Vừa về tới đã thấy Sở Nguyệt đang ngồi ngoài trời tuyết ôm Tiểu Hỏa đợi hai người về, ánh mắt như đang lo lắng, khi thấy họ mới thở phào chạy vụt tới.
“Ca ca có chuyện gì vậy ạ, sao lại có người đến đây?”
“Nha đầu này, trời lạnh như vậy sao lại ngồi ở ngoài đây, chỉ vừa mới khỏi bệnh không nhớ sao.”
Trường Thiên Kình Lạc trách nàng nhưng mang theo ngữ khí lo lắng, ôn nhu cởi áo choàng của mình khoác cho nàng.
“Đừng lo, chỉ là đệ đệ của huynh đến thăm, không sao...”
Trường Thiên Tư Thành chợt kinh ngạc nhìn ca ca của mình rồi lại nhìn nàng…
Trường Thiên Kình Lạc kéo nàng và Vu Minh tới giới thiệu cho Trường Thiên Tư Thành:
“Mọi người chào hỏi nhau đi đã.”
Sở Nguyệt chớp chớp mắt nở nụ cười: “Chào huynh ạ, muội tên là Sở Nguyệt, năm nay 15 tuổi.”
“Huynh tên là Vu Minh, 23 tuổi, gọi huynh Vu Minh ca ca cũng được.” Vu Minh cười nói.
Trường Thiên Tư Thành tươi cười sáng lạn: “Xin chào Vu Minh ca ca, chào tiểu nha đầu, ta tên Trường Thiên Tư Thành - Tư Thành trong ý nghĩa ‘Tâm Tư Chân Thành’, năm nay 19 tuổi rất vui được gặp hai người.”
Trường Thiên Tư Thành rất nhiệt tình và thích thú nhìn nha đầu xinh đẹp tuyệt sắc nào đó, hai mắt sáng lên rực rỡ thân thiết tới vò vò má nàng:
“Chà, chà, nha đầu xinh đẹp ở đâu ra vậy nè, ca ca huynh thật xấu nhận muội muội cũng không cho đệ biết, mau gọi ta một tiếng Tư Thành ca ca nghe xem nào?”
Sở Nguyệt bị vò cho đỏ mặt, chạy vào trong tránh móng vuốt của ai đó:
“Đau mà, sao ai cũng bắt nạt muội, nhưng muội sẽ rộng lượng... Dọn cơm cho các huynh ăn đây.”
Trường Thiên Tư Thành nhìn nàng chạy trối chết cười ha hả... Lại nhìn sang thấy ca ca của mình nhìn theo nàng không phải là ánh mắt vô cảm mà là cưng chiều yêu thương...
Hắn im lặng như suy nghĩ gì, lại câu môi cười:
“Đệ làm phiền các huynh một bữa nha, để đệ phụ nha đầu một tay.”
Rồi hắn chạy theo bám Sở Nguyệt chọc ghẹo nói cười, Trường Thiên Kình Lạc và Vu Minh nhìn nhau chỉ biết lắc đầu cười.
Đêm đó.
Là một đêm đông lạnh giá, cảnh khuya yên tĩnh, một đóm lửa nhỏ được thắp dưới gốc đào, lửa cháy lách tách từng tiếng nhỏ.
Trường Thiên Kình Lạc và Trường Thiên Tư Thành ngồi cạnh nhau trò chuyện, ôn lại chuyện lúc nhỏ, bầu không khí hài hòa vô cùng.
Lúc sau lại rơi vào trầm tư, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng lửa đang dần cháy lụi tàn.
Trường Thiên Tư Thành nhìn sang vị ca ca sau nhiều năm xa cách mà mình luôn tìm kiếm, khẽ nói:
“Ca ca... Có thể đừng quay trở về Thanh Phong Quốc được không huynh?”
Trường Thiên Kình Lạc im lặng không nói, hạ mắt nhìn ánh lửa đỏ sau đó lại cười nhạt:
“Đệ cũng rõ mà, một khi phụ vương của chúng ta đã quyết định, ông sẽ làm cho bằng được, nếu không phái đệ thì cũng sẽ phái người khác truy lùng huynh... Không phải sao?”
Trường Thiên Tư Thành bối rối vội vàng lên tiếng:
“Đệ tuyệt đối không tiết lộ nơi huynh ở, sẽ không ai biết đệ gặp huynh... Lần này đệ tử xin phụ vương đi tìm huynh, chính là muốn hỗ trợ huynh bỏ trốn, chứ không phải muốn đưa huynh về.”
Trường Thiên Kình Lạc chỉ lắc đầu cười, giọng khàn đi:
“Chạy trốn sao?... Tư Thành à, huynh đã trốn tránh hơn 7 năm trời rồi, cũng đã mệt rồi, không muốn trốn tránh nữa.”
“... Huynh sẽ trở về, xem như, đây là điều cuối cùng mà người con trai như huynh làm vì phụ thân mà mình kính trọng.”
“Cũng là hoàn thành sứ mệnh của một người thái tử bảo hộ bá tánh của mình, trả lại ơn sinh thành cho phụ vương và mẫu hậu chúng ta.”
Trường Thiên Tư Thành cúi đầu xuống, tay siết chặt nổi cả gân xanh, cảm xúc đau đớn và nghẹn ngào:
“Đệ... Thứ mà đệ nhìn thấy là ông ấy chưa thật sự đối xử với huynh như một người con, chỉ xem huynh là người mang lại hào quang cho ông được ca ngợi...”
“Năm đó từ bỏ huynh một cách dễ dàng như vậy, bây giờ muốn huynh về bảo hộ, đó rõ ràng chính là nộp mạng.”
“... Ca ca, mẫu hậu đã đi rồi. Đệ... Chỉ còn lại huynh thôi.”
“Tư Thành à...”
Trường Thiên Tư Thành cầm tay Trường Thiên Kình Lạc, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy giãy giụa:
“Cầu xin huynh, đệ xin huynh đừng trở về được không?”
“... Ca ca bao năm qua huynh đã sống trong vô cảm, có phải bây giờ huynh đã có thứ gọi là lưu luyến, không phải đệ, nhưng đệ biết huynh luyến tiếc với Tiểu Nguyệt nhi... Huynh đi rồi muội ấy phải sống làm sao đây chứ?”
“Huynh...”
Sở Nguyệt đứng ở một góc tối, nghe rất rõ mọi lời nói của hai người, không kìm được mà rơi nước mắt. Trường Thiên Kình Lạc nhìn thấy nàng liền bối rối:
“Tiểu Nguyệt nhi...”
Sở Nguyệt bước tới chỗ Trường Thiên Kình Lạc đau lòng nhìn y, cắn môi không nói thành lời.
Trường Thiên Kình Lạc nhìn nàng, khẽ thở dài ngồi xuống lại choàng áo của mình cho nàng dịu dàng nói:
“Đã bảo trời đang rất lạnh, ra ngoài phải choàng thêm áo rồi mà không sẽ bị bệnh nữa đấy.”
Sở Nguyệt liền bật khóc nức nở. Tay Trường Thiên Kình Lạc khẽ run lên...
“Đừng đi mà ca ca... Huynh đừng bỏ rơi muội, huynh đã hứa sẽ bảo vệ muội cả đời, huynh đừng trở về nơi đó.”
Tiếng khóc của nàng làm người khác đau lòng, Trường Thiên Tư Thành không kìm nén được quay người đi lau nhanh nước mắt đã rơi trên mặt mình.
Trường Thiên Kình Lạc là lần đầu thấy nàng khóc lớn như vậy, không biết phải làm sao, chỉ ôm nàng thật chặt...
Trường Thiên Kình Lạc lúc sau mới buông nàng ra, lau đi nước mắt cho nàng nhẹ giọng vỗ về:
“Ngoan, đừng khóc, sẽ không có chuyện gì. Huynh chỉ là trợ giúp vương cung, về nhà của mình, dù sau Thanh Phong cũng là nhà, Quốc vương cũng là phụ thân ruột thịt của huynh...”
Sở Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt ngượng cười của Trường Thiên Kình Lạc, nghẹn ngào nói:
“Huynh cam tâm sao?... Huynh thật sự cam tâm hy sinh bản thân mình vì những kẻ đã vứt bỏ mình sao? Tại sao cứ phải là huynh? Tại sao vậy chứ?”
Trường Thiên Kình Lạc đau lòng nhìn nàng đôi mắt lãng tránh, im lặng giây lát rồi thở dài:
“Được rồi, được rồi, huynh... Sẽ không đi nữa. Huynh ở cùng Tiểu Nguyệt nhi mà... Sáng mai huynh đưa muội và Vu Minh rời khỏi nơi này, nhé?”
Trường Thiên Tư Thành và Sở Nguyệt bất ngờ vui mừng nhìn y:
“Thật sao ạ?!”
“Ừ, mai sẽ rời đi.”
“Tốt quá, vậy thì tốt quá.”
Trường Thiên Kình Lạc nhìn hai người vui mừng thì chỉ cười cho có lệ, cụp mắt xuống không biết suy nghĩ gì.
Và họ lại không biết Vu Minh ẩn mình trong bóng tối quan sát họ, ánh mắt lạnh lùng vô cảm...
Sáng hôm sau.
Trong Băng Động, trên một chiếc giường băng.
Trường Thiên Kình Lạc đặt Trường Thiên Tư Thành và Sở Nguyệt cùng nằm xuống, họ cứ như đã ngủ rất sâu, là do y đã hạ thuốc...
Trường Thiên Kình Lạc vuốt ve gương mặt mềm mại của nàng ánh mắt đầy sự luyến lưu.
Vu Minh đứng ở bên cạnh nhàn nhạt hỏi: “Thật sự phải làm như vậy sao?”
“... Nếu hai đứa trẻ này biết huynh muốn về Thanh Phong nhất định sẽ ngăn cản, bằng không sẽ đòi đi theo. Nơi đó hỗn loạn nguy hiểm, một mình huynh đi là được, đệ cũng ở lại đi...”
Vu Minh nhìn chằm chằm Trường Thiên Kình Lạc ánh mắt có gì đó kỳ lạ, khẽ cụp mắt nhẹ nói:
“Không đâu ạ, đệ đi cùng huynh, đệ muốn trả thù cho phụ mẫu, cũng muốn bảo hộ huynh như đã hứa, huynh cho đệ đi đi.”
Trường Thiên Kình Lạc nhìn sang Vu Minh đang rất kiên định, đành thở dài:
“Được rồi...”
Trường Thiên Kình Lạc lần nữa nhìn Sở Nguyệt cầm tay bé nhỏ của nàng dịu dàng cười:
“Nha đầu à, chẳng biết là từ khi nào, huynh đã sợ phải rời xa muội... Nếu ông trời không nhẫn tâm, huynh hứa sẽ sớm trở về.”
“Còn nếu như không thể thì... Vu Minh à, đệ phải chăm sóc nha đầu của chúng ta thật tốt đấy biết chưa?”
Vu Minh hơi cụp mắt xuống: “Vâng. Đệ... Xin thề với huynh, nhất định sẽ chăm sóc và bảo hộ Tiểu Nguyệt nhi thật tốt.”