Khoảnh khắc Chu Tiếu Tiếu đứng trong khuôn viên trường đại
học cũ, nghiêng đầu nhìn ánh nắng đầu tháng chín vẫn còn hừng hực, bên tai lắng
nghe tiếng nói của những tân sinh viên đang tấp nập tiến vào sân vận động, cô
vươn tay ra, giống như cô vẫn có thể nắm lấy tuổi trẻ của mình.
Đã được mười năm kể từ ngày cô bước vào khuôn viên trường ở
tuổi mười tám.
Nhưng vào giờ phút này, khi Chu Tiếu Tiếu đứng ở đây, nhìn
xung quanh, cảm giác như thời gian đã không để lại quá nhiều dấu vết cho ngôi
trường đại học này.
Nghiêm Túc đã từng mang theo một chiếc bánh anh đào đứng dựa
vào cây ngô đồng đợi cô tan học, cây ngô đó vẫn ở đó, cao lớn thẳng tắp và xanh
thẳm. Cô đã từng nhảy lên lưng Nghiêm Túc, ồn ào để anh cõng cô đi trên đường
có nhiều cây xanh, những bóng cây vẫn đứng trước cửa thư viện, lặng lẽ tồn tại,
che mát cái nắng oi bức của mùa hè cho đám sinh viên. Nghiêm Túc đã từng nghiêm
túc ngồi xổm xuống, tự tay đóng đinh cho dãy chuồng mèo, còn che chở cho những
con mèo hoang bị bỏ hoang ở cửa phía bắc.
Thật ra những chuồng mèo đó chắc chắn không phải là chuồng
mèo mà hồi đó Nghiêm Túc xây dựng, và những con mèo hoang đó cũng không phải là
những con mèo lúc đó Chu Tiếu Tiếu cho ăn.
Nhưng thời gian xoay chuyển, một mùa hè nóng nực sẽ tiễn một
lớp tốt nghiệp, sau đó lại đón tiếp một lớp tân sinh viên, Chu Tiếu Tiếu đột
nhiên hiểu được tại sao Nghiêm Túc lại thích sống ở cạnh trường như vậy, bố mẹ
anh cũng sẵn lòng ở lại trong trường cả đời.
Bởi vì ngôi trường sẽ không bao giờ già đi, chỉ cần bạn đứng
ở đây một lát, bạn sẽ có thể cảm nhận được sức mạnh của ánh bình minh như đang
hướng lên, ở trước mặt chính là tuổi trẻ đang bay cao và niềm hy vọng vô bờ
bến.
Bây giờ cuối cùng cũng đến lượt Chu Tiếu Tiếu, cô trút bỏ
được mọi gánh nặng trên vai, xua tan mọi mây mù trong lòng, giành lại thời gian
học tập lẽ ra phải thuộc về cô sáu năm trước.
Năm nay khi học thạc sĩ, Nghiêm Nặc vừa được hai tuổi rưỡi,
Nghiêm Túc ở Mỹ để bên cạnh Chu Tiếu Tiếu mang thai con gái hơn ba năm, cuối
cùng cũng lấy được tấm bằng tiến sĩ mà anh đã từng từ bỏ. Bây giờ đến lượt anh
trở lại Trung Quốc cùng Chu Tiếu Tiếu, để cô được học văn học cổ đại mà cô vẫn
luôn yêu thích, trở lại với ngôi nhà bọn họ đã chính tay thiết kế.
Tạm thời Nghiêm Túc không định lập tức thi vào một trường
đại học, kiến trúc là một ngành học mà phải được thực hành nhiều, anh vẫn muốn
ở lại công ty thêm vài năm nữa, thực hiện nhiều dự án khác nhau.
Sau đó, tiếng Trung của Nghiêm Nặc cũng đã tiến bộ lên rất
nhiều. Bé con thích nhất là đòi bố mẹ bế đến sân vận động của trường tung tăng,
đường chạy bằng nhựa thoải mái hơn nhiều so với sân bê tông, thỉnh thoảng bé
còn nắm lấy tay bố tập đi lên xuống cầu thang ở dưới bậc thang cạnh khán đài.
Đối với một đứa bé thì cầu thang này hơi cao, đôi chân ngắn
cũn của bé cố ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.