Nghe thấy lời nói của Chu Vũ Thiên
có vẻ lúng túng, lại trầm giọng kể về chuyện thời niên thiếu, Nghiêm Túc đột
nhiên cũng đã hiểu ra là vì điều gì mà một cô gái 18 tuổi mỗi ngày đều loay
hoay như con quay ở trong phòng bếp, nhưng lại không hề oán trách mà hơn nữa là
vẫn vui tươi, hớn hở. Cô ấy thật sự là chân thành thật lòng muốn báo đáp nhà họ
Chu thật tốt, nhưng lại không còn cách nào khác để có thể đền ơn.
"Nghiêm Túc, tớ cũng không phải
cố ý muốn lừa cậu, nhưng tớ thật sự xem em ấy là em gái ruột." Chu Vũ
Thiên có hơi ngượng ngùng, khẽ nói thêm: "Hơn nữa, về những chuyện đó,
Tiếu Tiếu cũng không phải là cô gái thích nói với mọi người rằng bản thân đã
khổ sở như thế nào, em ấy đều cười mỗi ngày, ngay cả tớ cũng không thể không
tìm thêm một người để ý tới em ấy nữa, đúng không?"
"Tớ hiểu." Chính Nghiêm
Túc cũng không nghĩ đến, mỗi ngày tiểu nha đầu má lúm đồng tiền này và Chu Vũ
Thiên đều dùng lời nói đùa cợt làm tổn thương lẫn nhau, nhưng sau lưng lại có
quá khứ như vậy.
"Em ấy thật là một cô bé hiểu
chuyện, cậu đã giúp tớ nhìn ra thêm nhiều điều, bằng không, nếu có chuyện gì
xảy ra, có lẽ em ấy cũng sẽ không làm phiền đến các cậu đâu." Chu Vũ Thiên
lo lắng, sốt ruột mà nói thêm một câu.
"Ừm, yên tâm đi." Nghiêm
Túc đáp lại, trước nay đều là nói được làm được.
Chờ đến khi Chu Tiếu Tiếu tìm kiếm
xong một vòng, bảo đảm Chu Vũ Thiên không có bỏ sót bất cứ thứ gì, cô mới đóng
cửa, trở về như ban đầu, tất cả đều sẽ như bình thường thôi. Nghiêm Túc cầm lấy
chìa khóa xe, đưa Chu Vũ Thiên ra sân bay.
Buổi tối chủ nhật, gió đêm của ngày
hè vẫn mang theo hơi thở oi bức, trong xe mở điều hòa, nhưng Chu Tiếu Tiếu vẫn
ấn hạ cửa sổ xe ở ghế sau, đôi mắt mở to chứa đựng đầy sự tò mò, nhìn xung
quanh, từ xa tới gần sân bay quốc tế thành phố B.
Cô ấy còn chưa từng tới sân bay,
chính xác là, lần đầu tiên cô ngồi xe lửa là lúc vào đại học. Dù cho Chu Vũ
Thiên cảm thấy khó chịu mà đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, nằm cũng
không nổi, gào khóc hay kêu thảm thiết nói cái cổ của mình lúc ngủ đều bị
nghiêng lệch, điện thoại di động thì hết pin, ngay cả sạc dự phòng và notebook
cũng hết điện vì mười sáu tiếng đồng hồ ngồi cứng trên xe lửa nhưng cô ấy cũng
không hề cảm thấy chán nản.
Xuyên qua đường hầm đen sì, cô chăm
chú nhìn phong cảnh bên ngoài lướt qua nhanh như gió, cũng khiến cô cảm thấy
rất vui vẻ.
Dừng xe lại, vào sân bay, Nghiêm Túc
và Chu Tiếu Tiếu cùng Chu Vũ Thiên check in trên đường, cuối cùng ngừng lại ở
trước mặt người kiểm tra an ninh. Hai cái vali cỡ siêu lớn đã gửi cho đơn vị
vận chuyển, Chu Vũ Thiên rốt cuộc cũng đã thả lỏng được đôi tay. Anh xoay người
lại, nắm lấy bả vai mong manh của Chu Tiếu Tiếu, lay động một hồi, giống như
một bà lão không yên tâm, lo lắng đứt ruột ở trong lòng trước khi đi vắng vậy,
lại mở miệng nhấn mạnh: "Có chuyện gì thì phải tìm người giúp đỡ ngay lập
tức, có nghe không?"
"Biết rồi ạ." Chu Tiếu
Tiếu bị anh làm hoảng loạn đến choáng váng cả đầu, cười cợt mà chế giễu:
"Em sẽ nói thêm vài lời về anh ở trước mặt chị Tưởng Đồng."
"Chậc." Chu Vũ Thiên thu
lại tay, có hơi ngượng ngùng, ngẫm nghĩ rồi lại xoa đầu Chu Tiếu Tiếu dặn dò:
"Đừng tiết kiệm tiền, thiếu tiền thì có ở trong nhà đó, nghe không?"
Lần này Chu Tiếu Tiếu không ngoan
ngoãn gật đầu nữa, Chu Vũ Thiên cũng không miễn cưỡng.
Trong nhà còn phải tốn tiền cho anh
đi du học, bản thân anh cũng cảm thấy lời này nói ra không đủ tự tin lắm. Chu
Vũ Thiên � ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).