"Không
ai có nghĩa vụ phải chịu đựng tâm trạng xấu của cô".
Uông
Thanh Lâm nhớ rõ những lời này của Đinh Vân Khang trước khi hắn rời khỏi Minh
Duyệt Loan.
Đinh
Vân Khang nói không sai, cũng giống như việc cô không muốn bị Ngô Mẫn Như thao
túng, chắc chắn Đinh Vân Khang cũng không muốn chịu đựng tâm trạng thất thường
của cô... Ngô Mẫn Như là mẹ ruột mà cô còn như thế, huống chi cô và Đinh Vân
Khang còn chẳng phải là gì của nhau. Cô không thuộc về hắn, đương nhiên hắn
không có nghĩa vụ đi chịu đựng cô.
Cô
thừa nhận mình không hề đáng yêu, thậm chí còn hơi đáng ghét.
Có
nhiều người chán ghét cha mẹ của mình, rồi đến cuối cùng cũng sẽ sống thành
dáng vẻ của cha mẹ... bởi vì đứa con thực sự không còn hình mẫu nào ấn tượng
hơn để học tập theo.
Cô
ghét Ngô Mẫn Như, nhưng có lẽ cô cũng đang dần dần trở thành Ngô Mẫn Như.
Thậm
chí cô cũng có hơi giống với Uông Vĩnh Hoa, trừ mục tiêu trước mắt ra, cô sẽ đối
xử cực kỳ lạnh lùng tàn nhẫn với những thứ khác.
Uông
Thanh Lâm ngồi bên cửa sổ phát ngốc, đêm nay Đinh Vân Khang không đến tìm cô,
xét về tình về lý bên trong, cô cũng đoán được.
Uông
Vĩnh Hoa và Đinh Vân Khang đã hẹn ăn tối vào thứ tư, địa điểm do Uông Vĩnh Hoa
lựa chọn, là một nơi có thể uống trà đàm đạo.
Uông
Vĩnh Hoa và Đinh Vân Khang cách nhau hơn ba mươi tuổi, nhưng mỗi lần trò chuyện
với Đinh Vân Khang, ông ấy còn vui vẻ thoải mái hơn nói chuyện phiếm với con
trai ruột.
"Nhanh
thì đầu năm sau, chậm thì giữa năm sau, ta định động vào miếng đất phía đông
kia." Uông Vĩnh Hoa rót trà cho Đinh Vân Khang , "Cậu thấy thế
nào?"
"Thừa
Duy và Thừa Luân có ý kiến gì không?" Đinh Vân Khang hỏi, nhưng ngữ điệu
không quá quan tâm.
Uông
Vĩnh Hoa liếc mắt nhìn Đinh Vân Khang một cái: "Ta dự định để Thừa Luân
qua, cậu có sẵn sàng đi theo nó không?" Ông ấy bổ sung, "Tác phong
làm việc của nó vẫn chưa đủ thành thục."
Đinh
Vân Khang uống một ngụm trà: "Trước tiên tôi phải suy nghĩ một chút."
"Nghĩ
đi, cũng không vội, là chuyện sang năm." Uông Vĩnh Hoa cũng nâng chung trà
lên uống, "Cha cậu dạo này thế nào?"
"Vẫn
khỏe."
"Không
gọi cậu trở về sao?"
Đinh
Vân Khang nghĩ đến lão phụ thân đã hơn 70 tuổi nhà hắn: "Ông ấy cũng giống
như ngài, luôn không hài lòng với con trai mình." Hắn duỗi duỗi người,
"Vậy cũng tốt, ít nhất tôi còn có chút tự do."
Uông
Vĩnh Hoa cười hai tiếng. Ngẫm lại: "Hoàn cảnh khác nhau, thế hệ của bọn ta
khi trước ai nấy đều phải tranh đấu, không đấu không được. Thế hệ của các cậu
bây giờ, kể cả thế hệ sau này, đã không còn như vậy nữa."
Đinh
Vân Khang thành công tìm được lối vào chủ đề, đó cũng là mục đích đêm nay hắn hẹn
Uông Vĩnh Hoa: "Cũng có những người thật sự tranh đấu."
"Đúng
là có, con nhà nghèo vẫn sẽ dốc hết toàn lực mà đấu. Giống như năm ấy, thời điểm
còn khá gian nan ta cũng đã phải đánh cược hết thảy. Nhưng nếu bản thân có được
quá nhiều thì lại mất đi động lực mạo hiểm, không dám liều nữa."
"Uông
Thanh Lâm rất nỗ lực." Đinh Vân Khang nhắc nhở Uông Vĩnh Hoa về đứa con
gái bị ông ấy coi thường, "Cô ấy đổ rất nhiều tâm huyết vào Thanh Vận Minh
Châu." Không phải người phụ nữ nào cũng có thể ngủ trong công ty suốt một
tuần, làm việc liên tục mười tám tiếng đồng hồ không nghỉ ngơi. Về khía cạnh nỗ
lực, hắn sẽ không phủ nhận Uông Thanh Lâm.
Uông
Thanh Lâm là một người phụ nữ kỳ lạ, nhưng cũng không hẳn là xấu tính. Khế ước
ký kết vào lúc nhất thời xúc động kia có lẽ đã thật sự không c ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).