Sáng
thứ hai, Uông Thanh Lâm gọi điện cho Uông Vĩnh Hoa, giọng điệu của bên kia
không nghe ra cảm xúc, đồng ý thứ ba cùng ăn trưa.
"Tôi
đã hẹn Uông tổng thứ ba đi ăn cơm trưa." Cô gửi một tin nhắn cho Đinh Vân
Khang, nhắc nhở hắn chuyện đã hứa với cô.
Nửa
tiếng sau Đinh Vân Khang mới nhắn lại một câu ‘Ok’. Trong nửa tiếng này Uông
Thanh Lâm thật sự bị dày vò, cuối cùng cũng đợi được câu đồng ý của hắn, tâm trạng
lo âu mới thoáng thả lỏng.
Có
lẽ bắt đầu từ khoảnh khắc hắn vươn tay về phía cô, hoặc có thể là từ thời điểm
hắn đồng ý giúp cô thuyết phục Uông Vĩnh Hoa điều cô trở về Thanh Vận Minh
Châu, bỗng nhiên cô cảm thấy, dường như bên dưới khuôn mặt đáng ghét, giỏi quỷ
biện, cợt nhả, cà lơ phất phơ đó, Đinh Vân Khang vẫn còn một khuôn mặt khác.
Tối
hôm qua hắn vẫn qua đêm ở nhà cô. Còn gọi người tới đổi mật mã khóa, tốn mấy
ngàn tệ.
Lúc
Đinh Vân Khang trả tiền cho thợ khóa, Uông Thanh Lâm còn đang định giành hóa
đơn, hắn đã nói: "Cứ ghi sổ trước đi, tiền xe, tiền khóa cửa, đều ghi lại
kỹ nhé."
Cô
thầm nghĩ, nhất định Đinh Vân Khang đã đi đào mỏ phụ nữ để tích cóp tiền mua biệt
thự.
Bữa
cơm trưa của Uông Thanh Lâm và Uông Vĩnh Hoa đã định ở văn phòng của Uông Vĩnh
Hoa. Trợ lý rất thân thiện mang vào hai phần cơm, Uông Thanh Lâm nhìn bàn ăn
phong phú, bốn mặn một canh, có lẽ đây là một trong những nguyên nhân thực tế
nhất khiến cô không muốn đi gác hồ nước — mấy dì nấu cơm ở Minh Duyệt Loan đều
bỏ chạy hết rồi, nhưng tổng công ty lúc nào cũng cung cấp từ bữa sáng đến bữa tối
không giới hạn, 18 tiếng mỗi ngày.
"Vừa
ăn vừa nói." Mười phút trước Uông Vĩnh Hoa mới kết thúc hội nghị, trở lại
văn phòng gặp cô.
Uông
Thanh Lâm cầm lấy đũa, trước tiên động vào đôi mắt cá hấp.
Uông
Vĩnh Hoa đột nhiên quan sát động tác của cô: "Từ nhỏ đến lớn con đều thích
ăn mắt cá."
Uông
Thanh Lâm nhấp nhấp trong miệng, lấy khăn ăn che bên miệng rồi nhổ hạt mắt cá
ra, bọc nó lại. Từ nhỏ đến lớn cô đều thích ăn mắt cá, nhưng cô không biết Uông
Vĩnh Hoa lại biết chuyện này.
"Con
đến tìm ta là muốn nói việc công hay việc tư?"
Uông
Thanh Lâm nhìn Uông Vĩnh Hoa, tóc hai bên thái dương đã điểm bạc, mặc dù kiểm
soát rất tốt, vẫn có uy nghiêm nhưng không thể phủ nhận rằng ông đã sắp 70 tuổi
rồi.
"Việc
công." Cô không cảm thấy giữa bọn họ có việc tư gì để nói, ngoại trừ Ngô Mẫn
Như.
"Vậy
để ta nói chút việc tư trước." Uông Vĩnh Hoa húp hai ngụm canh liền buông
muỗng, xem ra ăn uống cũng không tốt, "Nói ta nghe chút chuyện giữa con và
con trai của Tống Vỹ Quang đi."
Uông
Thanh Lâm không nghĩ Ngô Mẫn Như sẽ đi mật báo. Cô rất hiểu Ngô Mẫn Như, chuyện
mà Uông Vĩnh Hoa không thích thì Ngô Mẫn Như sẽ không chưa đánh đã khai, dù bà
có đe dọa cô sẽ đi nói với Uông Vĩnh Hoa nhưng chắc chắn Ngô Mẫn Như sẽ không
làm thật. Cô giả vờ bình tĩnh nhìn về phía Uông Vĩnh Hoa.
"Ngày
hôm qua Tống Vỹ Quang có tìm tới ta, ông ấy nói rất khéo léo, nhưng ta hiểu rõ
ý trong đó, ý là con và con trai ông ấy phát triển không quá thuận lợi."
"Con
đã chia tay với anh ấy."
"Không
hợp sao?"
Uông
Thanh Lâm cũng buông đũa xuống: "Không hợp lắm."
"Không
hợp thế nào?" Uông Vĩnh Hoa dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn kỹ cô.
Cô
chỉ có thể đưa ra một loạt lý lẽ đã chuẩn bị từ trước, lần giải thích này sớm
muộn gì cũng phải có, nhưng cô không ngờ nó lại đến sớm như vậy: "Phong
cách sống của anh ấy tương đối thoải mái, mà con lại quan tâm công việc, bọn
con không có nhiều chủ đề chung."
"Ta
cho rằng chuyển đến Minh Duyệt Loan rồi con sẽ có đủ thời gian yêu đương. ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).