Lạc Ly Trần nhận lấy thư, đọc xong liền đưa cho Trường Thiên Tư Thành xem.
“Cấu kết Thất Quỷ Môn à? Xem ra ông ta lớn gan hơn chúng ta đã nghĩ.” Lạc Ly Trần cười lạnh.
Sở Nguyệt nhấp một ngụm nước trà, im lặng không nói gì.
Trường Thiên Tư Thành im lặng một chút, sau đó bàn tay hắn bừng lên một ngọn lửa, đốt cháy bức mật thư.
“Nếu vậy thì thật rắc rối... Hóa ra sau lưng ông ta có hậu thuẫn lớn Thất Quỷ Môn nên mới tự tin như vậy, lần trước ở trên triều còn đe dọa ta một cách ẩn ý nữa.”
“... Theo ta thấy, Thất Quỷ Môn chưa chắc đã nghe lời ông ta.”
“Ý đệ là gì?”
“Huynh nhớ lại xem, chuyện lúc xưa Thất Quỷ Môn tấn công Thanh Phong Quốc, làm sao chúng biết sự tồn tại về sức mạnh của thái tử Kình Lạc, còn sai người làm nội gián tiếp cận ngài ấy rồi đưa quân tới thành gây loạn?”
“Ý đệ là do Hạ Huy Kính đứng sau châm ngòi, ông ta đã nói gì đó cho Thất Quỷ Môn?”
“Đúng vậy, còn nữa, với một kẻ ham mê quyền lực như Hạ Huy Kính, thứ ông ta làm điều kiện hợp tác nhất định là ngai vàng mà huynh đang ngồi.”
“Nhưng Thất Quỷ Môn bội ước bất động, ta vẫn được làm vua, mâu thuẫn của chúng và Hạ Huy Kính đã sớm có.”
Người nam nhân khẽ gật đầu. Trường Thiên Tư Thành liền cau mày trầm tư.
Sở Nguyệt ngồi ở một bên nhàn nhạt nhìn yêu nghiệt nào đó, không thể không nhìn hắn bằng con mắt khác.
Trường Thiên Tư Thành thấy nàng im lặng thì nhẹ giọng hỏi:
“Tiểu Nguyệt nhi... Muội đã sớm biết?”
Sở Nguyệt cũng không giấu giếm gì, gật đầu:
“Vâng, người của muội đã điều tra rồi, đang thu thập thêm chứng cứ.”
Trường Thiên Tư Thành và Lạc Ly Trần nhìn nhau một cái... Hạ Huy Kính không phải là người có thể dễ dàng điều tra và theo dõi.
Trường Thiên Tư Thành lặng lẽ nhìn nha đầu lạnh nhạt bên cạnh, hắn từng chứng kiến sự phẫn nộ, oán hận và cả tuyệt vọng trong mắt nàng năm đó…
Giờ đây nhắc tới kẻ thù lại vô cảm bình tĩnh như thế... Đột nhiên hắn lại không muốn nhìn nàng như vậy, trong lòng hắn lại nhói lên.
Trường Thiên Tư Thành cười lên phá tan im lặng: “Tốt, chúng ta đừng bàn chuyện này nữa. Giới thiệu một chút đã, Ly Trần, muội ấy là Sở Nguyệt muội muội của thái tử Kình Lạc, ta vẫn hay nhắc với đệ đấy, sao hả có xinh đẹp không?”
Trường Thiên Tư Thành chỉ tùy tiện nói đùa, ai ngờ tên nam nhân nào đó lại cười ngốc nghếch một cái như đang hồi tưởng.
“... Xinh đẹp, còn rất thơm và ngọt nữa.”
“!” Sở Nguyệt và bốn cận vệ.
“À... Hả? Hả?” Trường Thiên Tư Thành bị dọa tới khiếp sợ.
Sở Nguyệt lườm yêu nghiệt nào đó đang nhìn mình ý cười trong mắt... Nàng muốn đánh người a!
“Hai... Hai đứa quen biết nhau à?”
“Không quen!” Sở Nguyệt đen mặt.
Lạc Ly Trần lại nhìn nàng cười ẩn ý.
Trường Thiên Tư Thành nuốt nước bọt nhìn hai người.
“Tư Thành ca ca hắn là ai?”
Sao lại khiến người ta muốn đánh như vậy chứ.
Lạc Ly Trần mà nghe được chắc sẽ rầu chết, lần đầu đùa cợt nữ nhân lại bị người ta ghét bỏ không thương tiếc.
“À đệ ấy tên Lạc Ly Trần - Quỷ vương gia, đã hỗ trợ huynh rất nhiều việc.”
“Từ khi huynh lên ngôi, cáo già Hạ Huy Kính luôn đề phòng giám sát huynh, để che mắt hắn Lạc Ly Trần đã thiệt thòi lớn đóng giả ngốc tử hỗ trợ huynh, để Hạ Huy Kính tin bên cạnh huynh không có nhân tài hỗ trợ mà lơ là cảnh giác.”
Sở Nguyệt kinh ngạc nhìn Lạc Ly Trần...
Lạc Ly Trần nhấp một ngụm trà, chống cằm dán mắt vào người nàng.
Ở phía sau, Lãnh Nhất và Lãnh Nhị thì nhìn chủ tử mình chằm chằm như bị dọa cho chết trân.
Chủ tử anh minh thần võ của tôi ơi, bộ dáng lạnh lùng băng lãnh của ngày thường đâu rồi, sao lại nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta quái lạ như vậy... Trông cứ gợi đòn thế nào ấy…
Bỗng nhiên có hai đôi mắt khác nhìn vào Lãnh Nhất, Lãnh Nhị như muốn hỏi…
Tiêu Y: Chủ tử của các ngươi sao cứ nhìn chủ tử nhà ta như thế?
Lãnh Nhất: Làm sao bọn ta biết?
Ám Nhất: Chẳng lẽ chủ tử các ngươi là người háo sắc?
Lãnh Nhị: Ngươi mới là háo sắc ấy. Chủ tử của ta mà háo sắc bọn ta đi bằng đầu!
Tiếng của Trường Thiên Tư Thành vang lên kết thúc màng giao lưu bằng mắt ‘thân thiết’ của bốn cận vệ nào đó.
“Tiểu Nguyệt nhi à, hai ngày nữa hoàng cung có yến hội chúc mừng sinh thần Hoàng hậu của huynh, muội đến chung vui nhé huynh có một bất ngờ cho muội, cả hai đứa đều phải đến đấy.”
“Vâng.”
“Được... Ta còn có việc đi trước đây.”
Lạc Ly Trần đứng lên nhìn nàng một cái rồi mới tiêu soái rời đi. Lãnh Nhất và Lãnh Nhị cúi người chào rồi theo sau.
Sở Nguyệt nhìn hắn đi mất, rồi nhìn Trường Thiên Tư Thành tò mò hỏi:
“Lạc Ly Trần đó cũng là hoàng tử Thanh Phong Quốc à? Tình cảm hai người có vẻ rất tốt.”
“À, đệ ấy không phải người Thanh Phong Quốc, mà là người của Bắc Vũ Quốc... Do lúc nhỏ xảy ra biến cố, đệ ấy được Thái Hậu nhận nuôi, cùng với huynh trưởng thành, tuy lúc nào cũng lạnh nhạt như băng nhưng đệ ấy là người rất tốt.”
Lạnh nhạt như băng? Rõ ràng là một kẻ thích làm cho người khác đánh đòn...
Trường Thiên Tư Thành nào biết nàng nghĩ gì, cười vui vẻ nói:
“Này Tiểu Nguyệt nhi, đã lâu mới gặp lại, huynh dẫn muội đi dạo trong thành một vòng, sau đó lên cổng thành uống rượu ngắm cảnh nhé.”
Sở Nguyệt không muốn làm hắn mất vui, cười gật đầu: “Được ạ.”
Cả hai đứng lên, Sở Nguyệt nhìn sang Ám Nhất và Tiêu Y nói:
“Hai người là lần đầu đến đây, náo nhiệt như vậy cứ đi chơi một chút đi, sau hãy tìm ta.”
“Nhưng an toàn của tiểu thư...”
“Không sao, huynh ấy bảo vệ ta.”
Sau đó rời Bách Hoa lâu bọn nàng chia làm hai hướng mà đi.
Sở Nguyệt đeo mạng che cùng Trường Thiên Tư Thành đi trên đường phố lạnh nhưng tấp nập người qua, nói cười rộn rã.