Cuối năm nay, thời tiết vô cùng thất thường, một trận ôn dịch xuất hiện trong trấn Thiên Vân từ từ lan rộng khiến nhiều người mất mạng, nhà cửa đìu hiu cô quạnh.

Rồi từ sợ hãi chuyển sang phẫn nộ, họ bảo rằng họa tinh đã ứng nghiệm, mọi thứ đều đổ lên đầu của tiểu cô nương Sở gia - Sở Nguyệt.

Và tại nhà của Sở Nguyệt, phu thê Sở gia chữa bệnh cứu người bận rộn ngày đêm, rồi họ cũng không khống chế được bị dân của trấn lây bệnh cho. 

Sở Nguyệt bị tất cả mọi người chỉ trích thậm tệ, nàng nhìn cha mẹ dần dần yếu đi, dù nàng có kê thuốc nào cũng không thể trị cho họ, hoàn toàn bất lực.

Và điều gì đến cũng đã đến, phu thê Sở gia qua đời bởi cơn bạo bệnh ấy, họ chỉ lưu luyến nữ nhi của mình phải làm sao đây?

Bầu trời của Sở Nguyệt như sụp đổ, mặc kệ sự chỉ trích buộc tội từ mọi người, ngày chôn cất cha mẹ nàng, trời cũng đổ một cơn mưa như khóc thương.

Sở Nguyệt lê thân thể nhỏ bé đến quỳ bên mộ họ như một cái xác không hồn, im lặng che ô để nước không cuốn trôi đất của mộ cha mẹ.

Năm đó, cha mẹ che ô dẫn nàng về nhà... 

Hiện tại, nàng lại che ô chính là mộ phần của họ... 

Bên tai nàng nghe rất rõ những lời mắng nhiếc, ghét bỏ cùng chỉ trích:

“Đồ họa tinh xui xẻo, là ngươi mang lại ôn dịch hại chết người nhà chúng tôi.”

“Ngươi khắc chết cha mẹ nhận nuôi ngươi, họ là đại phu duy nhất của trấn, chúng tôi phải làm sao đây! Phải làm sao đây!”

“Đồ nhẫn tâm, độc ác, xui xẻo không nên sống trên đời!”

“Giết nó! Giết chết nó đi!”

“Thiêu sống nó để tế trời, mau thiêu họa tinh để tế trời!”

*****

Bọn họ mặc kệ thân thể bé nhỏ đáng thương đang quỳ nơi đó đau đớn tuyệt vọng, chửi mắng thậm tệ, còn ném đá vào người của Sở Nguyệt không một chút nương tay, từng cơn đau nhức ập đến, một vệt máu từ đầu nàng chảy xuống... Sở Nguyệt cắn răng chịu đựng.

Một phu nhân xinh đẹp không kìm lòng được dắt con trai mình xông ra dùng thân che chắn đá ném tới chỗ nàng. 

“Mọi người đừng ném nữa, nó chỉ là tiểu hài tử, không làm gì có lỗi cả, mọi người đừng buộc tội cho nó nữa.”

Rồi phu nhân ấy nhìn xem nàng, tay run lên không dám chạm vào vết thương trên đầu đang chảy máu không ngừng của nàng:

“Con à, không sao chứ? Đừng sợ, đừng sợ.”

Sở Nguyệt thấy đôi mắt mình nặng trĩu, bóng tối hiện ra, nàng ngất đi trong lòng của vị phu nhân kia.

Rồi người trong trấn quyết định sẽ mang Sở Nguyệt ra thiêu sống tế trời, vị phu nhân tốt bụng kia cũng bị mang về nhà mặc cho có cầu xin tha mạng cho nàng nhưng không được chấp thuận.

Tối hôm đó.

Trên đường phố rộng lớn, một giá gỗ được dựng lên, bên dưới là rơm và củi khô xếp chồng lên nhau, mọi người trong trấn tụ hợp chứng kiến.

Sở Nguyệt trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê bị trói lên cột gỗ, dây thừng siết chặt từng tất thịt, không còn sức phản kháng, cũng không muốn phản kháng... 

Được thôi, chết đi cũng tốt, nàng muốn ở cùng cha mẹ, chỉ có họ là thật tâm yêu thương nàng.

“Hỡi các hương thân, Thiên Vân trấn của chúng ta trước nay yên bình an ổn, giờ đây lại chịu tai kiếp tang thương, ta thân là trưởng trấn không thể trơ mắt nhìn.”

“Năm xưa chúng ta đã nói, nếu có chuyện gì sẽ mang đứa trẻ Ngũ Quang Tinh Lôi này ra tế trời!”

“Đúng! Đúng!” 

“Tế trời! Tế trời!”

Mọi người nhanh chóng cầm đuốc đã cháy đỏ rực rồi châm lửa, lửa bén lên nhanh chóng, cháy hừng hực, nàng nhắm mắt lại chờ đợi cái chết.

Bỗng, bầu trời trút xuống một cơn mưa xối xả, ai nấy xôn xao, mưa làm tắt đi ngọn lửa đang cháy, Sở Nguyệt bất ngờ nhìn cơn mưa rơi ướt người nàng.

Trưởng trấn mở miệng trấn định:

“Hỡi hương thân, thời tiết thất thường, sáng mai chúng ta lại làm lễ tế, mang người nhốt lại trước đã.” 

Rồi Sở Nguyệt bị mang nhốt vào một nhà kho nọ, tay bị trói bởi dây thừng, toàn thân vô lực ngất đi.

Đêm càng sâu hơn, người trong trấn đã ngủ hết, một vị phu nhân dắt đi cùng hai bé trai và một bé gái lén đến nhà kho đang nhốt Sở Nguyệt.

Đứa bé gái chỉ vào căn phòng đã bị khóa:

“Dương phu nhân, con nghe mẹ nói người bị nhốt ở trong ạ.” 

“Thanh Nhi ngoan, cảm ơn con.” 

Một đứa bé trai cũng lấy ra chiếc chìa khóa:

“Dương phu nhân, con lén trộm chìa khóa của gia gia, người mở cửa cứu người đi ạ.” 

“Được, cảm ơn con Vận Nhi.” 

Khi họ vào trong, thấy trong góc tối một bóng dáng nhỏ bé đang nằm co ro run rẩy, vô cùng chật vật đáng thương:

“Nước... Nước...” 

Đứa bé trai còn lại lấy bình nước nhỏ của mình ra:

“Mẫu thân nước đây ạ.” 

Vị phu nhân liền nhanh chóng giúp Sở Nguyệt uống nước, nàng khó khăn mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ dần thấy rõ những người trước mặt. 

Vị phu nhân xinh đẹp ấy vuốt ve mặt nàng:

“Con à, nơi này không thể ở lại được nữa, mau đi đi càng xa càng tốt.” 

Người ấy còn nhét vào tay nàng một con dao găm tinh xảo sắc bén:

“Dùng cái này phòng thân, mau đi đi.” 

Sở Nguyệt cắn môi nhợt nhạt của mình giọng khàn đi:

“Không... Không muốn đi, cha mẹ... Ở đây.” 

Dù người đã không còn, nhưng nơi này là nhà của nàng, còn có mộ của cha mẹ sẽ không có người thắp hương.

Vị phu nhân nhìn đứa trẻ nhỏ bé nhưng lại hiểu chuyện đến đau lòng, liền ôm nàng mà vỗ về.

“Nếu con ở lại thì sẽ chết, bọn họ đều muốn giết con, khó khăn lắm con mới được phu thê Sở gia nuôi khôn lớn. Vậy nên con phải sống, sống thật tốt để trả ơn cho họ có biết không, đi đi!”

Phu nhân kéo nàng đứng lên, Sở Nguyệt nghe thấy liền nghẹn ngào. Phải, nàng không thể chết, cha mẹ sẽ đau lòng.

“Đi đi, đừng quay đầu lại!”

Người ấy đẩy nàng hối thúc Sở Nguyệt, nàng xoay người chạy đi cầm chắc dao găm trên tay chạy vào khu rừng bị bóng đêm bao phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play