Trong khu rừng đêm âm u lạnh lẽo, côn trùng kêu vang trong đêm, gió lạnh thổi khắp nơi bao phủ âm thanh thật đáng sợ.
Sau khi chạy thục mạng rời xa trấn Thiên Vân, Sở Nguyệt mệt đến nỗi chân đã không còn cảm giác, nàng vô lực tựa vào một gốc cây thở hổn hển.
Mệt quá, nàng thật sự rất mệt.
Bỗng vang bên tai phía xa xa là tiếng sói tru trong đêm, cả người Sở Nguyệt căng thẳng mà run lên.
Nàng muốn gượng đứng lên để bỏ chạy nhưng sói hoang từng con, từng con khi nào đã đến nhìn chằm chằm nàng, nước dãi nhỏ xuống cùng hàm răng nhọn hoắc vô cùng ghê rợn.
Đáng sợ quá, nàng sợ... Thật sự rất sợ.
Đàn sói nhìn nàng như một con mồi ngon, nàng nhìn chúng lạnh lùng tuyệt vọng.
Sở Nguyệt nắm chặt dao găm trong tay, hóa nỗi sợ thành sức mạnh, từng con sói vồ đến, nàng cũng xông lên.
Đột nhiên trên mi tâm của nàng ẩn hiện một huyết ấn dài điểm một giọt pha lê như theo sự phẫn nộ của nàng mà xuất hiện.
Sức mạnh từ đâu xuất hiện chảy sục sôi trong người Sở Nguyệt, từng nhát dao theo đó vung ra, người và sói đấu nhau điên cuồng.
Chúng bị thương, nàng cũng chảy máu. Dù đau đớn nhưng nàng dốc sức để mở một con đường sống.
Mưa lại đổ xuống, máu của nàng và sói hòa lẫn trong mưa tạo nên từng cơn huyết vũ.
Cũng không biết khi nào, mười con sói đã nằm bất động trên đất, mưa ngừng rơi, Sở Nguyệt cũng ngã nằm trên đất, trên tay là dao găm đầy máu, mắt đã không nhìn rõ phía trước, ngất đi.
Thời gian trôi, bỗng trên bầu trời vang lên thanh âm của phượng hoàng kêu thật uy vũ.
Một con phượng hoàng to lớn phát ra kim quang đang dang cánh bay, trên lưng là bạch y nam tử tuấn mỹ bất phàm.
Khi người ấy nhìn xuống thấy giữa bầy sói là một tiểu cô nương thì vô cùng kinh ngạc vội nói với phượng hoàng của mình:
“Tiểu Hỏa, mau xuống chỗ đó.”
Khi đến gần mặt đất, bạch y nam tử phi thân xuống rồi tới bắt mạch cho Sở Nguyệt, vô tình nghe được lời nói trong lúc mơ màng của nàng.
“Không, ta không phải họa tinh, ta không khắc chết cha mẹ.”
Bạch y nam tử liền sững sờ một cái…
Sau khi nhìn thấy huyết ấn đang ẩn hiện trên trán của nàng thì càng thêm khó tin.
Sau đó, bạch y nam tử bế nàng lên phượng hoàng và rời đi, bay vào màn đêm bao la vô tận.
***
Trên một ngọn núi cao ngoài ranh giới Thanh Phong.
Một hang động bao phủ bởi băng tuyết hiện lên lấp lánh một cách kỳ lạ, không ai có thể nghĩ sẽ có một nơi kỳ lạ thế này?
Bạch y nam tử đã mang nàng đến đây, được hai ngày hai đêm nhưng Sở Nguyệt hôn mê lại còn sốt miên man.
Vị bạch y ấy chăm sóc nàng rất tỉ mỉ cẩn trọng, có lúc nàng gặp ác mộng run lên, là y đã thức trắng đêm dùng đàn cầm của mình đàn một khúc giúp nàng trấn an.
Tối đó, cuối cùng sau những lần săn sóc chu toàn, Sở Nguyệt đã tỉnh lại.
Khi mở mắt ra, nhìn trần nhà đầy nhũ băng sáng lấp lánh Sở Nguyệt hơi ngỡ ngàng, chậm rãi ngồi dậy.
Một chú chim phượng hoàng vàng ánh đậu trên bàn trà bằng đá gần giường của nàng đang ngủ gục, bỗng giật mình mở mắt, chớp chớp mắt nhìn nàng như kinh ngạc rồi kêu vài tiếng bay vọt ra ngoài.
“Chíp. Chíp.” - “Tỉnh rồi, chủ nhân ơi, tỉnh lại rồi.”
“...” Sở Nguyệt không hiểu nó nói gì.
Nàng lại nhìn bản thân mình đã được thay một bộ bạch y tinh khiết sạch sẽ, vết thương đã được băng bó kỹ lưỡng...
Nàng đang ngồi trên một chiếc giường làm bằng băng tuyết nhưng thật kỳ lạ nàng không hề thấy lạnh thấu xương mà như là toàn thân đau nhứt đang được hàn khí xoa dịu.
Sau đó Sở Nguyệt nhìn thấy một người và chim đang đi vào, nàng ngẩn ngơ nhìn bạch y nam tử đang bước đến.
Dung mạo y đẹp đẽ bất phàm, ngũ quan tuyệt mỹ hài hòa, một thân bạch y tựa thiên tiên mang theo linh khí thanh mát hệt như sự dịu dàng ấm áp của mùa xuân.
Bạch y nam tử ngồi xuống bên giường nhìn nàng mỉm cười dịu dàng, muốn chạm tay vào trán nàng để kiểm tra độ nóng.
“Sao rồi? Muội còn đau ở đâu không?”
Sở Nguyệt hơi nghiêng người ra sau né tránh tay y, ánh mắt sợ hãi và nghi hoặc...
Đột nhiên, một cơn đau nhói ập đến khiến đầu nàng như muốn nổ tung, trước ánh mắt chờ đợi của bạch y nam tử, nàng hơi rụt cổ lại thành thật nói:
“Đầu... Đau...”
Bạch y nam tử nhìn huyết ấn dài điểm một giọt pha lê đang ẩn ẩn hiện hiện trên trán nàng, lại nhìn sang thân ảnh bé nhỏ thu mình trong chăn thì hạ giọng thật ôn nhu:
“Đừng sợ, huynh sẽ không làm hại muội, đừng sợ.”
Vừa nói y vừa nâng tay mang theo linh lực màu vàng, điểm vào giữa mi tâm của nàng, chỉ chốc lát, huyết ấn đã hoàn toàn biến mất, Sở Nguyệt cũng đã không còn đau đầu nữa.
“Nhà muội ở đâu? Huynh sẽ đưa muội về nhà, chắc hẳn người thân của muội đang lo lắng đấy.”
Bạch y nam tử cảm nhận được sự run lên của nàng, ánh mắt tiểu cô nương trở nên vô hồn, thu mình nhỏ bé đáng thương.
“Đã... Không còn nhà... Không còn cha mẹ nữa.”
Bạch y nam tử hơi cụp mắt xuống rồi lại nhìn nàng: “Ta có thể biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Sở Nguyệt im lặng không nói gì. Bạch y nam tử cũng không hỏi nữa mỉm cười trấn an:
“Được rồi, không muốn thì muội không cần phải nói... Muội còn rất yếu, cứ nằm xuống ngủ đi, ở đây rất an toàn.”
Rồi bạch y nam tử đứng lên nhưng đã bị nàng nắm vạt áo lại rồi nhìn y với đôi mắt thành khẩn bối rối.
“Ở một mình... Muội sợ...”
Y thấy nàng không bảo y ở lại, còn lén nhìn Tiểu Hỏa đang bay bên cạnh mình với đôi mắt hơi phát sáng, y lập tức hiểu ra rồi cười khẽ.
“Đây là thần thú khế ước của ta, muội có thể gọi nó là Tiểu Hỏa. Vậy nó sẽ ở cùng muội nhé, muội cứ an tâm ngủ đi.”
Sở Nguyệt khẽ gật đầu buông vạt áo y ra.
Tiểu Hỏa bay đến đứng ở đầu giường chớp mắt nhìn nàng, nàng cũng chớp mắt tò mò nhìn nó.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy ‘con chim’ lạ như vậy.
“Chíp. Chíp.” - “Ngủ đi. Ngủ đi... Nhìn như vậy, ta sẽ ngượng ngùng.”
“...” Sở Nguyệt vẫn không biết nó nói gì.
Vì quá mệt mỏi nên nàng liền nhanh chóng ngủ thiếp đi. Tiểu Hỏa dùng mỏ kéo góc chăn mà đắp lên người cho nàng.
Sáng hôm sau.
Trời trong xanh, khí trời mát mẻ. Băng Động đón gió trong lành.
Sở Nguyệt thức giấc vẫn nhìn thấy là thạch nhũ băng lấp lánh, nghiêng đầu qua đã thấy một thân ảnh nhỏ bé đang ngủ trong tư thế kỳ quặc dang cánh co chân mà... Ngáy...
“Khò... Khò... Khò...”
Sở Nguyệt chớp chớp mắt, từ khi nào động vật trở nên kỳ quái như vậy?
Nàng chọc chọc bụng của bạn nhỏ đang ngáy ngủ kia một cái.
Tiểu Hỏa bị chọc cho tỉnh, ánh mắt to tròn ai oán nhìn tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt sắc kia, lại thấy nàng nhìn chằm chằm mình bằng đôi mắt sáng trong liền ‘đỏ mặt’.
“Chíp.” Vỗ vỗ cánh bay lên...”Sao lại nhìn người ta như vậy chứ?”
“Ngươi... Có phải hiểu tiếng người không?”
“Chíp.” - “Tất nhiên rồi. Bổn thần thú là ma thú cấp cao biết nói tiếng người đấy, tại ngươi không nghe thấy thôi.”
Tiểu Hỏa cao ngạo vỗ cánh múa may tạo dáng liên tục.
“??” Sở Nguyệt.
Bỗng, một tiếng đàn cầm vang vọng lên âm thanh thánh thoát, khúc nhạc tuyệt mỹ làm say đắm lòng người.
Sở Nguyệt nhớ lại trong lúc mơ màng đã nghe thấy âm thanh này mà xua tan ác mộng. Nàng nâng chăn ngồi dậy, mang hài vào và từ từ bước ra ngoài, Tiểu Hỏa liền bay theo sau.