Nháy mắt đã tới cuối tháng, năm mới đang cận kề. Trác Thị nghỉ tết sớm trước một ngày, hai chín tết đã nghỉ lễ.

Bởi vì năm mới Trác Thành muốn cùng Giang Ảnh qua về thành phố H, vậy nên ngày hai chín anh quay về nhà cũ ở lại một ngày.

Tuy rằng Trác Thành sớm đã nói với người trong nhà về việc đón năm mới, cha mẹ luôn nuông chiều hai anh em họ nên không nói gì. Còn ông nội lại nhịn không được rầu rĩ không vui, anh đi khuyên giải thiếu chút nữa bị ông nện cho một gậy.

“Hai đứa cháu trai, năm hết tết đến mà chả thấy mặt đứa nào! Thế thì tết nhất còn có ý nghĩa gì nữa.” Ông cụ thu cây gậy lại, tức giận nói.

Trác Thành ánh mắt cầu cứu bà nội ngồi ở bên cạnh, bà hiểu ý, nhìn anh với ánh mắt “Yên tâm đi”.

“Người ta đều là bởi vì bận việc quan trọng, cũng không phải là cố ý không quay về. Hơn nữa, không phải hôm nay Thành Nhi đã tới thăm ông rồi sao.”

Ông cụ sắc mặt có chút hòa hoãn, nhưng cũng không tốt hơn là bao, “Hừ” một tiếng rồi không nói chuyện nữa.

“Cái ông này, bình thường tụi nhỏ trở về thăm ông, ông cứ làm lơ chúng cũng thôi đi, ngày mai Thành Nhi phải đi hôm nay tới thăm ông, thế mà ông còn không vui.”

“Ai làm lơ chứ, còn không phải do bọn nó khiến tôi tức giận sao.” Ông cụ chống gậy trên mặt đất, “Còn nữa, tôi biết việc thằng lớn bận việc công ty ở nước A, còn nó cùng người ta đi thành phố H đón tết mà là việc quan trọng gì.”

“Đây chẳng phải càng là việc quan trọng hay sao.” Bà cụ đáp trôi chảy, “Không biết ai trước đó vừa nghe nói Thành Nhi có bạn gái đã hí ha hí hửng, râu ria đều vểnh lên đến trên trời. Cuối cùng việc ông phát sầu đều giải quyết xong rồi, còn có chỗ nào không hài lòng nữa?”

Vừa nhắc tới chuyện này, ông cụ đã thay đổi suy nghĩ, ngược lại còn có chút vui mừng, nhưng vẫn cãi lại không chịu thừa nhận, “Chuyện tôi phát sầu hơn cả là chuyện của thằng lớn, chuyện của tiểu Thành cũng không cần vội như thằng lớn.”

Nói xong thấy Trác Thành đang cười trộm, hắng giọng một cái, “À, Thành Nhi, làm tốt lắm. Cuối cùng cũng làm được một việc nên hồn.”

Trác Thành thành khẩn gật đầu làm bộ dạng đang tiếp thu, “Cháu sẽ tiếp tục cố gắng.”

Ngay sau đó lại thử thăm dò, “Vậy cháu… Lên lầu cùng ông đánh ván cờ nhé?”

Nhưng lại bị ông cụ ghét bỏ phất phất tay, “Được rồi được rồi, anh không tập trung đánh cờ tôi càng tức giận hơn.”

Thấy Trác Thành vẫn còn muốn nói gì đó, ông thở dài, “Cháu về đi, tới nhà thăm một chút là được. Không phải ngày mai muốn xuất phát sao, quay về dọn dẹp đồ đạc một chút. Còn nữa, lễ tiết cần có là không được thiếu, đừng có thất lễ với nhà người ta, nhớ kỹ chưa?”

“Ông nội cứ yên tâm, cháu hiểu rồi.” Trác Thành dịch về phía trước, tiến đến bên cạnh ông cụ, “Mấy hôm trước cháu đã chuẩn bị khá đầy đủ rồi. Bây giờ cùng ông đánh một ván, lần này cháu sẽ dùng toàn lực, ông thật sự chưa chắc đã thắng được đâu.”

Nói xong nghiêng người qua một bên, một giây trước khi cây trượng vung tới trước mặt đã kịp né tránh.

Trác Thành thuận thế đứng lên, đi lên lầu trong tiếng cười trách móc của ông cụ, “Cháu đi dọn bàn cờ.”

---

Buổi tối hôm đó, Trác Thành đánh cờ cùng ông nội với chiến tích hai thắng một thua trở về Thiên Duyệt Lan Hồ.

Chẳng là anh ở lại cả ngày, ông cụ rõ ràng rất vui vẻ, thua hai ván cũng không ảnh hưởng chút nào tới tâm trạng của ông, cơm tối cũng ăn nhiều hơn hai chén cơm.

Lúc

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play