Đường Chính Minh rất nhanh đã quyết
định xong đi đâu du lịch, đối với thế giới này Đường Vân Phàm lạ lẫm với rất
nhiều nơi, thế là anh không có bất kỳ biểu lộ nào, chỉ biết chỗ Đường Chính
Minh đề nghị nằm ở miền bắc.
Rất nhanh, họ cùng ngồi máy bay khởi
hành, qua mấy tiếng bay cuối cùng cũng đến chỗ.
Cảnh vật ở miền bắc và miền nam hoàn
toàn khác nhau, xuyên qua cửa sổ xe, Đường Vân Phàm thấy tuyết trắng xóa bay
phất phơ, như cả thế giới đều che phủ bởi lớp áo ren trắng tinh.
Anh ở thế giới cũ từng đến miền bắc,
không khác biệt lắm với chỗ hiện tại của anh, ít ra lúc nãy bị lạnh không khác
gì trước kia, chỗ xa lạ này trái lại có một cảm giác an tâm dị thường.
Lúc Đường Vân Phàm ngẩn ngơ, nhận ra
ngón tay lạnh băng được bao lấy nhẹ nhàng, hơi ấm chợt truyền vào lòng bàn tay.
Đường Thời Tô nói với anh: “Anh, anh
mặc ít quá.”
Đường Vân Phàm nhìn cậu, rõ ràng cậu
mặc còn ít hơn, lại không bị lạnh chút nào, nhưng anh có thể hiểu, cũng tu tiên
rồi chắc chắn khác biệt với người bình thường như anh đây.
Tài xế lái xe vững vàng, chiếc xe
màu đen băng qua con đường phủ tuyết mỏng, Đường Chính Minh ngồi sau tài xế xem
điện thoại, bên trên là tin ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.