Hoàng cung Thanh Phong Quốc.

Tại một đại điện tráng lệ hoa mỹ là thư phòng của Thanh Phong Quốc vương - Trường Thiên Hạo. 

Trên ghế rồng một vị nam nhân trung niên mắt long mày kiếm, uy nghiêm trong hoàng bào hoàng kim sắc mặt kích động, nộ khí lan tỏa nhìn hai viên quan trong trang phục nhất phẩm phía trước bàn không xa. 

“Hạ Huy Kính ngươi có biết mình đang nói gì không! Năm đó chính ngươi đã nói thái tử là đại họa muốn trẫm giết nó, trẫm đã đuổi nó đi rồi ngươi còn dám nói lúc này tìm thái tử trở về để bảo vệ Thanh Quốc sao?” 

Lập tức có một nam nhân trung niên đứng dậy chắp tay cúi người cùng đồng minh bên cạnh nói: 

“Bệ hạ nguôi giận.” 

Rồi vị quan nọ lên tiếng nói: “Bệ hạ, thừa tướng đại nhân cũng chỉ nghĩ cho Bệ hạ, cho hàng vạn lê dân bá tánh của Thanh Phong.” 

Thừa tướng Hạ Huy Kính chắp tay phía trước trầm ổn đứng yên, dù đã ngũ tuần nhưng ngũ quan hiện rõ sự sáng suốt trầm ổn, hạ giọng nói: 

“Bệ hạ, đại họa giáng xuống lần này đều là do tà ma Thất Quỷ Môn mà ra, chúng đã làm cho dân chúng khiếp sợ và hoảng loạn, dân loạn nước ắt loạn.”

“Bọn chúng nói rõ chỉ muốn sức mạnh Tinh Quang của thái tử Kình Lạc, chuyện này đều liên quan đến ngài ấy, chẳng lẽ người trơ mắt nhìn dân chúng bị giết bởi yêu đạo hay sao?” 

“Ngươi...” 

Trường Thiên Hạo tức nghẹn không nói nên lời, khẽ xoa thái dương nhức nhối, ánh mắt ưu thương: 

“Năm đó, là các ngươi ép trẫm giết nó, bắt trẫm trở thành một người phụ vương vô tâm vô tình chỉ vì an nguy của bá tánh Thanh Phong...”

“Giờ đây lại bắt trẫm trở thành kẻ bất nhân tìm nó về để hy sinh mạng sống của mình cho cái nơi đã vứt bỏ nó sao? Nực cười thật...” 

Ánh mắt ông hiện lên sự giãy giụa đau khổ. Hạ Huy Kính cùng vị quan bên cạnh quỳ rạp xuống. 

“Bệ hạ, người phải lấy đại cuộc làm trọng. Hàng vạn bá tánh vô tội có thể sống hay không đều là do người.” 

“Đúng vậy Bệ hạ, chúng ta hy sinh thái tử nhưng sẽ đổi lại rất nhiều mạng sống khác.”

“Đừng nói nữa... Các ngươi lui xuống đi, cho trẫm thời gian để suy nghĩ.” 

Hạ Huy Kính khẽ cuối đầu thoái lui mà không gặng ép thêm nữa. Nhưng lúc xoay người ông ta đã nở một nụ cười kỳ lạ như thể chuyện sẽ đúng theo ý mình. 

Quả thật không sai, Trường Thiên Hạo yêu dân như con bảo vệ rất chu toàn, giang sơn mà ông cực khổ gây dựng, dân chúng vô số người, ông không thể trơ mắt nhìn họ chết. 

Lạc nhi, phụ vương xin lỗi…

“Người đâu...” 

“Dạ, Bệ hạ.” 

“Truyền chỉ của trẫm trong vòng 3 năm phải tìm kiếm thái tử Kình Lạc về Thanh Phong bàn đại sự.” 

“Tuân chỉ.” 

Tối đó trong một khu rừng âm u thanh vắng. 

Một bóng người toàn thân trùm áo choàng đen bước trong đêm tối, khi đứng lại lấy ra một ống tiêu nhỏ đưa lên miệng thổi, tiếng tiêu vang vọng trong đêm. 

Chốc lát lại xuất hiện một bóng đen khác. Người thổi ống tiêu khẽ cười kéo áo choàng trên đầu xuống: 

“Thất Quỷ Thánh Quân, hân hạnh.” 

Lộ ra trong đêm là dung mạo quen thuộc, chẳng phải là thừa tướng Hạ Huy Kính hay sao? 

Bóng đen kia được trùm kín từ đầu đến chân không lộ rõ mặt quay lưng với Hạ Huy Kính, ông ta liền nói: 

“Mọi chuyện đang diễn ra đúng với kế hoạch, ngài phải giữ đúng lời hứa khi lấy được sức mạnh của thái tử Kình Lạc, sẽ để cho ta ngồi lên ngôi vị hoàng đế Thanh Phong.” 

Hắc y nam tử lạnh nhạt nói: “Ngươi yên tâm. Chỉ cần làm tốt việc của mình đôi bên cùng có lợi.” 

“Được.” 

“Trở về đi, đừng để người khác nghi ngờ.” 

Dứt lời hắc y nam tử biến mất trong đêm. Chỉ còn lại Hạ Huy Kính đứng đó ánh mắt như toan tính điều gì. 

***

Thời gian trôi qua. 

Đã được 3 tháng Sở Nguyệt sống ở Băng Động. Nàng đã dần lấy lại tính cách hoạt bát và nụ cười vui vẻ của một tiểu cô nương. 

Kình Lạc đối xử với nàng như muội muội ruột thịt, vô cùng yêu thương và nuông chiều, y chăm sóc nàng hết lòng hết dạ, lúc nào cũng tìm mọi cách để làm cho nàng vui.

Tiểu Hỏa sống cùng hai người sáng thì đi tuần trưa về dùng cơm, nàng và nó thì cùng nhau chơi đùa, chọc phá Trường Thiên Kình Lạc... Đã kết thành tình cảm khắn khít. 

Cuộc sống tuy chỉ có rau rừng, cá bắt ở suối, thịt thì đi săn... Nhưng mọi thứ đều rất nhàn nhã và tự tại.

Một buổi sáng trong lành mát mẻ bắt đầu ngày mới.

Những tia nắng mặt trời dịu dàng soi rọi vào sân, hoa bỉ ngạn đỏ rực phía ngoài Băng Động liền lung linh mà khoe sắc. 

Sâu trong một căn phòng trong Băng Động, trên một chiếc giường băng là một thân ảnh tiểu nữ hài đang nằm ngủ, chăn bị đá rớt xuống đất, tướng ngủ xấu đến quái dị. 

Trường Thiên Kình Lạc bước vào trông thấy thế thì khóe môi giật giật một cái. 

Nha đầu nhà y xinh đẹp mỹ miều nhưng khi ăn và ngủ thì chẳng có chút hình tượng gì cả.

“Này nha đầu thối, dậy đi. Hôm nay chúng ta có hẹn đến chữa bệnh cho Hà thúc ở dưới núi đấy, mau dậy đi nào.” 

Trường Thiên Kình Lạc học y thường giúp đỡ những hộ dân lác đác dưới núi không thu tiền bạc, trước đến nay vẫn như vậy có khi được tặng gà tặng trứng, bánh mứt thơm ngon... 

Sở Nguyệt trở mình kéo chăn che kín mít chẹp miệng: “Cho muội ngủ một chút nữa thôi mà, một chút nữa thôi.” 

“E hèm... Lần trước Hà thúc có nói mong chờ tiểu nha đầu nào đó đến để ăn thử mứt hồng ông ấy làm, xem ra ai đó không muốn ăn rồi, vậy huynh phải ăn một mình thôi.” 

Sở Nguyệt lập tức bật dậy, hai mắt sáng long lanh cười hề hề:

“Đi nào, đi nào... Đừng để thúc ấy đợi lâu. A, muội thay đồ rồi đi liền.” 

Trường Thiên Kình Lạc lắc đầu cười bất lực trước nha đầu tham ăn này. Sau đó hai người cùng nhau rời núi.

Đường đi hơi xa, nhưng có thể ngắm nhìn hoa thơm cỏ lạ. 

Sau khi chữa bệnh xong quay trở về trên tay hai người ngoài hòm thuốc còn có thêm một con gà mái lớn, một giỏ cà rốt và vài quả trứng... 

Sở Nguyệt được Trường Thiên Kình Lạc cõng trên lưng, tay cầm một bao giấy to chứa đầy mứt hồng ngọt dai, vừa được ăn ngon mà không bị mệt, làm sao không sung sướng cho được. 

Trường Thiên Kình Lạc cõng nàng còn được thưởng ăn ké một miếng do nàng đút cho, hai người vừa đi vừa nói cười vui vẻ. 

Khi gần đến nhà thì Sở Nguyệt như sực nhớ gì đó, vội vỗ vai Trường Tần để tuột xuống. 

“Ca ca, ca ca, mấy bữa trước ở chỗ hàng tre muội có thấy mấy búp măng non nhìn ngon lắm, nhổ về hầm với gà nha.” 

Trường Thiên Kình Lạc nhìn nàng đang kéo tay áo mình đi vội buồn cười nói: 

“Nha đầu thối này, huynh còn tưởng có gì quan trọng lắm. Măng nó vẫn mọc ở đấy có chạy đi đâu mà gấp chứ.” 

“Gấp mà, gấp mà.” 

Khi rẽ sang hàng tre mọc xanh mướt, dưới đất mới nhú lên những búp măng lớn vừa vặn, Sở Nguyệt hai mắt sáng lên xông thẳng tới dùng tay xoay xoay vặn vặn hăng hái lấy măng. 

Kình Lạc nhìn mà chỉ muốn cười, lại nhìn sang bên cạnh lại thấy những bụi dâu rừng kết trái tím sẫm đầy cây, y cũng qua hái một ít để dành cho nha đầu nhà mình ăn vặt.

Bỗng nhiên đằng sau bụi cây ấy có một hắc y nam tử trẻ tuổi đang nằm bất động mình đầy thương tích, Trường Thiên Kình Lạc vội đến bắt mạch cho hắn rồi gọi nàng một tiếng. 

Sở Nguyệt liền chạy qua. 

“Ca ca? Sao vậy ạ?” Tay nàng còn ôm ba búp măng nhìn thấy người bị thương kia thì kinh ngạc: “Huynh ấy...” 

“Nội tạng đều bị tổn thương, chúng ta cần mang người về chữa trị đã.” 

Rồi Sở Nguyệt bỏ măng vào rổ và xách gà. Trường Thiên Kình Lạc cõng vị hắc y nam tử lên lưng rồi cùng về Băng Động. 

Tại một căn phòng trống trong động.

Hắc y nam tử được đặt trên giường băng trị thương, Trường Thiên Kình Lạc lấy kim châm cứu ra châm vào người hắn. Sở Nguyệt mang một chậu nước và khăn trắng đến. 

Sau khi thấy châm cứu mà không thấy tác dụng, Trường Thiên Kình Lạc đỡ hắc y nam tử ngồi dậy. Y ngồi ra sau lưng hắn vận linh lực truyền vào người hắn. 

Sở Nguyệt ra ngoài lựa chọn thảo dược trị thương được phơi trên sạp xong nhanh chóng nổi lửa đun thuốc. 

Sau một canh giờ, hắc y nam tử đã ổn định được nhịp thở, rơi vào trạng thái ngủ say Trường Thiên Kình Lạc mới dừng lại. 

Tốn quá nhiều linh lực Trường Thiên Kình Lạc đứng lên hơi bị choáng. Sở Nguyệt chạy vào thấy vậy liền lo lắng đỡ: 

“Ca ca, huynh không sao chứ?” 

“Không sao, chỉ là hơi mệt một chút.” 

“Vậy huynh đi nghỉ đi, vết thương ngoài da của huynh ấy muội có thể xử lý được.” 

“... Vậy nhờ muội nhé, có gì cứ kêu huynh.” 

Sở Nguyệt gật đầu đẩy Trường Thiên Kình Lạc thúc giục về phòng. 

Rồi nàng lau vết thương ngoài da cho hắc y nam tử, đắp thuốc và băng bó cẩn thận, rồi đứng lên nhìn hắn một cái rồi đi ra ngoài xem thuốc đã nấu xong chưa. 

Không ai biết được một người đang hôn mê bất tỉnh trên giường đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt lạnh lẽo đầy hàn khí, nhếch môi cười rồi lại an tĩnh và ngủ say. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play