Sở Nguyệt hoàn toàn ngỡ ngàng với cảnh vật bên ngoài, khác hẳn màu băng giá lạnh lẽo ở bên trong hang động.
Trước mắt nàng là một khoảng sân nhuộm sắc đỏ tươi bởi những cây hoa thân thảo màu xanh, hoa nở đỏ rực như máu, đung đưa trong gió...
Còn có hai gốc hoa đào thật to, một hồng một trắng theo làn gió mà từng cánh rơi xuống.
Bên cạnh của động còn phơi hai sạp thoang thoảng mùi dược liệu, giữa sân được đặt một bàn ghế đá trên là bộ ấm trà mang theo hơi khói nhẹ tỏa.
Bạch y nam tử ngồi dưới góc đào đang quay lưng với nàng, tóc đen buông xỏa tự nhiên khẽ theo gió lay động. Y nhìn ra ngoài cánh rừng bạt ngàn đàn một khúc nhạc êm ái vang vọng.
Khi nhận thấy Sở Nguyệt đang đứng ngây người, bạch y nam tử liền nâng hai bàn tay thon dài hòan mỹ giữ lại dây đàn, âm thanh kết thúc.
Sở Nguyệt đi tới ngồi bên cạnh bạch y nam tử.
Lần nữa nàng sững sờ khi thấy xa xa trước mặt là những dãy núi cao đồ sộ, cây cối xanh thẳm trải dài thật hùng vĩ làm sao!
Bạch y nam tử ngẩng đầu nhìn nàng ôn nhu mỉm cười, rồi phất tay với Tiểu Hỏa đang bay bên cạnh.
“Tiểu Hỏa đi tuần núi đi, trưa về ăn cơm.”
“Chíp.” - “Vâng ạ chủ nhân.”
Bỗng chốc Tiểu Hỏa hóa thành đại phượng hoàng kim quang lấp lánh, dang rộng cánh mà bay đi, đôi mắt nàng nhìn phượng hoàng liền sáng lên, sau đó là mang theo tia nuối tiếc vì phượng hoàng đã đi mất.
Bạch y nam tử thấy vậy khẽ cười, nhẹ nhàng hỏi: “Muội thích thần thú của huynh à?”
Sở Nguyệt thành thật gật đầu.
“Thiên hạ này có rất nhiều ma thú có thể tiến giai thành thần thú, Tiểu Hỏa tên là Huyền Linh Hỏa Phượng, rất dễ gần, nó cũng rất thích muội đấy.”
Mắt của Sở Nguyệt lại sáng lên rồi lát sau khẽ mím môi lên tiếng hỏi:
“Huynh tên là gì ạ?”
“Tên huynh là Trường Thiên Kình Lạc. Là Kình Lạc trong ý nghĩa ‘Kình Lạc thập lý, vạn vật trùng sinh’... Huynh năm nay ta 22 tuổi. Muội có thể gọi huynh là Kình Lạc ca ca cũng được... Còn muội?”
Kình Lạc thập lý, vạn vật trùng sinh?
Sở Nguyệt liền ngây người một cái, sau đó nhỏ giọng nói:
“... Muội tên là Sở Nguyệt, năm nay 12 tuổi.”
“Tiểu Nguyệt nhi. Huynh gọi muội như thế nhé?”
Sở Nguyệt gật gật đầu, lại lén nhìn Trường Thiên Kình Lạc nhỏ giọng hỏi:
“Huynh đã cứu muội.”
“... Đúng vậy.”
“... Tại vì sao?” Nàng khẽ cụp mắt nhìn chiếc đàn cầm hình con phượng hoàng đặt bên cạnh Trường Thiên Kình Lạc.
Ngoài cha mẹ, người khác đều nghi kỵ và xa lánh nàng còn không kịp. Chắc là huynh ấy không biết nàng mang mệnh họa tinh xui xẻo mà thôi.
Không đợi y trả lời, Sở Nguyệt nhỏ giọng nói:
“Huynh không nên cứu muội...”
Trường Thiên Kình Lạc im lặng nhìn tiểu cô nương đang thất thần bên cạnh, lại dịu dàng hỏi:
“Sao lại không nên cứu muội? Cứu muội huynh cần phải có lý do sao?”
“...” Sở Nguyệt bối rối.
Nàng im lặng, sau đó lại nói: “Bọn họ đều nói muội là họa tinh, sẽ mang lại xui xẻo cho người ở cạnh muội, nên...”
Nhìn nàng siết chặt tay, đôi mắt thống khổ. Trường Thiên Kình Lạc nhẹ hỏi:
“Tiểu Nguyệt nhi, muội có biết họa tinh là gì không?”
“... Muội... Muội không rõ... Đều là họ nói như vậy, muội thật sự rất xui xẻo, huynh không nên...”
“Không nên cứu muội sao?”
Sở Nguyệt im lặng sau đó gật đầu.
Trường Thiên Kình Lạc nhìn ra khoảng trời bao la vô tận ở trước mặt thở dài nói:
“Họa tinh gì chứ? Ngốc quá... Thứ đó vốn không hề tồn tại, chẳng qua là lời nói mặc định của một người tự dọa mình, rồi lại nói cho người khác.”
“Muội hỏi vì sao huynh cứu muội à? Ừm... Có lẽ giữa chúng ta đều có điểm tương đồng, gặp được nhau là duyên số cần gì nên hay không nên chứ.”
“Tương đồng?” Sở Nguyệt hơi ngẩn người.
Trường Thiên Kình Lạc im lặng một chút rồi mỉm cười như không ngờ:
“Duyên số đúng là thật kỳ lạ... Được rồi, huynh có một câu chuyện cứ tưởng sẽ giữ lại cho riêng mình nhưng giờ huynh lại muốn kể cho muội nghe, được không?”
Sở Nguyệt gật đầu. Trường Thiên Kình Lạc mới chậm rãi mà nói:
“Nhiều năm về phía trước, ở hoàng thành Thanh Phong, trong hoàng thất hậu cung có một vương hậu đã hạ sinh ra một tiểu hoàng tử. Lúc đứa trẻ ấy ra đời, trên bầu trời xuất hiện hào quang ngũ sắc làm bừng sáng cả một vùng trời vương cung.”
“Trên cổ tay của đứa trẻ ấy ngay khi chào đời còn xuất hiện một huyết ấn dài được điểm một giọt pha lê đỏ rất đẹp đẽ.”
“Ban đầu có người bảo tiểu hoàng tử ấy mang số mệnh Phượng hoàng, thiên tinh tốt lành và may mắn. Thanh Phong Quốc vương rất vui mừng lập tức sắc phong làm thái tử.”
“Vị thái tử ấy lớn lên ở vương cung đầy đủ no ấm, trong sự yêu thương che chở của cha mẹ, trong sự ngưỡng mộ của mọi người xung quanh.”
“Và vị thái tử ấy luôn tự nhủ bản thân không thể phụ lại kỳ vọng của mọi người nên luôn chăm chỉ học hành, giữ đúng phép tắc, tuân theo khuôn khổ chuẩn mực mà phụ vương kỳ vọng.”
“Lấy trị nước an dân cứu nhân độ thế làm mục đích sống của đời mình.”
“Nhưng rồi, năm vị thái tử ấy 16 tuổi, một biến cố xảy đến.”
Trường Thiên Kình Lạc chầm chậm mà nói:
“Ngay ngày sinh thần của mình Vương hậu bị người ta hạ tà thuật mà hóa điên dại, cầm kiếm gặp ai cũng giết, cả một cố cung người chết vô số máu phủ khắp nơi...”
“Rồi bà ấy mất khống chế và tự kết liễu đời mình. Vị thái tử ấy đã tới trễ, tận mắt nhìn mẫu hậu của mình ngã xuống.”
“Trong vương triều lại một phen hỗn loạn, có người bảo ngày kinh hoàng ấy trên bầu trời cấm cung luôn xuất hiện lôi sét đỏ như máu.”
“Có người lại nhớ lại dị tượng lần đầu tiên mà thái tử chào đời chẳng biết từ khi nào lại thành ra là do thái tử đã mang lại sát mệnh, đặt ra câu hỏi phải chăng thảm họa giáng xuống vì thái tử mà xuất hiện?”
“Lời đồn truyền nhau ngày một gay gắt từ quan viên trong triều đến lê dân bá tánh thành Thanh Phong, tất cả bàn tán về thái tử, trong triều có người không chờ được dâng tấu việc muốn phế thế tử.”
“Họ gọi thái tử là họa tinh xui xẻo, yêu tà hóa thân là mầm họa sẽ diệt quốc gia. Đại đa số đều muốn giết chết thái tử lập đàn tế trời.”
“Thanh Phong Quốc vương đã rơi vào tình thế đau đầu, một bên là sự yên bình của vương cung và cả quốc gia, một bên là con trai mà ông yêu thương nhất... Ông đã chần chừ.”
“Người ấy cuối cùng cũng không tin con trai của mình, điều tra mãi không có kết quả gì nên mất kiên nhẫn, vì niệm tình phụ tử ông không hạ sát lệnh, mà đuổi thái tử ra khỏi hoàng thành Thanh Phong.”
“Hạ lệnh nghiêm cấm thái tử cả đời không được đặt chân lên lãnh thổ Thanh Phong Quốc.”
“Vốn dĩ đang là người có một mái nhà che chở, có cha mẹ yêu thương nhưng chớp mắt tất cả đều không còn...”
“Rời khỏi nơi đã từ bỏ mình, vị thái tử ấy đã một mình phiêu bạc, trước nay chưa từng quay trở về.”
Trường Thiên Kình Lạc kể xong, đôi mắt nhìn về nơi xa hiện lên đau thương rồi lại cười nhạt. Gió nhẹ thổi qua tay áo y huyết ấn được nhắc tới lại xuất hiện, tay áo lại rũ xuống che đi mất.
Sở Nguyệt nhìn chằm chằm vào cổ tay y thập phần kinh ngạc.
“Huynh...”
“... Phải. Huynh chính là vị thái tử bị xem là họa tinh kia mà chính phụ thân ruột thịt của mình và dân chúng Thanh Phong vứt bỏ.”
Lòng Sở Nguyệt run lên nhìn vào gương mặt tuấn mỹ dịu dàng của người bên cạnh, nàng không biết phải làm sao, cảm nhận mắt mình đang nhòe đi bởi nước mắt.
Trường Thiên Kình Lạc khẽ xoay người lau nước mắt cho nàng mỉm cười thật ôn nhu.
Nhưng chính y lại không biết đôi mắt của mình cũng đã sớm đọng lại tầng nước mỏng... Chỉ là không rơi xuống hoặc đã không còn đau lòng như trước nữa.
“Đừng khóc... Muội chỉ là một tiểu nha đầu mới đặt chân vào cuộc sống này không lâu, ha ha còn rất xinh xắn đáng yêu huynh vừa nhìn đã thích muội rồi, Tiểu Hỏa chẳng phải cũng thích muội sao?”
“Đừng quan tâm đến lời của người khác, bọn họ không hiểu muội nhưng muội phải hiểu rõ chính mình.”
“Đã sống thì sống cho tốt và chứng minh cho họ thấy muội chẳng những vô hại, mà còn có thể giúp đỡ rất nhiều người.”
“Nhưng... Muội sợ muội không làm được... Muội chỉ là một người bình thường.”
“Không đâu, muội là một người đặc biệt. Huynh và muội, chúng ta đều có một sứ mệnh đã được an bày.”
Nói rồi Trường Thiên Kình Lạc khẽ nâng tay mang theo linh lực điểm vào mi tâm của nàng.
Lập tức một ánh sáng màu vàng lan ra sau đó huyết ấn điểm giọt pha lê xuất hiện rõ ràng giữa mi tâm của nàng.
Y tạo ra một chiếc gương bằng linh lực để Sở Nguyệt nhìn vào gương.
Rõ ràng chính là y hệt ấn ký trên tay của Trường Thiên Kình Lạc.
“Muội là người được chọn nên được biết chuyện này... Trên trán của muội có huyết ấn Tinh Quang, dùng để phong ấn Tinh Quang Chi Lực một nguồn sức mạnh rất cường đại.”
“Lúc nhỏ phong ấn của huynh xuất hiện mờ nhạt mọi người đều tưởng đó là vết bớt và lúc huynh giải trừ phong ấn là lúc mẫu hậu của huynh đã chết.”
“Lúc đấy, cảm xúc phẫn nộ, uất hận và đau khổ tuyệt vọng như một mũi tên đâm thẳng vào trái tim huynh khiến phong ấn vùng vẫy được hóa giải.”
“Muội phải nhớ kỹ... Tinh Quang Chi Lực hoặc là tâm tính vững vàng, lấy thiện làm cốt chuyên tâm tu luyện ắt sẽ giúp muội trở thành người mạnh mẽ giúp đỡ vô số người...”
“Hoặc là để tâm tư rối loạn hận thù oán trách, sức mạnh ấy sẽ hóa thành tâm ma, dần dần hủy hoại bản chất của muội gây hại cho rất nhiều người.”
Sở Nguyệt chăm chú lắng nghe thầm khắc sâu trong lòng sau đó lại nhìn Trường Thiên Kình Lạc hỏi:
“Chẳng lẽ huynh không hận họ sao? Họ đã làm tổn thương đến trái tim của huynh không phải sao?”
Trường Thiên Kình Lạc nhìn vào chân trời phía xa, ánh mắt tĩnh lặng:
“Hận sao? Phải, huynh đã từng rất hận.”
“Nhưng khi rời xa nơi thị phi ấy, huynh đã suy nghĩ rất nhiều... Huynh nên hận ai đây?”
“Hận ông trời cho huynh số mệnh họa tinh xui xẻo? Hận phụ vương không tin tưởng bảo vệ huynh? Hận những người ngoài cuộc muốn dồn huynh vào chỗ chết?”
“... Hay thậm chí hận mẫu hậu đã chết đi vì bà ấy còn sống huynh đã không bị buộc cho cái danh là họa tinh xui xẻo?... Thật cay đắng biết bao.”
Sở Nguyệt đau lòng mà cúi đầu im lặng.
“Muội nói xem, nếu huynh oán hận nhiều như vậy thì chẳng phải mệt mỏi lắm sao?”
“Huynh sợ hận thù sẽ khiến huynh đánh mất bản thân mình nên cố gắng chọn cách buông bỏ.”
“Nhìn xem, bây giờ huynh đã sống tốt lắm. Khống chế được sức mạnh Tinh Quang của mình, ngao du tứ đại thần quốc này, vì người dân vô tội diệt trừ tà ma Thất Quỷ Môn tàn bạo gây loạn...”
“Đó cũng chứng minh huynh không gây họa cho người vô tội.”
Từng câu, từng chữ mà Trường Thiên Kình Lạc nói Sở Nguyệt đều vô cùng kính phục, đôi mắt nàng lóe lên sự thông suốt kiên định.
Trường Thiên Kình Lạc khẽ vuốt tóc nàng cười nói:
“Tiểu Nguyệt nhi à trên đời này có rất nhiều con đường để lựa chọn, cứ tin vào bản thân và bước về phía trước.”
“Dù có đi tới đâu trên đường có vấp phải trắc trở gì, trân trọng bản thân, trân trọng những người cùng song hành với mình, huynh tin chắc muội sẽ thấy được một bản thân hoàn hảo nhất.”
Sở Nguyệt kiên định gật đầu nở nụ cười xinh đẹp:
“Được. Muội sẽ giống huynh, muội sẽ không sống mãi cùng đau thương sẽ lựa chọn một con đường đúng đắn.”
Rồi Sở Nguyệt đứng lên, thân thể nhỏ bé ôm lấy Trường Thiên Kình Lạc nghẹn ngào nói:
“Cảm ơn huynh... Kình Lạc ca ca, huynh cho muội ở lại nhé, muội ở cùng huynh, huynh sẽ không còn cô đơn nữa.”
Trường Thiên Kình Lạc hơi sững sờ, cảm nhận được hơi ấm của tiểu nha đầu, nén xúc động trong lòng cười thật ấm áp.
“Chà, vậy là huynh không còn cô độc thật rồi. Được, được, từ này về sau Băng Động này sẽ là nhà của chúng ta. Huynh và muội là người thân của nhau, ca ca sẽ chăm sóc muội thật tốt.”
Sở Nguyệt ôm y thật chặt, ôm lấy ánh sáng ấm áp mà mình đã nhìn thấy từ đáy vực sâu không đáy. Là ánh sáng còn sót lại trong đời này của nàng.