Trăng sáng giữa trời, phòng đã tắt
đèn, trong màn đêm yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ trên giường.
Trên giường lớn, Đường Vân Phàm vô
cớ không ngủ được, có thể vì anh đã ngủ một giấc trên xe rồi, chỉ đành nhắm mắt
ép mình vào giấc.
Đường Thời Tô bên cạnh tư thế ngủ
đoan chính, có điều ngón tay cậu siết chặt thành quyền, hơi thở khá gấp rút bán
đứng bề ngoài bình tĩnh của cậu.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, bất cứ
tiếng động nhỏ nào cũng sẽ bị phóng đại vô hạn.
Cuối cùng, Đường Vân Phàm hơi
nghiêng đầu: “Còn chưa ngủ?”
Nhịp tim Đường Thời Tô chợt rơi một
nhịp, cậu căng thẳng nói: “Vẫn chưa ạ.”
Cậu vốn không nên căng thẳng như
vậy, có điều cậu từng nằm mơ trên giường, mọi thứ trở nên không thể khống chế
được.
Cậu đấu tranh với khát vọng của
mình, độ tuổi này đang là lúc tinh lực dồi dào, kích động và bản năng muốn đến
gần người mình thích cuộn trào trong tim cậu, còn có nỗi xấu hổ vì sinh ra khát
vọng này.
“Ngủ sớm chút.” Đường Vân Phàm như
chỉ tùy tiện hỏi thôi, không lên tiếng nữa.
Đường Thời Tô bỗng hơi mất mát, cậu
lặng lẽ mở mắt ra trong bóng tối nhìn hình dáng Đường Vân Phàm bên cạnh, vì quá
tối mà chẳng nhìn rõ thứ gì.
“Vâng.”
Nhưng ngủ sớm chút này không phải
nói ngủ là có thể ngủ, chờ thêm một lát, Đường Vân Phàm lại lên tiếng: “Cậu còn
chưa ngủ?”
Đường Thời Tô bỗng chốc cảm thấy
mình đã bại lộ điều gì rồi, suy nghĩ có cần dùng pháp Quy Tức để mình triệt để
không phát ra tiếng không.
Nhưng không tiếng không thở cũng là
chuyện khá đáng sợ, cậu nhỏ giọng nói: “Vẫn chưa ạ.”
Đúng lúc Đường Vân Phàm chưa buồn
ngủ, anh không phải từ hơi thở của Đường Thời Tô nhận ra cậu có ngủ không, mà
là sau khi Đường Thời Tô nằm xuống thì duy trì mãi một tư thế trong thời gian
quá lâu, người bình thường dù gì cũng sẽ động đậy đôi chút.
Nên đoán được cậu hơn phân nửa là
chưa ngủ.
Đường Vân Phàm vốn đang ngủ, muốn
nói chuyện nên trở người đối diện với Đường Thời Tô, trước khi anh xoay người
qua thì Đường Thời Tô đã nhanh chóng nhắm mắt lại.
Đường Vân Phàm nói: “Lần đầu cậu đến
miền bắc à?”
Đường Thời Tô đáp: “Vâng.”
Đường Vân Phàm vô vị nói với cậu:
“Cậu buồn ngủ chưa?”
Đường Thời Tô đơ ra một chốc: “Em
không buồn ngủ.”
Giọng của Đường Vân Phàm rất thấp,
nhưng vẫn vang lên rõ rệt trong căn phòng yên tĩnh: “Lúc trước tôi cũng đã đến
miền bắc rồi.”
Đường Thời Tô biết anh nói là ở thế
giới cũ, lông mi cậu khẽ rung động, đây hình như là lần đầu Đường Vân Phàm nói
mấy chuyện này với cậu.
Bỗng dưng ảo tưởng gì cũng mất sạch,
cậu nghe Đường Vân Phàm dùng ngữ điệu trầm thấp bình ổn kể về chuyện xảy ra ở
miền bắc lúc trước của anh, lần đầu anh trượt tuyết ngã nhào bị bạn cười chọc,
lúc chuyển xe buýt bị trộm ví tiền, còn có những kiến thức mới lạ và tươi mới.
Đường Thời Tô lắng nghe, lòng cậu
như chìm vào vũng nước, những chuyện đó cậu không có tham gia, mà trong tháng
ngày Đường Vân Phàm từng sống kia tươi đẹp đến thế, cảm xúc xót xa lên men, lần
này không phải vì ghen tỵ, mà là cậu nghe ra sự bất lực từ trong lời nói của
Đường Vân Phàm.
Anh sẽ nhớ về mùa tuyết từng ngắm
trước kia trong những ngày tuyết rơi thế này, trong trí nhớ của anh sẽ lưu lại
những người từng bầu bạn, dù anh không nói, vẫn sẽ nhớ đến sự tồn tại của họ.
Đường Vân Phàm rất kiên cường, sức
mạnh của anh đến từ sự mạnh mẽ trong nội tâm, chỉ cần bản thân anh không ngã
xuống thì không ai có thể đánh bại được anh, anh như ngôi sao vĩnh hằng chói
lóa trong đêm đen, cũng dùng ánh sáng của chính mình chiếu rọi người bên cạnh.
Mà đối với người sống trong một góc
u tối, chờ đợi cứu vớt mà nói anh chính là khúc gỗ trôi cần phải nắm lấy, một
là bị đánh gục cùng nhau trầm luân, không thì bò ra khỏi vùng đất u ám theo
hướng của anh.
Mắt Đường Thời Tô ẩm ướt, cậu chờ
được Đường Vân Phàm mở chiếc hộp tâm sự cho cậu xem bí mật, lắng nghe ánh sao
kể lại sự cô độc của anh.
Đường Vân Phàm nói: “Nhưng sau này
không gặp được họ nữa rồi.”
Đường Thời Tô tiếp ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.