Bỗng nhiên từ trên không trung xuất ra một vệt ánh sáng lam chặt đứt ma lực, Sở Nguyệt liền vô lực rơi xuống, Trường Thiên Tư Thành vùng vẫy chạy tới tiếp lấy nàng.
“Tiểu Nguyệt nhi...”
Sở Nguyệt đã rơi vào hô mê. Sau đó trên không trung hiện ra bốn thân ảnh lão nhân gia, tóc bạc trắng, quần áo sạch sẽ thanh thoát, chỉ có một lão nhân gia quần áo rách rưới trừng mắt dựng râu mắng:
“Lão yêu quái kia, ức hiếp một tiểu nha đầu thì có gì lợi hại, tìm kiếm mấy bữa nay hóa ra trốn ở đây, hôm nay bọn ta sẽ thu phục đại ma đầu nhà ngươi!”
Ma Đế tức giận nhìn bốn người kia: “Dám phá chuyện lớn của bổn tọa, hôm nay sẽ là ngày tàn của các ngươi!”
Ma Đế triệu hồi Ma kích của mình xông tới mà đánh, Thất Quỷ yêu nhân muốn trợ thủ cho hắn thì bị Tiểu Hỏa vừa phá bỏ phong ấn bay tới ngăn cản.
Hai thuộc hạ của Vu Minh thì đỡ hắn ở một bên, nhưng ánh mắt của Vu Minh chỉ nhìn về Sở Nguyệt.
giằng co một lúc đến long trời lỡ đất, Ma Đế một đánh bốn liền rơi vào thế hạ phong, còn bị trúng một chưởng mạnh mẽ bay ra xa phun ngụm máu.
Tức khắc một lão nhân tạo ra dây xích bằng linh lực trói chặt Ma Đế.
Cả bốn người cùng xuất hiện bốn phía bao vây lấy Ma Đế, trên tay cầm bốn cây cờ lệnh, cùng làm một loạt động tác giống nhau rồi đồng loạt phất cờ về phía Ma Đế.
“Phong!”
Ma Đế bị ánh sáng vàng bao lấy, cựa quậy vô ích, âm thanh kêu gào dữ tợn.
Vị lão nhân khác lấy ra một cái kính tròn hình bát quái, gọi là Phục Ma kính - Thượng cổ thần khí giam giữ yêu ma.
Kính bay đến trên đầu Ma Đế phát ra luồng ánh sáng vàng rồi dội xuống hắn, dưới đất và trên trời có hai hình bát quái đang xoay tròn liên hồi, cả bốn người hô lên:
“Tứ linh phục ma, thiên địa hợp nhất... Thu!”
Ma Đế gầm lên vài tiếng: “Ta không cam tâm.”
Rồi bị Phục Ma Kính hút vào trong...
Lão nhân gia thu lại kính, nhìn chiếc kính bao bọc bởi tử lôi: “Xuất hiện ở đâu thì giam cầm ở đó vậy.”
Dứt lời Phục Ma kính biến mất. Từ đây Thất Quỷ Môn đã không còn Ma Đế nữa, hắn đã bị giam cầm mãi mãi cùng oán khí của mình.
Bảy tên Thất Quỷ yêu nhân thấy vậy nhanh chân chạy trốn, Vu Minh cũng được thuộc hạ đưa đi.
Bốn vị lão nhân bước tới chỗ Trường Thiên Tư Thành đang ôm Sở Nguyệt. Trong số bốn người họ có một người là sư phụ của Tư Thành, và một người là sư phụ của Kình Lạc.
“Thành nhi, con giao nha đầu này cho bọn ta chăm sóc nhé.”
“Vâng, sư phụ, Tam trưởng lão... Thái tử ca ca đã...”
Trường Thiên Tư Thành nhìn sư phụ của mình rồi lại nhìn lão nhân khác, âm thanh nghẹn ngào, ánh mắt của vị lão nhân hiện lên sự đau thương lắc đầu:
“Số mệnh của Lạc nhi đã tận, họa không thể tránh, ta và Lạc nhi... Kiếp sau lại nên duyên sư đồ vậy...”
Lão nhân gia quần áo rách rưới vỗ vai ông an ủi: “Chúng ta sẽ thay Kình Lạc chăm sóc cho nha đầu vậy, hi vọng có thể xoa dịu hận thù trong lòng con bé, tránh nó làm thức tỉnh ác tính của Tinh Quang Chi Lực.”
Trường Thiên Tư Thành giao Sở Nguyệt cho bốn người họ, rồi nhìn họ cưỡi hạc bay mất giữa nền trời tuyết rơi lạnh giá...
******
Cuối cùng thì, từ những con người xa lạ đã gặp nhau - Sống cùng nhau - Vui vẻ... Nhưng giờ lại ly biệt.
Cuối cùng thì, nơi Băng Động từng là ngôi nhà ấm cúng, giờ chỉ còn Bỉ ngạn hoa ưu sầu chờ đợi.
Cuối cùng thì, rượu cũng đã ủ xong nhưng lại không có ai trở về thưởng thức...
***
4 năm sau.
Trong một đại điện rộng lớn tráng lệ.
Một thiếu nữ đang lười biếng tựa mình trên ghế chủ, phong tình vạn chủng trong một thân huyết y tung bay, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ vàng thiết kế tinh xảo che đi dung mạo chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ sắc lạnh nhạt, một chiếc cằm nhỏ nhắn, khí thế mê hoặc.
Đây là Huyết Ảnh Lâu đứng đầu là một nữ tử danh xưng Ám Nguyệt Đế Cơ, trên dưới có một ngàn sát thủ được huấn luyện đặc biệt chuyên săn giết Thất Quỷ Môn. Chủ nhân nơi này không ai khác chính là Sở Nguyệt.
“Tham kiến lâu chủ!”
Tất cả sát thủ năng lực vượt trội đứng bên dưới đều quỳ một gối xuống kính cẩn hành lễ.
“Đứng dậy đi...” Sở Nguyệt phất tay chậm rãi hỏi:
“Việc điều tra tới đâu rồi?”
Một nam tử gọi là Ám Tứ bước ra chấp tay rồi nói:
“Bẩm lâu chủ, Thất Quỷ Môn hai năm nay đã không còn xuất hiện, không một chút tin tức, nhưng bọn thuộc hạ đã tìm ra nơi ở của chúng chờ ngày hành động.”
“Tốt lắm... Ta xem chúng còn nhẫn nhịn bao lâu mới lộ diện đây?”
Đôi mắt của nàng vô cùng lãnh đạm hỏi:
“Về phía Hoàng cung thì sao?”
Một hắc y nữ tử xinh đẹp gọi là Ám Tam bước ra chấp tay rồi nói:
“Chuyện một năm trước điều tra chứng cứ phạm tội của Hạ Huy Kính bị thất bại, đến giờ vẫn thuộc hạ vẫn đang điều tra, sẽ sớm có kết quả cho chủ tử.”
“Được rồi, thu thập chứng cứ của hắn ta, càng nhiều càng tốt.”
“Dạ.”
“Được rồi, lui xuống hết đi.”
“Tuân lệnh...”
***
Năm nay mùa đông đến sớm, trời lạnh hơn, tuyết trắng bao phủ toàn bộ ngôi nhà, ngọn cỏ toàn Thanh Phong Quốc... Trong những ngôi nhà nhỏ luôn rực cháy bếp lửa, quây quần bên nhau vô cùng ấm cúng.
Bên trong Huyết Ảnh Lâu chỉ ngập tràn yên tĩnh lạnh giá.
Bên ngoài phòng, Sở Nguyệt nằm trên một chiếc ghế gỗ dài được lót bông trắng, mặt nạ được tháo xuống lộ ra một thân tuyệt sắc kinh diễm, huyết ấn dài được điểm tô một giọt pha lê rực rỡ càng bật lên dung nhan bất phàm.
Sở Nguyệt ngồi ngẩn người nhìn tuyết rơi ở ngoài hiên…
Lại nói về Thanh Phong vương thất... Sau khi Trường Thiên Kình Lạc chết, quốc vương Trường Thiên Hạo nhớ nhung tự tránh mà không lâu sau sinh bệnh qua đời.
Trường Thiên Tư Thành được truyền ngôi, trở thành Thanh Phong Vương thịnh trị đế quốc.
Bốn lão nhân đã đưa Sở Nguyệt đi năm đó chính là các trưởng lão đứng đầu của Học Viện Phong Vân - Nơi đào tạo nhân tài cho Thanh Phong Quốc.
Nàng được cả bốn người họ nhận làm đệ tử, chăm chỉ tu luyện võ thuật và linh lực trong hai năm để khống chế sức mạnh Tinh Quang.
Sau đó rời núi, chiêu mộ thêm người mà lập Huyết Ảnh Lâu, tồn tại được hai năm và hai năm nay tuy thời gian ngắn, nhưng đủ để lại tiếng tăm vô cùng lớn không ai không kính sợ.
Sở Nguyệt đang thất thần thì từ xa một nam một nữ xuất hiện, nam tuấn tú, nữ xinh xắn, cùng vận hắc y đi đến chỗ nàng.
Họ là thuộc hạ thân cận nhất của nàng - Ám Nhất và Tiêu Y.
Tiêu Y mang áo choàng bông đến khoác lên cho nàng quan tâm nói: “Tiểu thư, người rất sợ lạnh sao lại ngồi ở đây mà thất thần rồi?”
Tiêu Y - 17 tuổi, tiểu cô nương xinh xắn có tính cách hoạt bát năng động, được Sở Nguyệt cứu mạng một lần khỏi tay của Tú bà kỷ viện nọ, liền đi theo nàng báo đáp ơn tình, đôi khi còn hơi thẳng thắn đến dọa người thì mọi mặt đều tốt.
Sở Nguyệt lúc này mới thu lại vẻ lạnh lùng vô cảm, lắc đầu nói:
“Không sao, chỉ muốn ngắm tuyết một chút... Ám Nhất, có chuyện gì?”
Ám Nhất - 18 tuổi chính là thuộc hạ đầu tiên nàng thu nhận, tuổi trẻ tài cao đam mê kiếm thuật, dù từng trong hoàn cảnh đầu đường xó chợ nhưng tâm vẫn mạnh mẽ kiên cường, đi theo nàng phụ giải quyết chuyện ở lâu rất tốt.
“Tiểu thư, có thư của Thanh Phong Bệ hạ, ba ngày sau Bách Hoa Lâu khai trương do Bệ hạ làm chủ, ý là thông qua ám hiệu muốn được gặp lại người ở đấy, đã nhiều lần Bệ hạ muốn gặp nhưng người đều tránh mặt, liệu lần này có đi không ạ?”
Sở Nguyệt rơi vào trầm ngâm, nhìn làn tuyết trắng, khẽ vươn tay hứng lấy bông tuyết mỏng manh thở dài:
“Cũng đã đến lúc nên gặp lại rồi...”
*** Ban Đêm.
Hoàng cung Thanh Phong.
Một nam tử dung mạo xuất chúng trang nhã cao quý đang ngồi trên ghế rồng, vận lam y đơn giản nhưng vẫn mang theo nhuệ khí vương giả mà tập trung phê tấu chương, chẳng ai khác chính là Trường Thiên Tư Thành.
Bút trên tay khẽ ngừng, tựa lưng về sau, hắn xoa xoa thái dương rồi nhìn lên trần nhà khẽ thở dài:
“Tiểu Nguyệt nhi à, rốt cuộc muội đang ở đâu vậy?...”
Từ lúc Kình Lạc ca ca mất, hắn luôn tự nhủ với lòng sẽ thay ca ca xem nàng là muội muội mà chăm sóc chu toàn.
Nhưng đã 4 năm kể từ ngày ấy, dù hắn tìm mọi cách liên lạc tìm kiếm nàng nhưng chẳng có hồi âm, thật khiến hắn buồn rầu.
Bên ngoài một công công dáng người tròn trịa đi tới khom lưng cười nói:
“Bệ hạ, Vương hậu nương nương tới ạ.”
Trường Thiên Tư Thành ngồi thẳng lưng lên: “Mau để nàng ấy vào đây.”
“Dạ.”
Sau đó, một nữ tử trong phượng bào vàng ánh, không quá cầu kỳ, thiết kế thanh nhã cao quý đi vào, bưng theo một khay gỗ bên trên là nồi canh nhỏ đang tỏa khói nhẹ nhàng.
Nữ tử vô cùng xinh đẹp, nét đẹp mĩ lệ mà dịu dàng ôn nhu, từng đường nét trên gương mặt có thể nói nhìn vào cho người khác sự kinh ngạc tán thưởng - Vương hậu của Thanh Phong - Phượng Vũ Thanh.
Trường Thiên Tư Thành lên ngôi hiện tại hậu cung vẫn chưa có chư phi, chỉ có một hậu, tình cảm phu thê của hai người vô cùng gắn bó và yêu thương khiến dân chúng toàn thành đều ca ngợi và hâm mộ.
Phượng Vũ Thanh cũng đã hạ sinh cho Trường Thiên Tư Thành một tiểu hoàng tử hoạt bát đáng yêu cũng được một tuổi rồi.
Phượng Vũ Thanh cúi nhẹ người hành lễ: “Bệ hạ.”
Trường Thiên Tư Thành nở nụ cười ôn nhu hiếm có: “Đã trễ rồi, sao nàng còn chưa ngủ? Nào, lại đây.”
“Còn không phải thấy chàng bận rộn cả ngày sao, thần thiếp đã tự nấu một chén canh hạt sen giúp chàng bồi bổ thân thể.”
Phượng Vũ Thanh giúp Trường Thiên Tư Thành múc ra một chén canh đưa qua cho hắn:
“Thức khuya không tốt, chàng cứ như vậy sẽ dễ bị kiệt sức.”
“Không sao, ta đã quen rồi, là vua của một nước phải giải quyết yêu cầu của bá tánh chứ, ta chỉ không muốn phụ lại hoàng ân... Đã để nàng lo lắng rồi.” Trường Thiên Tư Thành nhận chén canh từ từ uống.
Phượng Vũ Thanh ngồi một bên mài mực giúp hắn vừa hỏi:
“Chàng đã gửi lời đi, Sở Nguyệt muội ấy sẽ đến Bách Hoa Lâu tìm chàng chứ?”
Trường Thiên Tư Thành thở dài khẽ lắc đầu: “Ta cũng không biết, đã nhiều lần như vậy, nếu muốn thì người đã sớm gặp, chỉ e là muội ấy...”
Phượng Vũ Thanh chưa từng gặp Sở Nguyệt nhưng Trường Thiên Tư Thành có kể về muội ấy cho nàng, nàng hiểu rõ Trường Thiên Tư Thành thân là bậc quân vương Cữu ngũ chí tôn, nói cho cao quý chính là đứng đầu đế quốc quyền lực, của cải không thiếu thứ gì... Nhưng bên cạnh lại không có lấy một người thân nào, đơn độc lẻ loi.
“Chàng đừng lo, thiếp tin chàng và muội ấy hữu duyên, nhất định sẽ gặp lại.”
“Đúng vậy, ta tin chắc là vậy, nhất định sẽ gặp lại.”