《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.
Trần Tu Trạch
không bao giờ nghĩ đến việc nối lại xương cho cái chân bị đập gãy của mình.
Trong gia đình
đông con, mẹ bị bệnh, lúc đó có thể lo liệu để mỗi người đều ăn no, mặc sạch đã
là quá đủ, hơn nữa cái chân bị gãy của hàng xóm, cha cũng như vậy mà nối xương
lại, cũng chẳng có vấn đề gì.
Lúc đó anh lại
đang trong thời kỳ phát triển, chiều cao tăng đột ngột, trên cánh tay và trên
đùi xuất hiện những đường vân trắng nho nhỏ do rạn da. Sau khi chân của Trần Tu
Trạch lành lại, cũng không cảm thấy có gì bất thường, từng ngày từng ngày, dấu
hiệu khập khiễng bắt đầu trở nên rõ rệt.
Cha mẹ liên
tiếp qua đời, khiến cho Trần Tu Trạch ngay cả thời gian buồn bã, bi thương cũng
không có. Hôm quan tài của cha đặt trong nhà, nhà cũng bị dột nước, Trần Tu
Trạch phải đặt một cái bát lên trên quan tài, hứng nước từ trên trời rơi xuống,
lại giống như là đang hứng những giọt nước mắt không đành lòng của ông trời.
Em trai em gái
đều ngủ rồi, một mình Trần Tu Trạch ngồi canh trước quan tài, canh đến khi nước
trong bát trên quan tài đầy rồi, anh cầm lên, khập khiễng từng bước đến trước
chậu tường vi mà cha trồng lúc còn sống, từ từ tưới hết nước trong bát cho cây,
lại đem bát trở lại, dùng tay áo lau sạch nước trên quan tài, lần nữa đặt bát
lên hứng.
Lúc đầu, muốn
nuôi dạy tốt em trai em gái, sau này lại dần dần nảy sinh ra lòng riêng. Ai
không ham muốn tiền tài quyền thế, ai không muốn có quyền lực lợi ích, ai không
có dục vọng muốn bước lên cao?”
Trần Tu Trạch
có nó.
Thân là anh cả,
tính tình của anh tốt, nhưng là người duy nhất trong nhà có thể gánh vác trách
nhiệm, Trần Tu Trạch cũng có một mặt lạnh lùng nhẫn tâm. Anh tự cắt đứt một
ngón tay của Khải Quang, ngay cả khi không nỡ, cũng biết rằng, chỉ có liều
thuốc tàn nhẫn này mới có thể cứu em trai. Giờ đây, cậu vẫn có thể tính toán,
việc cắt đi ngón tay ấy không ảnh hưởng đến sự hoạt động của những bộ phận
khác; nếu như Khải Quang cứ tiếp tục mê muội, tương lai thứ bị cắt bỏ sợ là
càng nhiều.
Trần Tu Trạch
ra tay được.
Những giọt máu
ấm nóng của Khải Quang chảy xuống tay anh, Trần Tu Trạch đột nhiên nhớ đến, lúc
nhỏ anh thức dậy làm ấm sữa bột cho Khải Quang. Em trai uống sữa bị sặc, anh
dịu dàng vỗ vỗ, dùng khăn giấy lau đi, vết sữa bột dính trên ngón tay, cũng ấm
nóng như vậy.
Trần Tu Trạch
không muốn em trai, em gái đi vào con đường mà anh đi.
Cho nên anh đưa
Khải Quang và Tuệ Ninh đi học kinh doanh, đưa Chí Trân đến nước Anh đào tạo
chuyên sâu, đưa Vĩnh Thành đến trường học…
Cuộc đời còn
lại, Trần Tu Trạch cũng muốn đi về phía trước. Mạnh Cửu Ca đối xử với anh không
tệ, Trần Tu Trạch cũng có qua có lại, tận chức tận trách. Đương nhiên, phần
chức trách này cũng không phải là lòng trung thành ngu ngốc, kẻ ngốc mới để mặc
cho người ta xâu xé và để cho con cái của Mạnh Cửu Ca nuốt chửng.
Chăm sóc bà Tô,
giữ lại con cái của Mạnh Cửu Ca, cũng chính là cái gọi là tận trung mà Trần Tu
Trạch làm cho người cha nuôi của mình. Anh sẽ đảm bảo người vợ cuối cùng này
của Mạnh Cửu Ca sống bình an đến khi tự chết đi, cũng đảm bảo đứa nhỏ đó khỏe mạnh
lớn lên, không cần thiết khiến cho Mạnh Cửu Ca tuyệt tự tuyệt tôn.
Với điều kiện
tiên quyết là Tô Lệ Tiếu không gây sự.
Bên ngoài rất
nhiều lời đồn đại vớ vẩn, Trần Tu Trạch đều không bận tâm. Đặc biệt là những
lời đồn chẳng ra gì, nói cái gì mà Trần Tu Trạch giết hại vợ con của Mạnh Cửu
Ca… Chẳng sao cả, những tờ báo chẳng mấy ai để ý, đều sợ thế giới chưa đủ loạn,
viết bài rất sinh động, ngoài mặt là một bộ dáng phẫn nộ bất bình, bênh vực kẻ
yếu, thật chất tất cả đều là làm ăn kiếm tiền, chẳng qua cũng chỉ vì hấp dẫn
người đọc và tăng doanh thu mà không từ thủ đoạn.
Công việc của
Trần Tu Trạch rất bận rộn, lười để ý bọn họ, chỉ đợi sau này tính luôn một thể.
Ấy vậy mà, Tô
Lệ Tiếu, cái thứ không có đầu óc đó tin rồi.
Phỏng đoán trên
mấy tờ báo nhỏ ấy rất sôi nổi, nói cái gì mà Trần Tu Trạch cố ý không giết, chỉ
giữ lại một mình Tô Lệ Tiếu, lại nói rằng tuổi tác Mạnh Cửu Ca đã cao, lại đau
ốm triền miên, Tô Lệ Tiếu lại có thể sinh con… đoán chừng đứa nhỏ đó là con của
Trần Tu Trạch.
Lời ngu xuẩn gì
vậy.
Mạnh Cửu Ca ham
mê sắc đẹp như mạng sống của mình, lấy đến mấy người vợ. Thời còn trẻ, Mạnh Cửu
Ca cũng rất hoang đường, thà rằng mười ngày không ăn thịt, chứ không thể thiếu
phụ nữ một ngày; rượu chè gái gú thành nghiện, cho dù sau này đã lớn tuổi, sức
khỏe kém rồi cũng không thể không có phụ nữ. Tuổi tác của Tô Lệ Tiếu vẫn còn
trẻ, là người vợ mà ông ta cưng chiều nhất. Ba năm cuối đời của Mạnh Cửu Ca, cơ
bản ở trong phòng của Tô Lệ Tiếu cùng với vài hồng nhan tri kỷ nữa trằn trọc mà
sống qua ngày.
Trần Tu Trạch
không giết Tô Lệ Tiếu, cũng vì bà ta là vợ của Mạnh Cửu Ca, là mẹ đứa con duy
nhất của Mạnh Cửu Ca.
Ai biết được Tô
Lệ Tiếu xem nhiều báo rồi, liền tin đó là thật.
Bà ta còn tưởng
rằng những người khác đều là do Trần Tu Trạch giết, sợ anh giết mình, cũng là
muốn tìm một chỗ dựa vững chắc sau này. Dù sao cũng đã quen sống trong nhung
lụa, rất khó để quay về những ngày tháng tầm thường trước kia.
Trần Tu Trạch
muốn giữ thể diện đôi bên, sau khi phát hiện tâm tư của Tô Lệ Tiếu, chỉ sai
người đưa cho bà ta một ít tài sản mà Mạnh Cửu Ca để lại, cũng nói rõ với bà
ta, Mạnh Cửu Ca mãi mãi là cha nuôi của anh, cũng là sư phụ của anh.
Giờ phút này,
anh chưa có ý định lập gia đình.
Hoặc là nói,
chưa từng có ý định lập một gia đình mới, có em trai em gái, Trần Tu Trạch
liền có gia đình, anh tự mình nuôi dạy mấy đứa nhóc trưởng thành, lại đắm chìm
trong quyền lực, đối với những phương diện khác, không khỏi có chút tẻ nhạt.
Càng huống hồ,
Trần Tu Trạch từng chăm sóc Mạnh Cửu Ca, biết được sinh mạng của Mạnh Cửu Ca
sắp đi đến đoạn cuối, thân thể yếu đi bắt đầu thối rữa, phóng túng trầm mê nữ
sắc chính là như vậy, không hay biết gì mà mang bệnh cả người. Thời kỳ cuối
bệnh bắt đầu ăn lên não, cũng chẳng trách sau này Mạnh Cửu Ca dần bắt đầu ăn
nói hàm hồ, khùng khùng điên điên.
Cũng giống như
lúc rút cây đinh ra khỏi chiếc giày, Trần Tu Trạch chẳng hề nghĩ đến tương lai
mình sẽ thành một người bước đi khập khiễng, lúc sai A Hiền đi chăm sóc đứa bé
mồ côi đó, Trần Tu Trạch cũng không nghĩ đến, bản thân sẽ gặp phải loại chuyện
nhất kiến chung tình- vừa gặp đã yêu này.
Làm sao diễn tả
được cảm xúc hôm đó, khi anh nhìn thấy Phương Thanh Chỉ.
Trần Tu Trạch
cả đêm trằn trọc không ngủ, nhắm mắt mở mắt đều là hình ảnh mái tóc óng ả dưới
ánh nắng của cô, vừa đẹp đẽ lại lộng lẫy. Anh dựa nửa người trên giường, liên
tục vài lần, mới cảm thấy nóng bức trong người dần biến mất.
Anh đi rửa sạch
tay. Trần Chí Trân tiếp tục đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài, Trần Vĩnh Thành
không ở nhà, bên ngoài chỉ có tiếng nói cười nhè nhẹ của Trần Khải Quang và Ôn
Tuệ Ninh, cách một cánh cửa mà truyền vào, hai người đi ngang qua cửa phòng,
không biết Trần Khải Quang nói cái gì, Ôn Tuệ Ninh cười mắng cậu một câu, đuổi
theo đánh. Anh đuổi em đánh, hòa thuận vui vẻ.
Lúc đó, Trần Tu
Trạch đột nhiên nghĩ, anh quả thật là cần một người vợ.
Tương lai, Khải
Quang và Vĩnh Thành sẽ kết hôn, thành gia lập thất, Tuệ Ninh Và Chí Trân cũng
sẽ tìm được người trong lòng. Nhà tổ cũng chỉ là nhà tổ, mọi người không thể
nào tiếp tục sống cùng nhau. Mỗi người đều có cuộc ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.