Đã trôi qua được 3 năm.

Những con người xa lạ không chốn nương thân, được duyên mệnh đưa đẩy mà gặp gỡ, trở thành người nhà của nhau, tình cảm càng thêm gần gũi khắng khít, Tiểu Hỏa cũng vui vẻ mà tiếp nhận thành viên mới. 

Trong những năm tháng ấy, điều lưu lại biết bao kỷ niệm đẹp mà cả đời ba người sẽ không bao giờ quên như là: 

[Trong năm Sở Nguyệt được 13 tuổi.] 

Trường Thiên Kình Lạc và Vu Minh đang ngồi ở ngoài bàn bạc gì đó trông rất bí mật. 

Sở Nguyệt thì đang nằm ngủ say trong chiếc giường bông nhỏ, màng che trắng tinh bị gió thổi lên, chiếc giường được Vu Minh thiết kế dành cho nàng vừa làm xích đu vừa có thể nằm ngắm sao trời. 

Chăn bông được tung lên, tiểu mỹ nhân càng lớn càng xinh đẹp kiều diễm, lại chẳng giữ yểu điệu ngáp một cái thật to. 

Trường Thiên Kình Lạc và Vu Minh vội ngưng bàn luận, bộ dạng sợ như nàng nghe được. Sở Nguyệt nằm ườn ra mà kêu gào: 

“Muội thèm thịt quá, muội muốn ăn thịt, cho muội thịt, cho muội thịt đi mà.” 

Suốt hai tháng trời Trường Thiên Kình Lạc lập chiến lược tiết kiệm gì đó, toàn cho cả nhà ăn rau rừng, củ cải muối với cháo loãng. 

Với một người háu ăn như nàng thì đó y hệt tra tấn. 

Trường Thiên Kình Lạc và Vu Minh buồn cười nhìn nha đầu nhà mình. 

Sở Nguyệt cứ tưởng sẽ y hệt mấy lần năn nỉ ỉ ôi mà vô hiệu như những lần trước, Trường Thiên Kình Lạc lần này lại dễ dàng đồng ý: 

“Được rồi, lần này chúng ta sẽ ăn thịt.” 

Trường Thiên Kình Lạc và Vu Minh còn tưởng nàng sẽ vui sướng nhảy cẩn lên, ai ngờ thấy tiểu nha đầu bật dậy tròn mắt kinh ngạc như không thể tin. 

Sau đó vọt vào động, khi chạy ra đã đưa đến trước mặt Trường Thiên Kình Lạc vài viên thuốc tròn.

“Thuốc hạ sốt... Uống uống...” 

“...” Trường Thiên Kình Lạc. 

Vu Minh bật cười ha hả. Trường Thiên Kình Lạc đen mặt lên ký đầu nàng: 

“Thối nha đầu. Có ý tốt cho muội ăn thịt, muội lại xem ta thành bị bệnh ấm đầu sao?” 

Sở Nguyệt trốn sau lưng Vu Minh rất hợp tình hợp lý nhỏ giọng nói: 

“Mấy lần trước huynh có cho muội đâu? Sao giờ dễ dàng đồng ý thế kia... Rất bất thường...” 

Vu Minh bị chọc cười cho không khép được mồm ôm ôm nàng bảo vệ: 

“Ngoan, ngoan, lần này có dịp vô cùng đặc biệt, sẽ có thịt cho muội nha.” 

“Đúng vậy huynh và Vu Minh ra ngoài kiếm thịt cho muội, ở nhà chơi với Tiểu Hỏa đi, đến tối bọn huynh về.” 

Sở Nguyệt hai mắt sáng lên, lại nheo mắt: “Sao lại không cho muội theo? Đáng nghi. Đáng nghi!” 

Trường Thiên Kình Lạc véo gương mặt xinh xắn kia, tỏ ra hung dữ: “Nghi cái gì hả, có còn muốn ăn thịt nữa không!” 

“Ăn mà, ăn mà.” 

Sau đó hai người rời đi, Sở Nguyệt ở nhà ngoan ngoãn đợi họ về. 

Đêm đó. 

Trăng rất sáng và tròn, bầu trời sao tỏa lung linh... Băng Động được thắp sáng nơi nơi bởi nến và đèn Linh Lung phù du. 

Vu Minh che mắt Sở Nguyệt lại dắt nàng ra ngoài sân, Trường Thiên Kình Lạc theo sau. 

Khi mở mắt nàng ra, nàng vô cùng kinh ngạc với bày trí như tiên cảnh thơ mộng, trên bàn còn có các món ăn nào là gà quay, cải xào, sườn hầm hạt sen v.v.. Bàn ăn bốc khói hương thơm lừng, vô cùng đặc sắc. 

Sở Nguyệt chạy đến hai mắt sáng ngời trong veo, cười tươi xinh đẹp: “Thật đẹp quá đi! Mới ngủ một giấc mà muội còn tưởng mình lạc đến nơi nào rồi chứ.” 

Thấy bộ dáng thèm thuồng của nha đầu, Vu Minh và Kình Lạc nhìn nhau lắc đầu cười, vô vàn cưng chiều.

“Nhưng mà hôm nay là ngày gì ạ? Sao các huynh lại trang trí đẹp như thế, thật thịnh soạn quá đi.” 

Trường Thiên Kình Lạc đến vuốt ve đầu nàng cười nói: 

“Nha đầu ngốc này, hôm nay là sinh thần của muội đấy sao lại không nhớ hả?... Cũng là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, đã lấy ngày này làm sinh thần của muội không nhớ sao?” 

Vu Minh cười tiếp lời: “Ca ca nói tính tới hôm nay muội đã 13 tuổi rồi, cũng nên làm lễ cặp kê cho muội đây.” 

“Lễ cặp kê ạ?” 

“Là lễ của tiểu nữ tử chứng minh muội đã trưởng thành rồi đấy.” Vu Minh cười nói.

Sở Nguyệt vô cùng xúc động nhào qua ôm lấy cả Trường Thiên Kình Lạc và Vu Minh cảm ơn không ngừng. 

“Còn có Tiểu Hỏa cũng có quà muốn tặng muội nữa đấy.” Trường Thiên Kình Lạc gọi lên một tiếng. 

Tiểu Hỏa mang bộ dáng nhỏ bé bay từ vách núi lên, chân còn gắp theo một bao bố lớn trong rất buồn cười. 

“Chíp. Chíp.” Tiểu chủ nhân sinh thần vui vẻ! 

Rồi bao bố rơi xuống, vô số Linh Lung phù du bay ra mọi phía sáng lấp lánh tạo nên tuyệt cảnh, Sở Nguyệt nhìn đến ngẩn ngơ, Tiểu Hỏa bay tới vòng xung quanh nàng như thể hiện chúc mừng. 

“Đa tạ nhé Tiểu Hỏa, ta thích lắm, thật sự cảm ơn ngươi nhiều.” Sở Nguyệt vuốt ve đầu nó. 

“Chíp.” - “Vui vẻ, vui vẻ.” 

“Rồi rồi, mau ngồi xuống ăn thịt của muội đi, nguội mất bây giờ.” 

Ba người ngồi xuống, Tiểu Hỏa đậu trên một góc bàn, có đầy một giỏ trứng gà luộc món khoái khẩu của nó được Trường Thiên Kình Lạc chiêu đãi ngày vui. 

Vu Minh chạy đi rồi chạy về ôm theo một bó gì đó, cứ tưởng là hoa, nhưng là một bó kẹo hồ lô ngào đường to tròn, đỏ mộng bóng bẩy. 

“Đây là do chính tay huynh làm tặng muội nè, tuy không đáng giá nhưng là tấm lòng của huynh đấy, nếm thử xem.” 

“Đa tạ Vu Minh ca ca.” 

Sở Nguyệt ôm bó hồ lô vui vẻ mà cắn một miếng... 

“!...” 

Sở Nguyệt híp mắt nhìn sang Trường Thiên Kình Lạc, ánh mắt lóe lên giảo hoạt không nói gì mà đưa cho y cắn một miếng... 

Vu Minh nhìn hai người mong chờ cười: “Có ngọt không?” 

“Ngọt ạ, vô cùng ngọt ngào luôn.” Sở Nguyệt gật đầu thật mạnh. 

“...” Trường Thiên Kình Lạc nhướng mày... E hèm, chua quá đi, sao có thể chua như vậy? Y giữ sắc mặt cười cười gật đầu. 

Vu Minh nheo mắt nhìn sắc mặt kỳ lạ của hai người nào đó: “Thật sự ăn ngon sao?” 

Sở Nguyệt nuốt ngụm nước bọt cười hề hề: “Ngon mà ngon mà... Ha ha.” 

Nàng lại nhìn sang Trường Thiên Kình Lạc đánh trống lãng: “Ca ca quà của huynh thì sao ạ?” 

“Làm cho muội một bàn thịt, còn chưa đủ à?” Trường Thiên Kình Lạc nhéo má nàng. 

Sở Nguyệt xụ mặt xuống, tỏ ra đáng thương lau nước mắt, tựa vào vai Vu Minh ai oán: 

“Hu hu hu... Này mà là quà sao, lâu vậy mới cho người ta ăn thịt hu hu hu... Còn nói... Hu hu... Chỉ có Vu Minh ca ca tốt với muội thôi.” 

“...” Trường Thiên Kình Lạc giật giật khóe môi, sau đó cười nói: 

“Thối nha đầu này... Được rồi đừng gào nữa, huynh có cái này tặng muội, phải giữ cẩn thận và luôn mang theo bên người đó nhé.” 

Trường Thiên Kình Lạc lấy xuống từ cổ một sợi dây chuyền màu đen, mặt dây chuyền là miếng bạch ngọc hình mặt trăng tròn, đeo lên cổ cho nàng. 

“Sợi dây chuyền bạch nguyệt này đã theo huynh nhiều năm, huynh đã thêm vào một chút linh lực, để nó nhận ra khí tức của yêu nhân Thất Quỷ Môn thì sẽ sáng lên, có chuyện gì thì kịp thời ứng phó.” 

Vu Minh cụp mắt xuống không biết nghĩ gì. Sở Nguyệt sờ mặt trăng rồi hỏi: 

“Không có nó huynh sẽ không sao chứ?” 

“Thực lực hiện tại của huynh có thể cảm nhận được khí tức của bọn chúng, trừ khi che giấu quá sâu... Nhưng sẽ không sao muội cứ giữ lấy đi.” 

“Dạ.” 

Sau đó ba người và một chim cùng quay quần bên nhau ăn cơm và trò chuyện nói cười vui vẻ trong khung cảnh trời đêm yên bình. 

*****

Cuộc sống của họ trải qua vô cùng an nhàn vô tư vô lo, khi rảnh rỗi thì Trường Thiên Kình Lạc và Vu Minh sẽ dạy nàng chơi cờ, múa kiếm, đánh đàn, còn ủ rượu ngon. 

Bốn mùa nơi đây chẳng bao giờ nhàm chán vì có tiểu nha đầu luôn bày trò chọc phá cho cả nhà cùng vui. 

Bình bình yên yên, tự do tự tại. 

Mùa xuân thì cùng nhau ngắm hoa đào, cùng đón Tết Đoàn viên.

Mùa hạ thì ra suối cùng đi mò cua, bắt cá lớn. 

Mùa thu thì cùng đi hái nấm, hái măng tươi. 

Mùa đông thì cùng ngắm tuyết rơi, chơi đủ trò với tuyết. 

Thời gian trôi qua ba năm, Sở Nguyệt giờ đã được 15 tuổi và năm nay mùa Đông đã đến sớm, đón nhận những cơn tuyết lạnh lẽo đầu tiên... 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play