Trường Thiên Kình Lạc nghe thấy rất rõ ràng lời nói của người cha mình kính yêu, y bỗng nhiên lại nở một nụ cười đắng chát, đôi mắt bị tầng nước mỏng phủ nhòe đi.
Tại sao vậy chứ? Tại sao lúc nào cũng bỏ rơi ta?
Bảy Thất Quỷ yêu nhân ngay lúc Trường Thiên Kình Lạc thất thần mà từng nhát kiếm thẳng tay chém lên người y.
“Thái tử ca ca!” Trường Thiên Tư Thành hét lớn.
Trường Thiên Kình Lạc tay cầm kiếm chợt buông lỏng bị từng nhát kiếm làm cho nhuộm đỏ cả y phục, y dần kiệt sức mà quỳ rạp xuống đất.
Ma Đế đã kết giới phong ấn Tiểu Hỏa, nó chỉ bất lực vùng vẫy hét lên một tiếng khi nhìn thấy chủ nhân của mình đang quỳ ở kia.
Ma Đế quay trở lại vui mừng quát lớn: “Bày trận!”
Lập tức bảy Thất Quỷ yêu nhân và Ma Đế đứng vây lấy Trường Thiên Kình Lạc, cùng làm một loạt động tác mang theo ma lực vung vào người Trường Thiên Kình Lạc nâng y lên không trung.
Linh lực của Trường Thiên Kình Lạc theo đó chạy sang mấy người bọn chúng.
Sở Nguyệt vô cùng sợ hãi mà gào khóc: “Không được. Đừng mà, Đừng làm hại huynh ấy, cầu xin các người!”
Vu Minh tiến lên ngăn cản nàng đang liều mạng chạy tới, Trường Thiên Tư Thành đang bị thuộc hạ của Vu Minh giữ lại vô lực vùng vẫy.
“Đừng làm hại ca ca của ta, đừng làm vậy.”
Sở Nguyệt nắm lấy cánh tay của Vu Minh nức nở:
“Vu Minh ca ca cứu huynh ấy đi, hãy cứu ca ca của chúng ta! Muội cầu xin huynh, đó là ca ca của chúng ta!”
Vu Minh cảm giác cổ họng đã nghẹn đi, giữ chặt nàng không nói một lời, ánh mắt nhìn theo Trường Thiên Kình Lạc tràn đầy đau khổ giãy giụa.
Sở Nguyệt trơ mắt nhìn Trường Thiên Kình Lạc sắp bị hút cạn sức mạnh, hơi thở y dần yếu ớt, máu không ngừng chảy ra...
Đột nhiên tiêu cự trong mắt nàng bỗng chốc trở nên mở to, chứa đựng phẫn nộ tột cùng.
Một cơn đau đầu ập đến, huyết ấn dài được điểm giọt pha lê ẩn hiện trên trán nàng.
Vu Minh cảm nhận được sự khác thường của nàng liền kinh ngạc.
“Tiểu... Tiểu Nguyệt nhi?”
Sở Nguyệt phản kháng mà đẩy Vu Minh ra thật mạnh khiến hắn lui về sau.
Sở Nguyệt lại muốn chạy đến chỗ Trường Thiên Kình Lạc nhưng rất nhanh đã ngã rạp xuống đất co người ôm đầu đau đớn. Huyết ấn ngày một hiện rõ, Sở Nguyệt ngẩng đầu hét lớn.
“AAAA!”
Lập tức một trận cuồng phong nổi lên, nguồn sức mạnh cường đại từ trên người nàng phóng ra khiến cho cây cối ngã đổ, mọi người bị đánh văng ra sau, kể cả bảy Thất Quỷ Môn đều bị thổ huyết, đất đá nổ tung nứt toạc!
Ma Đế bị đẩy lùi ra xa, trợn mắt kinh ngạc mà nhìn nàng.
Cái gì chứ!
Trường Thiên Kình Lạc được cứu thoát, cả người vô lực đang rơi tự do xuống, Sở Nguyệt chạy tới ôm lấy y vào lòng.
“Ca ca...”
Trường Thiên Kình Lạc nôn ra ngụm máu thật chói mắt, cố gắng ngồi dậy yếu ớt quỳ trước mặt nàng rồi dang tay ôm lấy nàng vào lòng.
Hơi thở yếu ớt vang lên bên tai của nàng thật rõ ràng.
Không gian ngưng động chỉ thuộc về hai người, tuyết từng hạt rơi...
Giọng Trường Thiên Kình Lạc khàn khàn gắng nở một nụ cười dịu dàng:
“Tiểu Nguyệt nhi à, muội đã nói đúng... Tận sâu bên trong tâm trí này huynh không cam tâm, huynh thật sự không cam tâm... Huynh chưa từng làm gì sai, tại sao lại bị đối xử như vậy chứ?”
Trường Thiên Hạo nhìn Kình Lạc mà vô lực vịn vào tường thành, nước mắt rơi xuống thành dòng.
“Lạc Nhi...”
Trường Thiên Kình Lạc ngay lúc này bỗng chốc lại không muốn chấp nhận cay đắng mà số mệnh đã an bày cho mình...
Đời này, y chưa từng làm việc thương thiên hại lý ác độc tàn nhẫn gì, ngược lại còn vì người khác mà sống, bảo hộ thiên hạ thái bình luôn là tín ngưỡng mà y theo đuổi.
Nhưng mà... Nhưng mà, y bảo hộ thiên hạ thì ai sẽ bảo hộ y đây?
Trường Thiên Kình Lạc vuốt ve gương mặt nhòe đi đầy nước mắt của nàng.
“Đừng khóc. Gắng gượng nhiều năm như vậy có lẽ huynh thật sự không trụ được nữa rồi...”
“Tiểu Nguyệt nhi à, từ trước đến nay cuộc sống của huynh rất nhạt nhẽo vô vị, chỉ là tồn tại mà không có niềm vui...”
“Nhưng từ khi gặp được muội bỗng chốc huynh nhận ra cuộc đời vẫn còn những thứ muôn màu muôn vẻ, mà muội... Chính là sắc màu đẹp đẽ nhất trong cuộc đời ảm đạm của huynh.”
Trường Thiên Kình Lạc không khống chế được xúc động rơi xuống hai hàng nước mắt đã cố kìm nén bấy lâu, cố nén đi mà mỉm cười dịu dàng:
“Huynh đi rồi, nha đầu thối muội phải làm sao đây? Muội ham ăn lại ham ngủ ai lại có thể nuông chiều muội được chứ?”
“Nha đầu yếu đuối muội cũng chỉ có mình huynh, sau này phải làm sao đây?”
“Huynh thật sự không cam tâm bỏ muội lại một mình giữa cuộc sống thăng trầm này, huynh đau lòng lắm.”
“Ca ca, muội chỉ cần huynh thôi, chỉ cần huynh thôi, đừng bỏ muội một mình, muội cầu xin huynh.” Sở Nguyệt đau đớn đến mất bình tĩnh, hoảng sợ tột cùng.
Trường Thiên Kình Lạc khẽ chạm trán mình vào trán của nàng để trấn an, một nguồn ánh sáng vàng và đỏ bao bọc lấy hai người.
Sau đó Trường Thiên Kình Lạc rời đi, huyết ấn trên trán nàng liền hiện ra vô cùng rõ ràng.
“Tiểu Nguyệt nhi, huynh đã giải phong ấn cho muội, sức mạnh của muội hơn huynh rất nhiều, sẽ không ai hại muội được nữa... Hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”
Bất chợt Trường Thiên Tư Thành nhìn sang Vu Minh, không tức giận, không oán trách vẫn mỉm cười ôn nhu như trước đây:
“Thật sự không thể ngờ, người kết thúc số mệnh cay đắng này của ta lại là đệ đấy Vu Minh à...”
Trái tim của Vu Minh chợt đau nhói. Trường Thiên Kình Lạc lại như không có cảm xúc oán hận gì, chỉ nhìn Vu Minh mà nói:
“Vu Minh, đệ đã từng thề với huynh một việc, nhất định phải khắc cốt ghi tâm, nếu không huynh mới sẽ không bao giờ tha thứ cho đệ.”
Vu Minh đứng bất động ở đấy không dám đối diện với Kình Lạc.
Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành rồi, không phải nên vui mừng mới phải sao? Nhưng tại sao... Tại sao hắn lại thấy đau lòng như vậy?
Trường Thiên Kình Lạc lại nhẹ ôm nàng, đầu tựa lên vai nàng ánh mắt xa xăm mà nở một nụ cười dịu dàng, như thể đây là sự dịu dàng cuối cùng y muốn dành cho thế giới này.
“Nếu có kiếp sau... Huynh thật hy vọng mình sẽ không sinh ra từ hoàng thất nữa. Huynh, muội, Tư Thành và cả Vu Minh nữa...”
“Chúng ta vẫn sẽ là người nhà, nương tựa lẫn nhau, tự do tự tại sống một cuộc đời vui vẻ bình an.”
Thân thể y dần tan biến thành từng đốm nhỏ, chầm chậm biến mất trong vòng tay của nàng...
Chỉ còn lại một mình Sở Nguyệt quỳ ở trên nền tuyết lạnh, bật khóc đến tan nát cõi lòng.
Vu Minh không biết tay của mình đang run rẩy dữ dội, giọt nước mắt chưa bao giờ xuất hiện, bỗng chốc lại rơi xuống trên gương mặt hắn.
Trường Thiên Tư Thành vô lực ngã xuống nhìn ca ca dần dần tan biến... Người thân duy nhất của hắn đã không còn nữa rồi.
Vu Minh tới trước mặt Sở Nguyệt, khi nàng ngẩng đầu đôi mắt đen khi nào đã hóa đỏ tươi, nước mắt không ngừng rơi.
Hắn kinh ngạc nhìn vào đôi mắt đỏ vô hồn ấy.
“Tiểu Nguyệt nhi...”
“Vu Minh. Mau giết nàng ta. Trên người nàng ta có Tinh Quang Chi Lực, là mối đại họa của chúng ta!”
Sở Nguyệt gắng gượng đứng lên, nàng không biết sợi dây chuyền bạch nguyệt trên cổ của mình lúc này đã hóa thành trăng máu.
Đôi mắt đỏ tươi của nàng nhìn Vu Minh chất vấn.
“Ngươi thật sự là Thánh Quân của Thất Quỷ Môn?”
“Phải...” Vu Minh lạnh nhạt trả lời.
“Cố ý tiếp cận bọn ta chỉ vì muốn đoạt sức mạnh về cho Thất Quỷ Môn?”
“... Phải.”
“... Lời thề kết bái... Cùng hưởng vui vẻ, khó khăn cùng gánh, suốt đời không phản bội, những tình cảm bao năm qua đều... Là giả sao?”
Vu Minh né tránh ánh mắt của nàng, lạnh lùng nói:
“Phải.”
“Nói dối!” Sở Nguyệt không ngừng lớn tiếng với Vu Minh:
“Huynh rõ ràng là một người sống tình cảm chứ không vô tình đến vậy. Rõ ràng huynh rất yêu thương muội và kính trọng ca ca! Không thể...”
“Đó chỉ là giả! Tất cả đều là giả, đây mới là bộ mặt thật của ta.”
Vu Minh nhìn thẳng vào mắt nàng lạnh nhạt mà gằn giọng. Sở Nguyệt sững sờ nhìn hắn.
Đột nhiên Ma Đế xông đến xuất hiện sau lưng nàng mang theo ma lực đánh tới...
Vu Minh nhìn thấy lập tức hốt hoảng mà đồng tử co rút, tức khắc xoay người nàng lại, thay nàng nhận một chưởng mạnh mẽ đó.
Cả hắn và nàng đều văng ra xa, bảo hộ nàng trên người, Vu Minh lại phun một ngụm máu lớn.
“Vu Minh, ngươi điên rồi à, dám cản trở cả ta!”
“Nghĩa phụ... Đừng... Giết muội ấy.”
“Chuyện này không đến lượt ngươi quản!”
Ma Đế vận nội lực bóp cổ nàng bằng ma lực từ xa, Sở Nguyệt bị nâng lên không trung đau đớn vùng vẫy.
“Tiểu Nguyệt nhi!” Trường Thiên Tư Thành vùng vẫy muốn xông qua.