Mã Thành Lỗi đi tới tủ lạnh lấy một
lon nước, mở ra đưa cho Tô Nhan, lại giúp cô mở đũa.
"Đồ ăn ở đây có mùi vị khá chân
thực. Cô ăn cay được không?"
“Được.”
“Vậy được, món ăn của quán ăn này
món nào cũng cay.”
Tô Nhan nghịch hai chiếc đũa gỗ dùng
một lần: "Không nghĩ đến anh lại quen thuộc với chỗ này như vậy, không hợp
với thân phận của anh nha!"
Mã Thành Lỗi nhướng mày: “Thân phận
của tôi gì chứ?”
"Ông chủ lớn! Ông chủ lớn lái
xe thể thao rất sành điệu nha." Ai cũng không thể tưởng tượng được một
người như vậy sẽ ăn ở một quán nước ven đường.
"Điều đó cũng không thể thay
đổi xuất thân của tôi là một tiểu tử nghèo nha."
Đồ ăn được dọn lên rất nhanh, chỉ có
một ít thịt rau và một bát canh, rất giản dị, Tô Nhan nếm thử, hương vị rất
đậm, nhưng cảm giác khá sảng khoái.
Ăn được nửa đường, một chiếc xe ba
gác chở đồ ăn tới, toàn là đồ sống, Mã Thành Lỗi nhìn thấy lập tức buông đũa
xuống, đi tới dỡ đồ cho hai người phụ nữ.
Không màng đống đồ lộn xộn, anh ta
vẫn chạy lại ôm đống rau dưa còn dính bùn đất trên rễ, còn mang theo đá để ướp
thịt cá, hải sản. Phía sau là con đường rộng thênh thang lác đác xe cộ qua lại,
những cột đèn đường xếp dài chiếu lên chiếc bóng anh ta đang giúp đỡ hai người
phụ nữ.
Tô Nhan không thể nhìn rõ biểu cảm
của anh ta, nhưng Mã Thành Lỗi này khiến cô cảm thấy kỳ lạ, như thể cậu bé xấu
xa trong ấn tượng của cô chỉ là ảo giác mà thôi.
Cũng không lâu lắm, khi trở lại,
trên trán anh t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.