Sở Nguyệt kinh ngạc khi nhìn thấy dung mạo của bạch y nam tử trước mặt.
Hắn sở hữu dung mạo phong hoa trác tuyệt đẹp đến bất phàm.
Ngũ quan chi tiết sắc sảo, hoàn mỹ như kiệt tác của tạo hóa, đừng nói nam nhân đến nàng còn phải ghen tị với hắn... Đặc biệt đôi mắt hắn dài hẹp kia mang theo điềm tĩnh, lạnh nhạt đến lạ lùng nhưng khi nhìn nàng lại lóe lên ánh sáng quỷ dị.
Nam tử bạch y cũng kinh ngạc nhìn vào đôi mắt sáng trong hời hợt nhưng mang theo mê hoặc của nàng, đời này hắn chưa nhìn thấy đôi mắt nào đẹp như vậy.
Và hơn nữa mỹ mạo xinh đẹp kinh diễm này, thật khiến người ta muốn được nhấn chìm tâm trí.
Lại thấy nàng từ kinh diễm chuyển thành cảnh giác nhìn mình, hắn có chút buồn cười nhìn nàng chằm chằm.
“...Buông tay.” Sở Nguyệt nhíu mày nhìn đến bàn tay đẹp đẽ như tranh vẽ đang nắm cánh tay mình không buông kia.
Ám Nhất và Tiêu Y chạy tới chỗ nàng, đám người kia cũng đến, một đám y phục gấm hoa, nhìn là biết công tử nhà giàu.
Bạch y nam tử mị hoặc bên cạnh nàng thấy họ, chốc lát lại trở nên sợ hãi e dè nép sát vào người nàng, đôi mắt khẩn cầu:
“Tỷ tỷ xinh đẹp cứu ta, bọn họ muốn đánh ta đó.”
“...” Sở Nguyệt.
“!” Ám Nhất và Tiêu Y trố mắt nhìn... Tên này ở đâu ra mà phi lễ chủ tử nhà họ vậy?
Một nam tử mập mạp vận y phục tím lớn tiếng chỉ vào bạch y nam tử đang sợ hãi trốn sau lưng nàng.
“Ngốc tử nhà ngươi, chạy cái gì hả? Gia tâm trạng không tốt muốn tìm ngươi đánh để xả giận là phúc của ngươi còn dám chạy, còn hại ta té ê ẩm cả người, ngốc tử ngươi chán sống sao hả?!”
Ngốc tử?
Sở Nguyệt liếc nhìn bạch y nam tử rồi cười nhạt, e là chưa chắc đâu...
Bạch y nam tử bị nàng nhìn, hắn chợt rùng mình một cái, nhưng bên ngoài lại nhìn thẳng nàng bằng đôi mắt trong suốt vô tội.
“...” Sở Nguyệt.
Mọi người xung quanh lén chỉ trỏ bàn tán:
“Quỷ vương gia thật tội nghiệp, từ nhỏ vì biến cố gì đó mà bị đã kích trở thành ngốc tử, lại bị tên ác ôn Hạ Quý bắt nạt hoài nữa.”
“Nghe nói Quỷ vương đã 22 tuổi nhưng tâm trí chỉ là đứa trẻ 8 tuổi phải không?”
“Nghe nói được Thái Hậu nương nương nhận nuôi, có bệnh nhưng không ai trị được, thật đáng thương.”
Sở Nguyệt khẽ nhìn bạch y nam tử rồi nhìn sang Ám Nhất:
“Hạ Quý? Người của Hạ gia sao?”
“Dạ, là con trai của Hạ Huy Kính.”
Bạch y nam tử cúi đầu nghe lời nói của hai người thoáng kinh ngạc, ngữ khí của nàng xem ra rất để ý Hạ gia... Lại nghe âm thanh lạnh nhạt của nàng:
“Ám Nhất, Tiêu Y... Phế tay chân hắn đi.”
Bạch y nam tử hơi nheo đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng, Sở Nguyệt bỏ qua hắn nhìn hai cận vệ của mình đang sung sướng đánh người, rất nhanh tiếng hét đau đớn vang lên.
Hạ Quý ngã ra đất vừa sợ hãi vừa tức giận nhìn Sở Nguyệt:
“Ngươi... Ngươi thật to gan! Có biết ta là ai không hả? Cha ta là thừa tướng đương triều... Ông ấy sẽ giết các ngươi!”
Sở Nguyệt lãnh đạm mà nói:
“Cứ tự nhiên... Và hãy nhắn với ông ta, sẽ có người bắt ông ta nợ máu trả bằng máu, giờ thì các ngươi có thể cút rồi.”
Bạch y nam tử thầm bất ngờ nhìn nàng... Hắn cảm nhận được sát ý mạnh mẽ từ ánh mắt nàng... Ha~ Càng ngày càng khiến hắn tò mò.
Mấy thuộc hạ đỡ Hạ Quý chạy trốn mất. Nàng liếc nhìn bạch y nam tử một cái rồi cùng Tiêu Y, Ám Nhất rời đi.
Một góc đường không ai qua lại, bạch y nam tử lúc nãy chậm rãi đi vào thì dừng lại. Đột nhiên có hai hắc y nam tử xuất hiện quỳ gối với hắn:
“Chủ tử.”
Bạch y nam tử thu lại bộ dáng ngốc nghếch sợ hãi, thay vào là sự lạnh nhạt đầy vương giả, khí chất cao quý tà mị, biểu cảm chán ghét cởi bỏ y phục ngoài ra:
“Mang đốt đi, đã bẩn rồi...”
Một trong hai nhận lấy áo của hắn, hai người cùng đứng lên. Bạch y nam tử lại hỏi:
“Bên phía của Hạ Huy Kính không có động tĩnh gì chứ?”
“Dạ không ạ, ông ta vẫn luôn tin người là kẻ ngốc vô dụng, không có đề phòng người.” Hắc y tên Lãnh Nhất nói.
Lãnh Nhị đứng cạnh tỏ vẻ tức tối nói:
“Chủ tử, tên Hạ Quý đó luôn nhắm vào người, hay để thuộc hạ chém chết hắn.”
“Tên cậy thế hiếp người thôi, tạm cho hắn sống, đó là Hạ Huy Kính muốn thử ta, cứ để ông ta thử... À đúng rồi...”
“Dạ?”
“Điều tra nữ tử lúc nãy đi...”
Lãnh Nhất và Lãnh Nhị tỏ ra kinh ngạc nhìn nhau.
Phải biết rằng chủ tử nhà họ thứ chán ghét nhất trên đời chính là nữ nhân, chưa từng biết thương hoa tiếc ngọc mà cho bất kỳ nữ tử nào chầu Diêm Vương khi đụng vào mình...
Giờ lại tỏ ra hứng thú tràn trề thế kia... Đúng là chuyện lạ có thật.
Bạch y nam tử lại trầm tư: “Sức mạnh của nữ nhân đó có thể sánh ngang với ta, chắc chắn vô cùng mạnh mẽ hoặc... Còn hơn thế.”
Lãnh Nhất và Lãnh Nhị khiếp sợ tròn mắt, có thể đáng ngang với chủ tử họ có mấy ai chứ, cô nương kia có vẻ lại còn rất trẻ.
“Dạ, chúng thuộc hạ làm ngay.”
*****
Sở Nguyệt đứng trước một căn nhà 3 tầng tráng lệ, trên còn có một bảng hiệu vàng khắc ba chữ ‘Bách Hoa Lâu’.
Bước vào trông vô cùng náo nhiệt rộn ràng, không hổ là Lâu Phái đứng thứ 2 thiên hạ.
Bách Hoa Lâu là do Trường Thiên Tư Thành bí mật lập nên, hắn dùng tên giả làm chủ ít người biết được chủ nhân cửa nơi này là ai.
Nơi này mệnh danh là nơi lưu chuyển những tin tức từ khắp nơi một cách chính xác và nhanh nhất.
Tầng trệt có một khán đài lớn để phục vụ thi đấu võ công, ca vũ, đấu giá bảo vật, vũ khí chiến đấu v.v..
Tầng 2 là nhà ăn phục vụ bánh, trà và có phòng riêng để buôn bán đan dược.
Tầng 3 là các gian phòng thượng hạng cho khách đến nghỉ ngơi.
Sở Nguyệt đứng ở dưới nhìn một lúc, hiện tại có trận giao đấu võ công nhìn có vẻ rất kịch tính.
Ám Nhất và Tiêu Y cũng biết nơi này phức tạp người đông nên bảo hộ nàng mà không đi xem náo nhiệt.
“Không biết vị cô nương đây đến ăn uống hay ở trọ? Ta sẽ tận tình giới thiệu.” Một lão nhân y phục tươm tất gọn gàng đi tới cạnh nàng nở nụ cười tiêu chuẩn chuyên nghiệp.
Sở Nguyệt nhìn là biết ông quản sự nơi này lên tiếng: “Xin chào, ta tới để tìm người theo lời hẹn.”
“À, không biết người cô nương tìm quý tánh là gì? Lão có thể giúp cô nương tìm người.”
Sở Nguyệt đảo mắt, sau đó từ vòng tay không gian lấy ra một cây sáo màu đỏ đẹp mắt tinh xảo, gọi là Lục Huyết thần sáo.
Đây là thần khí mà tam sư phụ - Quân Tịch xem như báu vật, nghe kể hồi đó ngay cả đồ đệ mình là Tư Thành ca ca năn nỉ ỉ ôi muốn xin ông nhưng lại thất bại.
Vào sinh thần 16 của nàng, tam sư phụ vậy mà hào phóng tặng bảo vật này cho nàng, Tư Thành ca ca biết tin mà khóc ròng mấy ngày trời.
“Phiền ông báo cho Lâu chủ, Sở Nguyệt đến gặp mặt.”
Lão quản sự là người hiểu biết, nhận ra sáo này, chủ tử luôn dặn có người cầm nó đến thì báo ngay.
“Cuối cùng cô nương cũng tới rồi, lão dẫn cô nương lên phòng chờ trước, lâu chủ có việc xử lý, nhưng rất nhanh sẽ đến đây.”
“Được, đa tạ.”
Sở Nguyệt đi theo ông, rồi bảo Tiêu Y và Ám Nhất xuống lầu dưới tự do tham gia náo nhiệt.