Trần Quần sợ hãi lắc đầu: “A, không…
Không cần.”
Giải Thần Châu đã cầm lấy chiếc áo
khoác đặt bên cạnh, cười với cô: “Đi thôi, cô Trần.”
Đã cưỡi lên lưng cọp thì khó mà leo
xuống, cổ họng Trần Quần khô khô nói: “Vậy đành làm phiền anh rồi.”
Mấy gã lớn nhỏ xếp thành một vòng
đồng loạt tản ra, động tác nhất quán dường như đã được huấn luyện từ trước đó.
Giải Thần Châu đi theo sau Trần Quần
cùng đi xuống lầu, đi qua lối đi dành cho nhân viên là cửa sau của quán bar,
bên ngoài trời vẫn còn se lạnh, ánh đèn neon dịu dàng bên đường không mang lại
cảm giác ấm áp cho thị giác.
Trần Quần nhịn không được ôm lấy hai
tay chà xát, Giải Thần Châu thấy vậy thì nhướng mày: “Lạnh à?”
Dừng lại vài giây, anh ta cởi chiếc
áo khoác vừa mặc ra đưa cho cô: "Mặc vào đi!"
Chiếc áo khoác màu sẫm khiến cánh
tay đó trở nên trắng nõn lạ thường, Trần Quần mím môi nhìn anh ta rồi cười lắc
đầu: "Không cần đâu, anh mặc đi."
Là một người đàn ông nhưng anh ta
không béo, mà ngược lại khá cao và hơi gầy, ngược lại với tay chân khẳng khiu
của cô, Trần Quần cũng không thể hạ thủ được.
“Đừng, cô cứ mặc đi, làm sao lại để
một người phụ nữ cảm thấy lạnh được chứ, hơn nữa cô còn là bạn của A Thành!”,
anh ta nghiêng đầu, ý cười điềm đạm, ánh
đèn màu cam từ xa hắt tới càng làm nổi bật gương mặt thanh tú tuấn lãng phảng
phất như người trong tranh của anh ta.
Trên mặt Trần Quần không khỏi có
chút nóng lên, cô ấy đưa tay nhận lấy: "Vậy cảm ơn anh."
“Không có gì.” Anh ta chỉ tay về
phía bãi đỗ xe: “Cô chờ chút, tôi lấy xe rồi quay lại.”
“Được.”
Trần Quần nhìn người đàn ông đi xa,
hơi ấm trên vai cùng mùi hương thoang thoảng khiến khóe miệng cô ấy cong lên,
cô ấy không ngờ mình lại gặp được người đàn ông này sau bao nhiêu năm xa cách,
dù sao anh ta cũng là người cô từng thích thầm, lúc này được đơn độc ở chung
với nhau dù trong một khoảnh khắc, ít nhiều cũng cảm thấy tâm ý viên mãn, đúng
không?
Sau khi lên xe Giải Thần Châu nói:
"Thế giới tính ra vẫn còn khá nhỏ nhỉ, như vậy mà vẫn gặp được người
quen."
Anh ta nghiêng đầu nhìn Trần Quần,
liếc mắt một cái: “Sao cô lại quen biết với A Thành?”
Mã Thành Lỗi có rất nhiều bạn, nhưng
họ đều là những người có xuất thân khá phức tạp, cũng chưa từng thấy bạn của
cậu ta là kiểu cô gái nào chăm chỉ làm việc như Trần Quần.
“Trước kia học cùng trường.”
“Cao trung?”
“Không, là sơ trung.”
“Sơ trung?” vẻ mặt anh ta đầy kinh
ngạc: “Tôi và cậu ấy cũng học chung ở sơ trung, cô chắc chắn là quen biết với
cậu ấy hồi học sơ trung chứ?”
Trần Quần cười nói: “Tôi biết, tôi
cũng gặp qua anh, anh là học sinh chuyển trường, học ở trường chúng tôi được
nửa năm.”
Giải Thần Châu dường như rất kinh
ng� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.