Chu Tiếu Tiếu cầm điện thoại, do dự ba giây rồi đưa ra một quyết định mà cô sẽ sớm phải hối hận. Cô gửi tin nhắn cho Trần Lạc, người bạn cùng phòng ký túc xá đã giúp cô trả lời: "Dở khóc dở cười thật đấy, tớ quen trợ giảng mới của ngày hôm nay rồi và anh ấy cũng biết tớ...  Lạc Lạc à, nếu cậu giúp tớ trả lời thì có thể sẽ có sơ sẩy đó, phòng học có cửa sau không? Sau giờ học cậu đi ra từ cửa sau đi!"

Trọng điểm của Trần Lạc đã hoàn toàn lái sang nửa câu trước: "Hả! Cậu biết anh ấy á! Anh ấy cũng biết cậu luôn á! Làm sao cậu lại quen anh ấy chứ? Thành thật mà nói đi!"

"Bây giờ có nói cũng không kịp nữa rồi, tối nay trở về ký túc xá tớ sẽ nói cho cậu biết. Lỡ như anh ấy có hỏi cậu thì cứ nói là hôm nay tớ bị bệnh nên mới không lên lớp được. Nhờ cậu cả đấy nhé!"

Chu Tiếu Tiếu không nhận được hồi âm từ cô ấy nữa, Trần Lạc đút điện thoại của mình vào ngăn bàn, ngẩng đầu lên, yên tâm chống cằm rồi nhìn chăm chú lên bục giảng để nghe giảng. Dù sao dung lượng điện thoại của cô ấy đã chạm đáy rồi, còn lượng pin thì cũng chuyển sang màu đỏ, vì vậy tốt nhất vẫn nên lên lớp một cách thành thật. Huống chi, trợ giảng mới không chỉ có dung mạo nghiêm chỉnh, mà giọng nói cũng rất dễ nghe. Bởi vì có rất nhiều người trốn học nên phòng học rộng lớn như vậy trông có phần trống rỗng và yên tĩnh, chỉ còn giọng nói giảng dạy trầm ấm và từ tính của anh là đang vang vọng.

Trần Lạc ngẩng đầu lên nghe giảng, trông có vẻ như đang tập trung vào khuôn mặt và giọng nói trên bục giảng, nhưng thực ra, trong đầu cô ấy đã tưởng tượng ra một vở kịch nhỏ về việc Chu Tiếu Tiếu và anh gặp nhau như thế nào.

Tuy nhiên, khi lắng nghe được một lúc, cô ấy bất ngờ phát hiện ra rằng, thầy trợ giảng mới này, người chỉ đến đây để dạy thay một vài tiết học, không hề có một chút thái độ qua loa nào cả, mạch suy nghĩ giải quyết vấn đề cũng rất rõ ràng. Sau khi giảng giải xong một đề mục nào đó, anh sẽ liệt kê ra một số biến thể thường thấy của những loại hình chủ đề kinh điển này. Sau đó xâu chuỗi các điểm kiến thức trong loại hình chủ đề đó một cách mạch lạc, rõ ràng, đơn giản và dễ hiểu.

Thế là Trần Lạc lấy từ trong cặp ra một quyển vở sạch sẽ như mới, lấy bút ra và bắt đầu nghiêm túc ghi chép. Dù sao trước khi đến ngày kiểm tra, lúc nào cô ấy cũng kiểu nước đến chân mới nhảy, bây giờ có một người thầy đẹp trai như thế, chi bằng bắt đầu học trước vẫn tốt hơn.

Thật ra, lúc Trịnh Hạo nhờ Nghiêm Túc dạy thay tiết học này, anh ấy đã truyền thụ cho anh một bí quyết, nếu không muốn giảng thì cứ tiện tay đề xuất một câu hỏi nào đó, yêu cầu mọi người bên dưới mình đếm đến mười phút rồi mới bắt đầu giảng, làm thêm vài lần như thế, một tiếng ba mươi phút sẽ trôi qua rất nhanh.  Dù sao thì giảng viên hướng dẫn của anh cũng không quan tâm lắm đến chất lượng giảng dạy.

Thế nhưng, Nghiêm Túc lại không dùng đến bí quyết nhỏ này, trong suốt chín mươi phút của lớp học bài tập, anh luôn giảng dạy một cách vô cùng nghiêm túc và không có một chút qua loa nào cả. Trước khi kết thúc buổi học, anh đặt viên phấn trong tay xuống, sau một hồi do dự rồi căn dặn, nói: “Mọi người hãy nói lại với các bạn học đã trốn học, sau này phải cố gắng hết sức để lên lớp.”

Dưới bục giảng truyền đến những tiếng cười thiện ý trầm thấp của các sinh viên, chuyện có nhiều người trốn học như vậy đều là việc tâm chiếu bất tuyên* giữa giảng viên và sinh viên.

(*心照不宣 : Ngầm hiểu tâm ý, trong lòng hiểu rõ, hiểu rõ tâm ý, ý chỉ hai bên đều hiểu nhưng không công khai ra bên ngoài.)

Sau khi tiếng chuông hết tiết vang lên, các bạn học lần lượt rời khỏi phòng học, có một vài bạn học nhanh nhẹn hoạt bát chạy lên bục giảng để đặt câu hỏi. Trần Lạc vẫn

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play