Lúc Tô Nhan về đến nhà thì Tư Mộc
cũng đã trở lại, cô nghe thấy một giọng nói phát ra từ trong phòng, lúc này cậu
đang đeo một cặp kính không gọng trên chiếc mũi cao trông cậu thông minh hơn
nhiều, Tư Mộc bị cận thị, nhưng số độ rất nhỏ, ngẫu nhiên đôi mắt không thoải
mái mới đeo một chút.
“Chị, chị đi đâu vậy? Sao muộn như
vậy mới trở về.” Cậu vừa nói vừa bước tới giúp cô cởi giày, lấy dép trong tủ
giày ra mang cho cô.
“Cùng bạn ăn cơm.” Tô Nhan đổi giày
xong mang vào, tùy ý ném túi xách trong tay lên ghế: "Mắt không thoải mái
thì nên đi ngủ sớm một chút, đừng thức đêm.”
Tư Mộc kéo kính xuống, cầm túi xách
treo lên: “Đã biết, em đi chuẩn bị nước cho chị tắm.”
“Không cần, em đi làm việc của em
đi.” Tô Nhan vừa lớn tiếng nói với cậu, vừa thu dọn quần áo để vào phòng thay.
“Không có việc gì, dù sao cũng không
phải việc khó.” Nói xong cậu đi vào phòng vệ sinh, thời điểm chờ Tô Nhan tiến
vào, cậu nghiêng đầu nói: “Chị, ngày hôm qua không phải chị nói muốn uống canh
gà sao, em đã mua nửa con gà đen rút xương hầm rồi, đợi lát nữa rửa xong rồi em
sẽ mang ra cho chị.”
Tô Nhan kinh ngạc liếc cậu một cái,
tối hôm qua chẳng qua đột nhiên thuận miệng nói đói bụng, không nghĩ tới tiểu
tử này liền để bụng, nhưng cô mới vừa đi ăn trở về xong, hiện tại không thể ăn
thêm gì nữa.
“Hầm được bao lâu rồi?”
“Ba tiếng rồi.”
“Ba tiếng? Em không phải nói hôm nay
có tiết tự học buổi tối sao, sao lại trở về sớm như vậy?”
Tư Mộc nhấp nháy miệng: "A, em
trốn học.”
Tô Nhan vỗ cái ót cậu một cái: “Gan
lớn rồi nhỉ, về sau không cho phép trốn học, trừ phi là muốn hẹn hò với bạn
gái, như vậy mới có thể tuỳ ý.”
Tư Mộc dở khóc dở cười liếc nhìn cô
một cái: "Đã biết.”
Nửa giờ sau, Tô Nhan đầu tóc ướt
sũng đi ra, trên bàn ăn canh gà hầm đã được dọn lên, hương thơm ngào ngạt bốn
phía.
Thịt gà đen mềm, nước luộc canh
trong, còn có chút ít hành nhỏ, cùng với linh tinh trần bì cẩu kỷ, màu sắc phối
hợp cực kỳ hài hoà.
Mũi Tô Nhan hít vài cái: "Có vẻ
không tồi.”
Tư Mộc cầm muỗng múc cho cô một bát,
đưa tới: "Ăn thử xem, hương vị thế nào.”
Tô Nhan sờ bụng đã rất căng của
mình, cuối cùng vẫn là nhận lấy, cười nói: “Em lấy thêm một cái bát đi, một
mình chị cũng ăn không hết.”
Tư Mộc nhìn mái tóc ướt sũng của cô:
"Sao không sấy khô tóc?"
“Đã lau rồi.” Cô cúi đầu bĩu môi,
chậm rãi nhấp một ngụm, tiên vị ngay lập tức cuốn lấy vị giác, rất dễ chịu,
không có dầu mỡ như trong tưởng tượng, ngược lại rất thanh đạm, vừa lúc có thể
làm cho cô nhẹ bụng lại một chút do mới vừa ăn đồ nặng bụng.
Tư Mộc nhíu mày nhìn cô: "Hiện
tại không phải mùa hè rất dễ cảm lạnh sao, nước còn đang nhỏ giọt quá chừng
kìa, hay là chị vốn chưa có lau?”
Tô Nhan cảm thấy Tư Mộc cái gì cũng
tốt, nhưng mà tính tình giống như ông cụ non vô cùng, tuổi còn chưa biết lớn
được bao nhiêu mà càng nói nhiều hơn cô, việc nhỏ việc to gì cũng phải chú ý
đến, thực sự khiến người ta mệt mỏi.
“Uống canh xong là chị sẽ lau khô,
hơn nữa tóc ngắn như vậy sẽ không có tích nước đâu, em lo lắng điều gì?” Tô
Nhan xua tay: "Em mau đi lấy cái bát lại đây ăn, bằng không chờ nguội đi
sẽ không còn ngon.”
Tư Mộc nghe lời đứng dậy, nhưng
không đi tới phòng bếp, trực tiếp vào phòng vệ sinh lấy khăn lông, lúc đi ra
liền lấy khăn lông trùm lên đầu cô, cảm thấy Tô Nhan sơ ý qua loa cậu thực bất
đắc dĩ, may mắn có cậu ở đây, có thể chăm sóc cô, nếu cô không thể chăm sóc lấy
mình vậy thì cứ để cậu làm.
“Ai ai ai, em kiềm chế chút, khăn
lông cũng sắp rơi vào trong canh rồi!” Tô Nhan đội khăn tắm trên đầu hét lớn.
Tư Mộc nâng cô lên một chút, sau đó
nhẹ nhàng xoa đầu cô, đây không phải là lần đầu tiên cậu giúp Tô Nhan lau tóc
cho cô, Tô Nhan cũng không phản ứng gì nhiều, gần như là hưởng thụ sự phục vụ
của cậu.
“Đừng nói chị không nhắc nhở em, chờ
lát nữa nó nguội đi thật sự không thể ăn.”
Tư Mộc ấn đỉnh đầu của cô, sủng nịch
nói: “Chị ăn đi!”
Sau ngày hôm đó Tô Nhan đã từng nghĩ
rằng Mã Thành Lỗi sẽ giống như kẹo mạch nha thường xuyên chạy tới để liên lạc
với bạn học của cô, nhưng cho thấy là cô tự mình đa tình, đừng nói người ngay
cả bóng dáng cũng chưa tới, ngay cả điện thoại và tin nhắn cũng không hề xuất
hiện, thật lâu sau cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Trần Quần gần đây có chút mất hồn
mất vía, lúc không ra ngoài, cô ấy chỉ ở trong phòng làm việc cười khúc khích
như một kẻ ngốc, Tô Nhan không thể nhìn được nữa liền chạy tới hỏi thăm tình
huống của cô ấy, mới biết được người phụ nữ này cư nhiên có tình yêu, đối tượng
tự nhiên là Giải Thần Châu kia, Tô Nhan không quen biết Giải Thần Châu, nhưng
sau một phen giải thích của Trần Quần mới hiểu được, như vậy xem ra ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.