Trên phố người qua lại tấp nập, buôn bán và nói cười vui vẻ.
Trường Thiên Tư Thành ríu rít bên tai nàng giới thiệu mọi thứ xung quanh.
Bây giờ Sở Nguyệt mới hiểu vì sao Trường Thiên Kình Lạc muốn bảo hộ nơi này, huynh ấy muốn bảo hộ chính là cuộc sống thái bình, con người vui tươi đầy sức sống của nơi này.
Đột nhiên Trường Thiên Tư Thành mắt sáng lên, hóa ra là thấy phía trước có bán mứt quả nên chạy tới mua ngay hai gói nhỏ, lại thấy lão nhân bán kẹo hồ lô đỏ mộng liền mua lấy một xâu.
Sở Nguyệt nhìn theo Trường Thiên Tư Thành thấy hắn vui vẻ như đứa trẻ lòng đột nhiên nhói lên.
Huynh ấy đã không còn người thân nào cả, còn gánh trên vai cả một giang sơn, nụ cười ấy có lẽ là che giấu sự đau thương và cô độc của bản thân mà thôi.
Sở Nguyệt đã thấy hắn chạy lại, cười rất vui vẻ:
“Tiểu Nguyệt nhi, nghe thái tử ca ca nói, muội rất thích ăn mứt quả và kẹo hồ lô, huynh cho muội hết mau nếm thử xem?”
Sở Nguyệt nhận lấy gói mứt quả, kéo mạng che mặt xuống, bỏ một miếng vào miệng, vị chua ngọt hòa quyện liền đọng lại nơi đầu lưỡi.
“Ngon lắm ạ... Cảm ơn huynh.” Nàng cười híp mắt, Trường Thiên Tư Thành cười càng tươi hơn hoa.
Nàng vừa ăn kẹo hồ lô vừa nghe Trường Thiên Tư Thành nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, mùa đông lạnh lẽo nhưng lòng nàng lại thấy rất ấm áp.
Sau đó hai người đi tới cổng thành, bước trên những bậc thang dài để tới đình viện xây trên thành.
Đã có một bàn gỗ nhỏ trên đó có một bình rượu và hai cái chun ngọc, hai người ngồi xuống nệm bông mềm mại.
“Nào, nào, huynh rót cho muội.”
Khi rượu đầy cả hai cùng nâng chun với nhau.
“Mừng ngày chúng ta gặp lại, cạn ly!”
“Cạn.”
Cả hai cùng ngẩng đầu uống cạn rồi nhìn nhau cười, Trường Thiên Tư Thành mới hỏi:
“Bốn năm qua muội đã làm gì? Có thể tiết lộ một chút không?”
“À, như huynh cũng biết rồi đấy, muội theo các sư phụ học tập tu luyện hai năm, sau đó rời đi lập một thế lực cho mình hai năm nay cũng coi như là ổn định, chỉ có thế thôi.”
“Thế lực của muội tên là gì? Có nổi tiếng bằng Bách Hoa Lâu của huynh không? He he chắc là không rồi, nhưng muội yên tâm Bách Hoa Lâu sẽ chống lưng cho muội.”
Trường Thiên Tư Thành hất cằm vỗ ngực tự tin, uống một hớp rượu, Sở Nguyệt nhàn nhạt cười nói:
“Nghe tốt nhỉ? Nhưng mà... Huyết Ảnh Lâu của muội không cần ai phải chống lưng nha.”
Phụt! - Rượu trong họng phun ra ngoài, Trường Thiên Tư Thành khiếp sợ trừng mắt:
“Huyết Ảnh Lâu! Lâu phái đứng nhất bảng xếp hạng? Ám Nguyệt Đế Cơ? Chuyên săn Thất Quỷ Môn?”
Sở Nguyệt buồn cười nhìn ai đó hốt hoảng: “Không tin muội à?”
“Không, không, không... Chỉ là không ngờ muội lại xuất hiện sớm như vậy, dù sao sức mạnh Tinh Quang của muội rất khó khống chế, không phải sao?”
“À chuyện này... Đại sư phụ cũng nói muội khống chế sức mạnh này rất tốt, tuy có để lại di chứng, nhưng không sao, muội thấy không đáng lo ngại.”
“Vậy thì tốt quá. Huynh biết muội lợi hại nhất mà.” Trường Thiên Tư Thành phóng khoáng tặng nàng ngón tay cái.
Nhìn vẻ mặt nịnh bợ của ai đó Sở Nguyệt uống một hớp rượu cười cười:
“Bách Hoa Lâu của huynh có vẻ làm ăn khá nhỉ?”
Trường Thiên Tư Thành không theo kịp suy nghĩ của nàng ngáo ngơ ra. Sở Nguyệt cười dụ dỗ:
“Không phải huynh muốn chống lưng cho muội sao? Không giấu gì huynh Huyết Ảnh Lâu của muội chả có làm ăn gì lớn, rất nghèo nàn nha. Huynh lại có nhiều bạc như vậy, chi bằng sung công vào lâu của muội đi, muội không chê đâu.”
Trường Thiên Tư Thành xụ mặt xuống, cái gì nghèo chứ! Lừa quỷ à! Rõ ràng là trắng trợn cướp bóc mà!
“Thối nha đầu này lại bắt nạt huynh, suy nghĩ lại đi được không?”
“Không nói nhiều... Nào uống rượu, đa tạ đại gia.”
Ai đó ngậm đắng nuốt cay tiếp tục uống rượu cùng nàng, trò chuyện rất lâu đến tận khi mặt trời sắp lặn.
Cả hai cùng đứng ở phía trước, nhìn ngắm bên dưới tường thành, người dân đã giăng đèn thắp sáng của một vùng trời.
Trường Thiên Tư Thành im lặng một chút, sau đó nở nụ cười thỏa mãn:
“Hôm nay được gặp lại muội huynh thật sự rất vui, cảm ơn muội vì đã quay lại.”
“... Muội cũng rất vui.” Sở Nguyệt mỉm cười thật dịu dàng.
Trường Thiên Tư Thành lại nhìn nàng cười hỏi:
“Lần quay lại này chắc hẳn muội muốn làm rất nhiều chuyện, muội dự định thế nào?”
Sở Nguyệt lại im lặng, đôi mắt hơi thất thần nhìn vào ánh sáng nơi xa dưới thành:
“Muội muốn tìm cách... Hồi sinh Kình Lạc ca ca.”
Lòng Trường Thiên Tư Thành run lên, nụ cười có chút cứng đờ, đôi mắt mở to khiếp sợ nhìn nàng:
“Cái gì chứ?”
Sở Nguyệt thở dài một tiếng: “Huynh không nghe lầm đâu, muội muốn tìm cách hồi sinh ca ca.”
“Thế giới huyền huyễn này vẫn có rất nhiều điều bí ẩn kỳ lạ, văn cổ cũng có ghi những câu chuyện hồi sinh, chúng ta chưa nhìn thấy làm sao biết nó có thật không? Nên muội sẽ đi khắp thiên hạ tứ châu, tìm kiếm thuật hồi sinh.”
Trường Thiên Tư Thành cười khan hai tiếng, nhìn nàng với ánh mắt nặng nề:
“Tiểu, Tiểu Nguyệt nhi... Không phải huynh không muốn, mà đây là đều vô lý, người chết sẽ không thể sống lại, muội... Không nên...”
Không nên chấp mê bất ngộ, phá hủy thiên đạo.
Sở Nguyệt cúi đầu, nàng biết rõ chứ, chỉ là... Nàng lại cười khổ:
“Tư Thành ca ca, muội... Tuy lời muội nói là vô lý, nhưng mà, huynh cứ xem như đây là mục đích duy nhất để muội có thể sống tiếp trên đời này đi.”
“Sao chứ?”
“Nực cười lắm phải không, muội từ lúc tỉnh dậy, ngoài giết người và báo thù ra... Muội không thể nghĩ cũng không thể làm gì khác cả.”
“Muội từng hứa với ca ca sẽ không sống trong thù hận nên mới luôn tìm một lý do để muội có thể tiếp tục sống.”
“Và chỉ khi nghĩ tới việc cứu huynh ấy sống lại, hoặc không thì có thể tìm cách khôi phục thân xác cho huynh ấy, muội mới biết mình sống tiếp để làm gì...”
Trường Thiên Tư Thành căm nín nhìn nàng, ánh mắt nàng nhìn hắn rất kiên định nhưng lại có sự giãy giụa bất lực.
Một trận tuyết trắng nhẹ rơi xuống, không gian yên lặng.
Trường Thiên Tư Thành không muốn nàng thấy mình đang đau lòng, xoay người nhìn về phía màn tuyết trắng, sau đó nhẹ giọng nói:
“Được rồi, được rồi, huynh... Không biết có thể làm gì cho muội, huynh tin muội sẽ không mù quáng làm điều sai trái.”
“... Cảm ơn huynh, Tư Thành ca ca.”
Trường Thiên Tư Thành cười dịu dàng nâng tay vò đầu nàng: “Cảm ơn gì chứ, huynh là ca ca của muội sẽ luôn ủng hộ muội mà.”
Sở Nguyệt nhìn hắn mỉm cười nhẹ nhõm, hai người đứng ngắm nhìn tuyết rơi.
Trường Thiên Tư Thành lại đưa tay đón lấy một bông tuyết, mỉm cười ưu tư:
“Còn nhớ lúc ca ca của chúng ta đi, tuyết cũng rơi thế này...”
Sở Nguyệt lại nhìn Trường Thiên Tư Thành, chính hắn không biết, đôi mắt mình đã bị hơi nước chiếm lấy.
“Lúc còn bé, ca ca rất thích tuyết. Huynh có hỏi tại sao lại thích thứ vừa ẩm vừa lạnh thế này thì huynh ấy nói...”
“Tuyết ví như cuộc sống tinh khiết đẹp đẽ nhưng cũng lạnh lẽo chóng tan, hữu duyên gặp gỡ không chừng sớm ngày tạm biệt...”
“Trưởng thành rồi mới cảm thấy đúng thật... Hình như cuộc sống hiện tại của hai chúng ta đều không còn đẹp đẽ rồi nhỉ.”
Sở Nguyệt biết tuy huynh ấy đang cười nhưng lòng đã sớm nhớ thương bi đát...
Nàng cúi đầu che đi đôi mắt đã sớm ửng đỏ, không nói gì.
“Tiểu Nguyệt nhi à, muội yên tâm, huynh và muội đã không còn ai cả, huynh sẽ thay ca ca chăm sóc muội thật tốt...”
“Còn có... Nếu mệt mỏi quá thì đừng gắng gượng một mình mà hãy dựa dẫm vào huynh này. Bây giờ, muội đã là người thân duy nhất của huynh rồi... Tư Thành ca ca sẽ bảo vệ muội.”
Sở Lạc Đình nhìn vào đôi mắt ôn nhu của hắn liền mỉm cười:
“... Vâng ạ, muội cũng sẽ bảo vệ huynh.”
Trường Thiên Tư Thành nhanh chóng gạt nước mắt, xoa đầu nàng cười tươi mãn nguyện:
“Được, được, nha đầu lợi hại nhất mà, xem ra huynh sẽ sống rất thọ đây.”
Sở Nguyệt bị hắn chọc bật cười. Cả hai cùng nhau ngắm nhìn tuyết rơi thật lâu, thật lâu.
Thế là kết thúc cuộc hội ngộ sau nhiều năm xa cách. Và sẽ bắt đầu những cuộc gặp gỡ mới và hơn thế nữa.