Một buổi sáng se lạnh tuyết nhẹ rơi, Sở Nguyệt đang nằm đung đưa trên chiếc giường bông nhỏ dưới gốc đào.

Màng che trắng bao bọc xung quanh chiếc giường để cản tuyết bị gió thổi khẽ tung bay.

Sở Nguyệt nằm trùm chăn kín mít, tay còn cầm ấm lô giữ nhiệt, thoải mái híp mắt lại.

Vu Minh một thân áo choàng bông từ trong động chạy vọt ra, cởi giày vén rèm, chui vào trong, nâng chăn của nàng đắp hai chân mình.

“Lạnh quá lạnh quá, cho huynh ké chút nào.” 

Sở Nguyệt mở mắt ra, vẫn nằm ườn ra đó cười hả hê: “Cho huynh lì lợm, muội đã bảo trong Băng Động mùa đông cái lạnh gấp đôi mà cứ ngủ đông ở trong đó, ở bên ngoài đỡ lạnh hơn nhiều, đáng đời nha...” 

Vu Minh chồm tới hai tay không thương tình véo má nha đầu tuyệt sắc khuynh thành nào đó:

“Nha đầu thối, cười ai hả!”

Sở Nguyệt bị kéo ngồi dậy miệng la oai oái: “Đau mà, đau mà, cứ véo muội, lỡ xấu xí không gả được thì huynh nuôi muội cả đời... Hừ hừ.” 

“Muội ư... Có cẩu nó lấy!” Vu Minh khinh miệt.

Sở Nguyệt lấy gối mình nằm ném thẳng tới, bộ dáng xù lông đáng yêu chọc Vu Minh cười ha hả.

Vu Minh thoải mái cho nàng tựa vào ngực mình, cử chỉ thân thiết ôn nhu.

“Mấy ngày trước muội bị bệnh, giờ đã khỏi thật chưa? Mà ca ca đi đâu rồi, sớm đã không thấy?”

“Cũng bởi vì trời lạnh muội nhiễm bệnh dọa cho huynh ấy một trận, sáng sớm huynh ấy đã đi mua lò sưởi để đặt trong nhà cho chúng ta rồi.”

Sở Nguyệt nằm trong lòng Vu Minh hơi nhắm mắt cười, chẹp miệng rồi cười hề hề: 

“Vu Minh ca ca, thèm rượu quá, có một chén rượu nóng là ấm cả người ngay.”

Vu Minh liền cho nàng một gáo nước lạnh: “Xui xẻo cho nha đầu, rượu năm rồi ủ năm nay đã uống hết sạch rồi, sáng nay huynh mới làm xong vài vò, nhưng phải đợi ít nhất vài tháng mới dùng được nha.”

“Đi nào, đi nào, muội giúp huynh chôn rượu sau này uống được cho muội thật nhiều nha.” 

Sở Nguyệt hí hửng kéo Vu Minh đi ‘làm việc’.

Vu Minh lấy cuốc đào đất, nàng phụ trách vào trong ôm rượu vừa với đong vào hủ ngày hôm qua ra, được 5 vò rượu, nàng mở một vò khẽ ngửi, mắt sáng lên: 

“Thơm quá đi... Ấy mà Vu Minh ca ca lần trước rượu phải thiếu thiếu gì đó không?”

Vu Minh chống cuốc suy nghĩ rồi đồng tình: “Đúng nhỉ? Cần một chút hậu ngọt, có thể hạ nhiệt thì càng tốt, lần đó huynh dùng hoa đào ủ... Hay bây giờ thêm vào một chút...” 

“Bỉ ngạn hoa!” Hai người đồng thanh kêu lên.

Vu Minh cười cười: “... Không biết uống được không nhỉ?”

Sở Nguyệt hất hất cằm: “Tới luôn sợ gì.”

Vu Minh lại nhìn nàng chằm chằm cười gian tà... 

“... Huynh dùng bộ mặt ‘hồ ly già’ đó nhìn muội làm gì?”

Vu Minh cho nàng ánh mắt tinh ranh rồi nói:

“Muội hái hoa đi, huynh không dám hái đâu, ca ca biết sẽ tịch thu rượu của huynh mất.” 

Sở Nguyệt trừng mắt tới nhăn nhó mặt mày:

“Lần trước huynh xúi giục muội hái trộm bỉ ngạn của ca ca mang bán lấy tiền, bị huynh ấy phạt cả tháng không cho ăn thịt, giờ tới lượt huynh đi chứ.”

“Không biết lúc đó là thối nha đầu nào la oai oái đòi ăn canh sườn hầm củ sen, ta mới kiếm tiền mua cho... Với lại muội muốn nhìn thấy mỹ tửu của chúng ta bị tịch thu hết sao? Kình Lạc ca ca thương muội nhất sẽ không phạt nặng muội đâu.”

“Không có thịt ăn... Đó là hình phạt nặng nề nhất rồi.”

“...” Vu Minh.

“Ngoan đi mà, huynh sẽ lén mang thịt cho muội ăn.”

Sở Nguyệt nhìn nhìn hắn, lại nhìn mỹ tửu, đắng lòng phóng tới vườn hoa, ở một góc khuất ngắt đi năm bông hoa to bự, đau khổ bỏ vào các vò rượu miệng lẩm bẩm:

“Tất cả vì mỹ tửu, tất cả vì mỹ tửu. Vu Minh ca ca là chủ mưu, Vu Minh ca ca là chủ mưu!”

“...” Vu Minh.

Sau đó toàn bộ rượu được chôn xuống.

“Đợi vài tháng nữa là có rượu ngon uống rồi, mong chờ quá đi.” Sở Nguyệt vỗ tay cười mơ màng.

“Hai đứa đang làm gì đấy?” Trường Thiên Kình Lạc mới về tới nhìn hai con người nào đó đang thì thầm với nhau.

Sở Nguyệt và Vu Minh giật mình quay người lại, nhìn Trường Thiên Kình Lạc... Lòng lộp bộp chột dạ, nàng nhe răng cười:

“Không có gì đâu ca ca, huynh không phải đi mua lò sưởi sao? Sao chỉ có kẹo hồ lô thế này thế?” 

Trường Thiên Kình Lạc buồn cười nhìn nàng đang thèm thuồng, đưa nàng hai xâu hồ lô óng ả đỏ sắc.

“Ăn đi, nước bọt rơi xuống sắp lụt nhà...”

Sở Nguyệt đưa cho Vu Minh một cây, nàng cầm một cây nháy mắt với nhau. 

Trường Thiên Kình Lạc trả lời: “Tìm ở xa mới có 3 cái lò sưởi, huynh bỏ nó vào giới không gian của mình rồi, giờ vào trong đặt đây.”

“Vậy huynh vào đi ạ, ngoài đây lạnh lắm.” 

Trường Thiên Kình Lạc nheo nheo mắt nhìn hai con người nào đó vui vẻ nhai hồ lô…

Rồi khẽ liếc nhìn ở một góc vườn hoa của mình... Năm cây hoa yêu quý bị ngắt trụi lũi chỉ còn thân xanh lẻ loi thê thảm trong gió.

“...” Trường Thiên Kình Lạc cười vi diệu. 

“Khụ... Huynh nói chứ... Lần sau nhớ nhổ tận gốc đi nhé... À, chắc không có lần sau đâu, nếu không huynh sẽ đá hai đứa xuống núi ngay.” 

“Khụ... Khụ... Khụ...” 

“Khụ... Khụ... Khụ...” 

Nhìn hai con người nào đó chột dạ ho sặc sụa. Trường Thiên Kình Lạc mới hài lòng xoay người vào trong.

Vu Minh muốn khóc: “Nhìn huynh ấy nho nhã dịu dàng, nhưng sao cái tính dọa người lại phúc hắc như vậy chứ? Đáng sợ quá.”

Sở Nguyệt nhăn mặt kêu gào: “Xong rồi, xong rồi, tháng ngày ăn rau luộc bắt đầu rồi, thật thảm quá mà...” 

Vu Minh tỏ ra đồng cảm tới vuốt ve đầu nàng: “Tội nghiệp quá... Yên tâm, huynh sẽ dành phần thịt của mình lén cho muội ăn.”

Kết quả... Vu Minh nào tránh được bị phạt, nàng bị tước đoạt bữa ăn có thịt trong 2 tuần, Vu Minh chủ mưu phạt gấp đôi.

“...” Vu Minh.

“...” Sở Nguyệt.

Trời chập tối, ba người chuẩn bị kêu Tiểu Hỏa về ăn cơm cùng... Tiểu Hỏa bay trở về báo với Trường Thiên Kình Lạc có người ngoài xâm phạm. Y liền cùng Vu Minh xuống xem thử.

Vừa xuống đã gặp một đám quân lính cấm quân của Thanh Phong, đang dựng lều, hai người đang ẩn nấp ở một góc quan sát, thì đằng sau vang lên tiếng gọi:

“Thái tử ca ca là huynh sao?!”

Trước mặt hai người là một thiếu niên vận lam y dung mạo tuấn tú sáng sủa đẹp đẽ và... Có vài nét giống Trường Thiên Kình Lạc.

“Là đệ à Tư Thành... Đã lâu không gặp...” 

Người đến là đệ ruột thịt của Trường Thiên Kình Lạc, nhị hoàng tử Trường Thiên Tư Thành.

Tình cảm lúc nhỏ vô cùng thân thiết, bi kịch xảy ra, vì bảo vệ đệ đệ, Trường Thiên Kình Lạc nhờ một phi tần thân thuộc với Mẫu hậu y nhận về cung nuôi dưỡng để tránh bị liên lụy.

Trước đây có lệnh nghiêm cấm tìm y, Trường Thiên Tư Thành là người cố chấp luôn muốn tìm ca ca, nhưng Trường Thiên Kình Lạc không muốn liên lụy ai, đã che giấu hơi thở khí tức của mình, ai cũng không thể tìm ra.

Trường Thiên Tư Thành có hơi nghẹn ngào lại cụp mắt trả lời: “Đệ... Phụng chỉ của phụ Vương đến tìm huynh... Huynh vẫn khỏe chứ ạ?”

“Huynh rất tốt... Nếu đã đến vậy nhé chỗ huynh ngồi một lát nhé?” 

“Vâng.” 

Trường Thiên Tư Thành dặn dò binh lính vài câu, sau đó đi theo hai người về Băng Động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play