Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT 

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Khi A Hiền đến ngăn cản, Phương Thanh Chỉ đã bị anh chọc tức.

Đánh bạc, đánh bạc, đánh bạc.

Trong nghìn tật xấu dâm loạn cầm đầu, cờ bạc cũng chẳng kém.

Cậu thì cũng thôi đi, bản thân ông ta cũng chẳng phải người trong sạch cỡ nào, hơn nữa, cho dù bị lừa đánh bạc... Cũng là một con bạc bình thường biến thành con quỷ cờ bạc thối nát.

Không có gì đáng để thông cảm.

Lương Kỳ Tụng thì khác.

Đến giờ Phương Thanh Chỉ vẫn còn nhớ rõ, lần đó hai người làm tình nguyện viên gây quỹ từ thiện, ban ngày chia nhau cùng ăn một phần cơm thừa, ban đêm uống cùng một chai bia, men say ập tới, Lương Kỳ Tụng hiên ngang nói với cô, ý chí kiên cường, tuyên bố sẽ đuổi toàn bộ đám người Anh đi, Hồng Kông là của người dân Hồng Kông, tuyệt đối không thể để cho những tên quỷ đó gây sự, nghênh ngang làm bậy.

Tối hôm đó, Phương Thanh Chỉ bị quấy rối. Một chiếc xe thể thao đi theo họ suốt quãng đường, trong đó có một kẻ tự xưng là Trương tiểu công tử đi theo họ, huýt sáo, cười hì hì chọc ghẹo Phương Thanh Chỉ lên xe của anh ta, cùng anh ta uống rượu. Lương Kỳ Tụng đương nhiên không nhìn nổi cảnh này, anh lương thiện chính trực, đứng lên, mắng bọn chúng một trận, Trương tiểu công tử tức giận, xuống xe muốn đánh Lương Kỳ Tụng. Phương Thanh Chỉ cầm bình rượu đập vào đầu “Trương tiểu công tử” trong truyền thuyết kia, nắm tay Lương Kỳ Tụng, cả hai chạy như điên trong làn gió đêm lạnh lẽo của Hồng Kông, tựa như Tuyệt Mệnh Thiên Nhai*.

*亡命天涯 (Tuyệt mệnh thiên nhai): Liều mạng chạy trốn đến nơi chân trời..*

Không, không phải Tuyệt Mệnh Thiên Nhai, đó là lần đầu tiên hai người nắm tay chặt như thế, hai bàn tay đẫm mồ hôi nóng hổi, hai trái tim đập loạn, hai má không biết đỏ lên do vận động hay do chạm vào nhau.

Hai người đi qua các con phố, cuối cùng dừng lại trước một quầy hàng nhỏ bán cá viên, Lương Kỳ Tụng dùng số tiền cuối cùng còn sót lại trên người mua một phần cá viên nóng hổi, đưa cho Phương Thanh Chỉ, nhiệt tình rạng rỡ nhìn cô: “Một ngày nào đó, anh muốn đuổi hết đám yêu ma quỷ quái ở Hồng Kông đi.”

Lúc đó chủ quán đã định đóng cửa quán, sau lưng là ngọn đèn vàng sáng choang, những con muỗi nhỏ bay vo ve quanh bóng đèn, mùi cá viên, hơi nóng trắng xóa của nước canh bốc lên, Phương Thanh Chỉ ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt tuấn tú sạch sẽ của Lương Kỳ Tụng, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đường viền cổ áo đã bị giặt đến trắng bệch, xương cốt chưa trưởng thành hoàn toàn, dáng người gầy gò, kiên định vươn tay về phía cô.

Phương Thanh Chỉ nghĩ, có lẽ là vào chính lúc đó, cô đã rung động.

...

Phương Thanh Chỉ không muốn thấy Lương Kỳ Tụng đi lên con đường này, chưa kể có thể xác định có sự can thiệp của Trần Tu Trạch.

Phía trên lông mày có một nốt ruồi, áo sơ mi xanh lam, ngồi trên chiếc Bentley màu đen, đây không phải là tài xế đón cô vào Tết Nguyên Đán sao? Trần Tu Trạch phái mấy tài xế cho cô, Phương Thanh Chỉ nhớ rõ mặt từng người bọn họ, đặc điểm của từng người, trí nhớ của cô rất tốt, tốt đến mức đồng nghiệp vừa nhắc tới, cô lập tức có thể cụ thể hóa ngoại hình của người đó.

Cô mở cửa, lên xe, A Hiền hào hứng tiến lên, tưởng rằng cô sẽ về nhà. Vừa nghe cô nói muốn đến sòng bạc, sắc mặt lập tức thay đổi. Tổ tông, bà chủ, cô Phương, Phương công chúa, Phương cách cách, nghĩ ra đủ loại xưng hô, A Hiền gọi hết một lượt, nhưng vẫn không thể khiến Phương Thanh Chỉ đổi ý.

Bất đắc dĩ, A Hiền chỉ có thể dặn dò tài xế, tuyệt đối không được lái xe, không để cô đi... ai ngờ Phương Thanh Chỉ hoàn toàn không sợ, chờ A Hiền vừa xắn tay áo vừa nói xin lỗi, Phương Thanh Chỉ lại bất ngờ đấm anh ấy một quyền.

... Rất đau.

Phương Thanh Chỉ quyết đoán xuống xe, không để ý đến A Hiền, chặn một chiếc taxi rồi bỏ đi. A Hiền không còn cách nào khác đành phải cùng tài xế lái xe suốt quãng đường, khi họ đến sòng bạc, tài xế đi vào nhìn chằm chằm Phương Thanh Chỉ, chào hỏi, không để người khác bắt nạt cô, A Hiền tới một góc gọi điện thoại cho Trần Tu Trạch.

“Chính là như vậy.” A Hiền nhe răng trợn mắt nói với Trần Tu Trạch, sờ sờ chỗ ngực bị đánh, oan ức nói: “Không phải em không dám ngăn cản, chủ yếu là cô Phương thân kiều thịt quý như vậy, đụng một chút lại hỏng…”

Trần Tu Trạch nói: “A Hiền, mấy ngày nay vất vả cho cậu rồi. Chuyện hôm nay tính vào sổ sách, trở về sẽ gửi thêm ti�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play