ nói với Giang Ảnh, hóa ra ngoài đời đại lão lại dễ mến như vậy, nhất là trước mặt Giang Ảnh.

Trác - hòa ái dễ gần - Thành đi theo Giang Ảnh và Tư Nguyên, ăn hết không biết bao nhiêu đĩa thịt xiên, sau đó dẫn anh đi ăn món được mệnh danh là nhất định phải thử khi tới thành phố H, đó là xíu mại và đậu phụ sữa. Bốn người bọn họ vừa trò chuyện vừa ăn uống, trò chuyện rất vui vẻ, ăn uống cũng vô cùng mãn nguyện.

Hậu quả của sự hài lòng đó là sau khi Trác Thành và Giang Ảnh đến thành phố H vào ngày thứ ba, bọn họ cuối cùng cũng không thể tiêu hóa hết được lượng thức ăn đó.    

Chỉ có thể yên phận cầm ly trà đã pha sẵn và thỉnh thoảng uống hai ngụm.

Ngay cả trên đường về nhà, giúp ông bà Viện chào khách đến chúc tết, bọn họ cũng không ăn nổi đồ ăn nữa nên kêu mẹ nấu cháo với ít nước lọc, ngồi một bên mỗi người một bát, húp cháo xong bụng cũng dễ chịu hơn một chút.

Ông bà Viện nhìn thấy dáng vẻ hai người bọn họ như vậy khóc không được cười cũng không xong, phẩy tay để bọn họ ra ngoài hít thở một chút, ra ngoài đi dạo sẽ tiêu hóa thức ăn tốt hơn.

Ăn no xong thì mắt díu lại, cả người trở nên vô lực, từ xa nghe thấy cũng không vực dậy nổi tinh thần, chẳng bằng quay lại khách sạn đi ngủ. Nhưng nếu không đi vòng quanh một lát, nói không chừng ngày mai vẫn phải ăn như thế này, mới nghĩ một chút mà đã thấy đau lòng.

Sau cùng hai người bọn họ đã thương lượng xong, quyết định đi dạo trong thành phố.

Suy nghĩ một hồi, Giang Ảnh đưa Trác Thành đến viện bảo tàng ở trung tâm thành phố.    

May mắn thay, bảo tàng vẫn mở cửa trong mấy ngày tết, lại còn có các triển lãm chào mừng năm mới từ mùng 2 đến mùng 6 tết nên rất nhiều người đến tham quan.(Hạt Tiêu x T Y T)    

“Em đã đến đây bao giờ chưa?” Trác Thành vừa hỏi Giang Ảnh, vừa nhìn biểu tượng con ngựa bay trên nóc phòng triển lãm.    

“Khi còn đi học, trường học có tổ chức tới đây một lần, em chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, cũng xem qua một chút thôi.” Giang Ảnh cùng với Trác Thành vào viện bảo tàng với một chiếc vé trên tay: “Vừa hay, lần này chúng ta có thể xem kỹ một chút.”

Bảo tàng rất rộng, là bảo tàng tỉnh của thành phố H. Trong đó có rất nhiều tác phẩm trưng bày vô cùng đặc sắc.    

Thiết kế của bảo tàng rõ ràng là khác với bảo tàng ở thành phố B. Các di tích văn hóa được trưng bày ở đây mang tính dân tộc rất lớn, có rất nhiều loại hiện vật, vô cù

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play