Ngày hôm sau.
Ánh mặt trời ấm áp cuối thu bắt đầu ngày mới, hoa bỉ ngạn nở đỏ rực đung đưa trong gió.
Trường Thiên Kình Lạc một thân bạch y tuấn mỹ ngồi đọc sách trên ghế đá, trên bàn là chậu lửa đang đun thuốc nhẹ bốc khói, ba ngàn sợi tóc đen mềm mượt buông xỏa tự nhiên càng tạo ra sự thanh tao bất phàm.
Sở Nguyệt lon ton chạy đến, mang theo một chiếc lược cười híp mắt nhìn Trường Thiên Kình Lạc.
“Ca ca, chải chải...”
Trường Thiên Kình Lạc nhẹ nghiên sách, đưa mắt nhìn nha đầu xinh xắn của mình rồi nhăn mày.
“Thôi đi tiểu tổ tông, ta sợ đầu mình thành chỗ cho chim đến làm tổ lắm.”
Sở Nguyệt tung chiêu làm nũng, lắc lấy lắc để tay y:
“Đi mà, đi mà. Tay nghề của muội lợi hại lắm đấy sẽ làm huynh càng thêm bất phàm thoát tục.”
Trường Thiên Kình Lạc bất lực mỉm cười chiều theo ý nàng:
“Rồi, rồi tới đi cô nương.”
“Dạ.”
Sở Nguyệt đứng sau lưng của Trường Thiên Kình Lạc chiếc lược nhẹ nhàng chải xuống, động tác cẩn trọng tỉ mỉ, nàng chạm vào tóc của ca ca nhà mình mà cảm thấy thật mềm mượt không nỡ buông tay.
Bên trong Băng Động, hắc y nam tử tỉnh dậy rồi đi ra bên ngoài, nhìn thấy cảnh vật nơi đây và hai huynh muội nàng đang chải tóc trò chuyện.
Khung cảnh vô cùng hài hòa và yên bình... Làm người khác phải ngưỡng mộ.
Đôi mắt của hắn cũng không có sự lạnh lẽo như ngày hôm qua mà đã là đôi mắt ôn hòa như chứa đựng u buồn khó nói.
Sở Nguyệt vấn xong tóc liền cố định bằng trâm gỗ đơn giản, kiểu tóc rất hợp với dung mạo thoát tục của y. Nhìn thấy hắc y nam tử đứng đó nàng liền chạy tới đỡ và hỏi:
“Huynh đã khỏe hơn chưa ạ? Mau mau ngồi xuống.”
“Ta không sao, cảm ơn muội.” Hắc y nam tử mỉm cười với nàng.
Sở Nguyệt nhìn có chút ngây người, nhìn kỹ mới thấy nếu nói Kình Lạc ca ca có dung mạo hòa nhã ấm áp của mùa xuân thì huynh ấy mang dung mạo bí ẩn lạnh lẽo của mùa đông, khi cười lên thật sự rất đẹp.
Trường Thiên Kình Lạc buồn cười nhìn bộ dáng si mê của nàng ôn tồn lên tiếng:
“Tiểu nha đầu, lau nước dãi kia kìa.”
Sở Nguyệt theo quán tính lấy tay lau lau mới biết nào có đâu, đỏ mặt liền hừ hừ: “Thật không nho nhã.”
Trường Thiên Kình Lạc ‘gạt nhẹ’ nàng sang một bên rót ra một chén thuốc đưa đến trước mặt hắc y nam tử và nói:
“Đệ bị thương không nhẹ đâu, chú ý đừng hoạt động mạnh, phải cố gắng tịnh dưỡng nhé. Thuốc này dùng hai lần, ta sẽ nấu cho đệ uống.”
Hắc y nam tử nhận chén thuốc cuối đầu cảm kích: “Thật sự đa tạ ơn cứu mạng của huynh, đệ sẽ ghi nhớ trong tâm sau này sẽ báo đáp.”
“Vậy thì không cần đâu, ta là đại phu cứu người là lẽ thường tình.”
Sở Nguyệt ngồi cạnh Trường Thiên Kình Lạc gật đầu tỏ ý đồng tình. Kình Lạc lại mỉm cười hỏi:
“Đệ là người ở đâu đến? Tên là gì? Sao lại bị thương nặng đến thế.”
“Đệ tên là Vu Minh, năm nay 20 tuổi.”
“Đệ sống ở Thanh Phong Quốc, phụ thân làm quan trong triều, không biết đã đắc tội với ai và họ đã phái tà ma Thất Quỷ Môn đến sát hại cả nhà đệ, đệ bị truy sát đến đây may mắn thoát chết, nhưng cha mẹ đều đã...”
Vu Minh đau buồn cúi đầu. Trường Thiên Kình Lạc và Sở Nguyệt im lặng không nói gì. Sở Nguyệt thắc mắc hỏi:
“Thất Quỷ Môn đó là gì ạ?”
“Là một tà phái chuyên gây họa khắp nơi xem mạng người như cỏ rác, bọn chúng luôn khiến người người khiếp sợ.” Trường Thiên Kình Lạc cụp mắt xuống như đang hồi tưởng, sau đó nói tiếp:
“Theo huynh biết đứng đầu là Ma Đế Quỷ Quân sức mạnh vô biên sau hắn còn có một người con trai tôn xưng Thánh Quân và có bảy yêu nhân mang dị năng lợi hại.”
Sở Nguyệt và Vu Minh hơi ngạc nhiên khi càng nói sắc mặt y càng lạnh đi hai người lại không dám hỏi. Trường Thiên Kình Lạc thở dài một tiếng lại hỏi:
“Nhưng chẳng phải Thất Quỷ Môn đã lâu không còn xuất hiện nữa sao?”
Vu Minh lắc đầu: “Đệ không rõ, nhưng hình như ba tháng trước Hoàng cung nhận được huyết thư của Thánh Quân nếu không chịu giao sức mạnh của thái tử Kình Lạc chúng sẽ hủy diệt toàn bộ Thanh Phong Quốc. Quốc vương Bệ hạ cũng đã gia hạn ba năm để tìm thái tử trở về.”
Sở Nguyệt không khỏi che giấu cảm giác bất an lo sợ: “Ca ca à... Sao lại...”
Trường Thiên Kình Lạc vuốt tóc nàng trấn an:
“Năm đó huynh bị đuổi khỏi Hoàng cung đã va chạm với Thất Quỷ Môn, chúng nói đã cảm nhận được khí tức Tinh Quang trên người huynh... Muốn giết huynh để lấy sức mạnh đó nhưng huynh đã trốn thoát được, không ngờ lại...”
Vu Minh kinh ngạc nhìn Trường Thiên Kình Lạc: “Huynh là...”
“Là thái tử Kình Lạc mà đệ vừa nhắc đến.”
Cả ba im lặng không nói một lời, bầu không khí trầm xuống... Rồi Vu Minh đột nhiên đứng dậy chắp tay với Trường Thiên Kình Lạc:
“Ơn cứu mạng của huynh đệ xin ghi nhớ, nay tan nhà nát cửa chỉ còn một mình không chốn nương thân muốn xin huynh cho đệ ở lại đây và muốn lập lời thề kết bái với hai người.”
“Sau này dù có chuyện gì đệ sẽ dùng mạng sống để bảo vệ hai người chu toàn. Không biết... Huynh có đồng ý không?”
Trường Thiên Kình Lạc và Sở Nguyệt ngạc nhiên nhìn nhau rồi mỉm cười. Kình Lạc ôn hòa nói:
“Gặp được nhau là duyên số, mấy ai có thể. Ta rất sẵn lòng.”
“Muội cũng vậy, từ nay có thêm một ca ca rồi, chắc chắn sẽ rất vui.”
Sở Nguyệt híp mắt cười. Rồi ba người Trường Thiên Kình Lạc, Vu Minh, Sở Nguyệt cùng quỳ xuống một gốc đào, lấy trà thay rượu, cùng nâng chén.
“Ta Trường Thiên Kình Lạc...”
“Ta Vu Minh...”
“Ta Sở Nguyệt...”
“Xin thiên địa cùng chứng giám tại đây xin lập lời thề kết làm huynh đệ hạnh phúc cùng hưởng, khó khăn cùng gánh suốt đời không phản bội. Nếu vi phạm lời thề suốt đời sẽ chết trong đau khổ! Cạn!”
Cả ba cùng uống cạn ba ly trà trong tay. Trường Thiên Kình Lạc và nàng đỡ Vu Minh đứng lên, Trường Thiên Kình Lạc mỉm cười dịu dàng nói:
“Đệ vẫn còn rất yếu vào trong nghỉ ngơi đi, sau này đệ cứ ở đây, huynh tin đệ sẽ rất thích nơi này.”
“Đúng đó Vu Minh ca ca. Muội sẽ dẫn huynh đi hái măng, bắt cá vừa to vừa ngon. Huynh sẽ thích lắm cho xem.”
“Huynh theo ca ca gọi muội là Tiểu Nguyệt nhi nhé. Huynh bắt cá giỏi lắm đấy, sẽ bắt cho muội thật nhiều luôn.”
Sở Nguyệt hai mắt sáng lên đỡ Vu Minh vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Trường Thiên Kình Lạc khẽ mỉm cười ấm áp mà nhìn theo...
Sau đó y đi đến đứng ở đầu ngọn núi nhìn vào núi non trùng điệp, hoa đào khẽ rơi, tay y hứng lấy một bông hoa cười đến đắng chát ưu tư.
“Nhân sinh chỉ là một giấc mộng, nhưng giấc mộng đẹp đẽ yên bình này của ta... Nhanh như vậy sẽ có ngày kết thúc sau?”
Y không hề hay biết Sở Nguyệt chợt dừng lại, từ trong cửa động nhìn y bằng ánh mắt lo lắng và sợ hãi.